CHƯƠNG 902: LỜI MỜI CỦA NGƯỜI THẦN BÍ (2)
“Chú Lâm, phiền chú dừng bên lề đường, chúng cháu đi khu phục vụ phía trước một chút.” Lâm Thiến Thiến cũng nhìn thấy biển chỉ dẫn trên đường, theo đó mà đi.
Nhưng tài xế lại không theo lời cô dừng xe mà vẫn đi bên lề trái vượt qua xe bên cạnh, tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước.
“Chú Lâm, chúng cháu có chút chuyện, phiền chú đến khu phục vụ phía trước dừng xe.” Lâm Thiến Thiến lại nói lần nữa, dường như cô vẫn không phát hiện tài xế bây giờ có lẽ đã sớm không phải tài xế của cô rồi.
Tài xế không làm theo lời Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung có thể trăm phần trăm khẳng định tài xế bây giờ nhất định không phải là tài xế chuyên trách của Lâm Thiến Thiến mà đã đổi thành người khác rồi.
Chỉ là người này rốt cuộc là ai?
Trần Nhạc Nhung không biết.
Cô lại càng không biết mục đích của ông ta là gì.
Có điều, cô rất rõ ràng, kiểu người không chào hỏi gì mà cứ thế kéo các cô đi như này chắc chắn là có mục đích.
Lâm Thiến Thiến xin lỗi: “Nhạc Nhung, chú Lâm có lúc hơi cố chấp, có lẽ ông ấy không muốn dừng xe rồi, cậu chịu khó chút nhé.”
Chuyện đã đến lúc này rồi mà Lâm Thiến Thiến vẫn không phát hiện điều khác thường. Trần Nhạc Nhung rất muốn hoài nghi rốt cuộc Lâm Thiến Thiến là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?
Nếu như Lâm Thiến Thiến không phải bạn học của cô, nếu như cô ấy không phải người anh Liệt sắp xếp ở bên cạnh cô, nếu như không rõ nha đầu Lâm Thiến Thiến này có bao nhiêu mơ hồ...
Thì Trần Nhạc Nhung đã thật sự cho rằng Lâm Thiến Thiến đang giả ngốc với cô rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc truy xét xem Lâm Thiến Thiến có phải đang giả ngốc hay không mà là lúc nghĩ cách thoát khỏi nguy hiểm.
Trần Nhạc Nhung nhẹ nhàng nắm hai bàn tay lại rồi đút tay vào túi quần áo sờ đến điện thoại, định lặng lẽ gọi đi một cuộc. Ít nhất cũng phải để người của cô biết rằng bây giờ cô đang bị người khác khống chế.
Nhưng khi nhìn vào điện thoại, Trần Nhạc Nhung lại phát hiện không có tín hiệu, có lẽ chiếc xe này đã bị người nào đó động tay động chân nên không thể nhận tín hiệu.
“Đáng chết!” Trần Nhạc Nhung cắn môi, lặng lẽ mắng thầm trong lòng. Cô đã cẩn thận từng li từng tí như vậy rồi mà vẫn rơi vào bẫy của địch.
Anh Liệt đã đi viếng thăm nước anh rồi. Ngộ nhỡ chuyện này truyền đến tai anh thì chắc chắn anh sẽ lo lắng cho cô không thể chuyên tâm xử lý việc nước được.
Cô muốn tương lai sẽ làm một phu nhân tổng thống đạt chuẩn, chuyện mà cô không muốn xảy ra nhất chính là anh Liệt vì cô mà làm chậm trễ chuyện lớn của mình.
Bây giờ cô không liên hệ được với Thường Lịch, càng không biết người của anh Liệt có ai đi theo cô không?
Nếu như bọn họ đều không đi theo cô thì cô không thể trông chờ bọn họ giúp cô thoát hiểm được mà chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Tự mình nghĩ cách, bên cạnh lại là chiến hữu như Lâm Thiến Thiến. Lần đầu tiên trong đời Trần Nhạc Nhung cảm thấy kết bạn vẫn nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.
Kết bạn với một người thông minh lanh lợi, một ánh mắt là có thể biết được ý nghĩ của đối phương, thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng.
Xe chạy trên đường cao tốc với tốc độ rất nhanh, đến một nơi gọi là cửa ra Long Viễn, tài xế hơi giảm chậm tốc độ xe lại, qua cửa ra Long Viễn vẫn là đường cao tốc.
Ra khỏi trạm thu phí cao tốc, điện thoại tài xế vang lên. Tài xế cầm lên nghe, không biết đối phương nói gì chỉ thấy ông ta liên tục gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta quay đầu nhìn Trần Nhạc Nhung, thái độ xem như hòa hảo: “Cô Trần, tổng thống tiền nhiệm của chúng tôi muốn gặp cô.”
Trần Nhạc Nhung vẫn chưa phản ứng lại, tài xế đã nói tiếp: “Tổng thống tiền nhiệm chúng tôi không có ác ý với cô, chỉ cần cô phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi mời cô đến thế nào sẽ đưa cô về như vậy, nhất định không làm hại đến cô.”
