Huyên Huyên lẳng lặng xoay người rời đi, cô lơ luôn Trịnh Kỳ Long.
" Này Thịnh Huyên Huyên, tôi sẽ giúp cô tìm ra ai, là người đứng sau vụ này :" Hắn thấy cô cứ như vậy rời đi, đành lên tiếng gọi vọng lại.
" Không cần, tôi biết là ai rồi.
" Xem như tôi nể mặt Trịnh Thiếu đây , không chấp nhất.. :"
Nói xong Huyên Huyên vẫy tay chào tạm biệt, một mạch đi khỏi con hẽm. Chỉ còn Cố Kỷ Niên vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ..
Nếu hắn không nhầm, thì Trịnh Kỳ Long kia là đại thiếu gia Trịnh Gia. Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng hắn cũng nghe không Ít lời đồn về Trịnh Kỳ Long.
Tại sao Trịnh Kỳ Long lại sợ Thịnh Huyên Huyên? Một cô nữ sinh bình thường, dung mạo không đẹp...
Không lẽ vì Thịnh Huyên Huyên đánh nhau giỏi sao? suy nghĩ một hồi, Cố Kỷ Niên cảm thấy đây cũng không phải chuyện của mình. Liền bước chân rời đi..
Lúc này Trịnh Kỳ Long trừng mắt với đám đàn em, hắn lạnh giọng mở miệng..
" Nói :"
"Long Ca, là vừa rồi có nữ sinh xinh đẹp nhờ chúng em dạy dỗ Đại Tỷ.... còn đưa trước cho chúng em 3 vạn... nói hoàn thành sẽ đưa thêm 7 vạn.
Đàn em vừa nói, vừa run run đưa tấm thẻ ra. Trịnh Kỳ Long giật lấy tấm thẻ, bên trên có ghi Thịnh Gia..
" Thịnh Gia? kỳ quái sao lại là Thịnh Gia??
" Nữ sinh đó tên gì :? Hắn tiếp tục dò hỏi, biểu cảm ngưng trọng. Càng khiến đàn em run sợ hơn..
" Cái này, đại ca... em không có hỏi tên...
" Ngu ngốc, mau điều tra nữ sinh đó cho tao :" Hắn gầm lên , dùng chân đạp ngã một tên ngay cạnh mình..
" Vâng.. vâng.. tụi em đi làm ngay.. :"
-------Thịnh Gia.
Về tới Thịnh Gia, Huyên Huyên nhìn vào phía trong Thịnh Thế Dân vui vẻ cười nói với Thư Kì. Còn Tiêu Mạn thuận thế ngồi cười theo.
Cô toan tính đi qua, xem như họ là không khí. Thì bỗng nhiên Thịnh Thế Dân lớn tiếng gọi với cô lại.
" Huyên Nhi, ba có chuyện muốn nói với con. Con ngồi xuống một chút được không?
Huyên Huyên yên lặng, ngồi xuống ghế đối diện. Vểnh tai lên nghe.
Thịnh Thế Dân khẽ thở dài, nhưng lại không dấu nỗi niềm vui trong câu nói mà ông thốt ra.
" Huyên Nhi, Dì Thư Kỳ đã có thai 2 tháng rồi. Được chuẩn đoán là trai con, nhà chúng ta lại có thêm một thành viên mới.
" Ba mong con, hãy sống hòa thuận. Xem Thư Kỳ là mẹ của mình..
Sắc mặt Huyên Huyên lạnh hẳn xuống, cô không ngờ Thư Kỳ lại có thai sớm hơn trong kí ức? Đứa bé kia chắc chắn không phải là Thịnh Thế Dân..
" Ba nói xong rồi ? Con mệt mỏi..
" Xin phép :"
Cô dứt khoát đứng dậy, tức khắc Thịnh Thế Dân nhịn không được trước thái độ của cô. Ông vươn tay ra tát mạnh lên mặt cô..
" Chát :"
Thư Kỳ mơ to mắt ra nhìn, Tiêu Mạn cười hả dạ trong lòng . Huyên Huyên ôm một bên má mình, trong lòng dâng lên tia nghẹn uất.
Cô muốn òa khóc như một đứa trẻ, không đúng, đây là cảm của Nguyên Chủ. Huyên Huyên cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn khóc lại.
Lúc này Thịnh Thế Dân cũng kinh ngạc, ông lại ra tay đánh con gái mình. Là lần đầu ông đánh con gái...
" Thịnh Huyên Huyên, con định sống như vậy tới bao giờ? Tới chết con cũng không nghe lời Ba sao?
" Có phải hôm nay, con lại bắt nạt Mạn Nhi?
Huyên Huyên khẽ xoay đầu nhìn Thịnh Thế Dân. Hai mắt cô đỏ hồng, ngân ngấn lệ . Cô không cần giải thích nhiều, chỉ để. lại vài câu..
" Ba nói con không làm, liệu Ba có tin không?
" Con nói, Tiêu Mạn, cô ta nói con là con riêng của chú Vương.. Ba có tin không?
" Ba đánh đã đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Nếu cảm thấy không đủ, thì ba khai trừ tên con ra khỏi Gia Phả đi.
Rứt lời Huyên Huyên xoay người đi lên lầu. Thịnh Thế Dân run run bàn tay, những lời kia có phải sự thật hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com