“Ông... ông không phải chú Lâm, ông là ai? Sao ông lại lái xe nhà chúng tôi?” Người đã quay mặt lại, Lâm Thiến Thiến mới phát hiện tài xế của mình đã bị đổi thành người khác.
Nhưng tài xế và Trần Nhạc Nhung đều không ai để ý đến Lâm Thiến Thiến cả, ông ta chỉ nhìn Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung có thể phối hợp với ông ta được là tốt nhất. Nếu như không phối hợp, ông cũng sẽ cưỡng ép mời Trần Nhạc Nhung đi gặp tổng thống tiền nhiệm.
Nói là “mời” nhưng Trần Nhạc Nhung hiểu rõ, những người này sẽ không cho cô cơ hội lựa chọn. Cô bắt buộc phải đi, không đi vẫn sẽ bị “mời” đi.
Cô là một cô gái thông minh, đứng trước hai sự lựa chọn đều bất lợi cho bản thân, cô sẽ chọn điều kiện nào có vẻ có lợi cho mình hơn một chút.
Sau khi nghĩ thông, Trần Nhạc Nhung mím môi nhẹ nhàng cười: “Tôi không quen biết tổng thống tiền nhiệm các người, ông xác định ông ta muốn gặp tôi?”
Nói thật, vì trước kia khi điều tra tư liệu về anh Liệt cô đã vô ý biết được một vài chuyện về tổng thống tiền nhiệm nước A cho nên tổng thống tiền nhiệm nước A mang lại cho Trần Nhạc Nhung ấn tượng vô cùng xấu.
Ông ta là tổng thống tiền nhiệm và cũng là ba ruột Quyền Nam Dương. Nhưng con trai kế nhiệm chức vị tổng thống, ông ta không những không giúp anh mà còn nghĩ cách ngáng chân Quyền Nam Dương. Người ba như vậy đến tư cách làm ba cũng không có.
Tài xế lại nói: “Cô Trần không biết tổng thống tiền nhiệm chúng tôi nhưng đại danh của cô thì ông ấy đã sớm nghe nói rồi, hơn nữa còn vô cùng tò mò về cô.”
Trần Nhạc Nhung bình tĩnh cười: “Nếu ngài tổng thống tiền nhiệm đã muốn gặp tôi, làm vãn bối sao tôi có thể không biết xấu hổ không đi gặp được chứ.”
Tài xế cũng cười: “Cô Trần đúng là một cô gái trí tuệ, chẳng trách cậu Ba nhà chúng tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên cô.”
Trần Nhạc Nhung cười không đáp lại nữa. Cho dù thừa nhận mình là một cô gái trí tuệ thì cậu Ba bọn họ có thể coi trọng cô, đó là do ánh mắt anh ấy tốt.
Anh Liệt của cô quả thật ánh mắt rất tinh tường!
Hai người bọn họ ông một câu tôi một câu, Lâm Thiến Thiến ngồi bên cạnh nghe cũng hồ đồ: “Nhạc Nhung, người này không phải tài xế nhà chúng tớ, tớ không quen ông ta.”
Chuyện mà bọn họ đều nhìn ra được lúc này Lâm Thiến Thiến mới nói ra, ai cũng không muốn đáp lại người phản ứng chậm chạp hồ đồ này.
Bọn họ không nói lời nào, Lâm Thiến Thiến gãi đầu, lại nói tiếp: “Nhạc Nhung, ông ta nói đến tổng thống tiền nhiệm có lẽ chính là ba của anh Nam Dương đấy. Tớ nghĩ ba anh Nam Dương muốn gặp cậu chắc cũng không phải chuyện gì xấu đâu.”
Khi Lâm Thiến Thiến không ngừng nói liến thoắng thì xe đã tới một đoạn đường xanh hóa rợp mát bóng cây vô cùng đẹp. Cây hai bên đường đều đọng lại những lớp tuyết dày.
Tuyết trắng dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh rất chói mắt nhưng lại vô cùng đẹp.
Lâm Thiến Thiến lại bắt đầu cảm thán: “Woa, tớ lớn lên ở thành phố Lâm Hải nhưng lại không biết ở đây thì ra còn có một nơi đẹp như vậy.”
Trần Nhạc Nhung đang nghĩ vì sao tổng thống tiền nhiệm muốn gặp cô nhưng mãi vẫn không nghĩ ra lí do là gì. Lâm Thiến Thiến lại không ngừng líu ríu bên tai cô khiến cô tâm tư rối loạn, càng không thể nào suy nghĩ được.
Cô quay đầu nhìn Lâm Thiến Thiến: “Thiến Thiến, cậu có thể nghỉ một chút không?”
Nha đầu này, có lúc hồ đồ đến mức khiến người ta muốn lấy chày gỗ gõ cho vài cái để cô ấy biết, thế giới này không hề tốt đẹp như cô vẫn luôn nghĩ.
Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt: “Nhạc Nhung, cậu không cần lo lắng. Mặc dù...”
Trần Nhạc Nhung ngắt lời cô: “Thiến Thiến, xin cậu đấy!”
Lúc này Lâm Thiến Thiến mới ngậm miệng, lại lặng lẽ quan sát Trần Nhạc Nhung dường như cô vẫn không biết Trần Nhạc Nhung đang lo lắng điều gì.