" Thịnh Huyên Huyên, mày vì cái gì cũng có. Cái gì cũng hơn tao.
" Vì cớ gì nam nhân tốt đều thuộc về mày? Không công bằng.... aaaa.
Tiêu Mạn nghiến răng nghiến lợi gầm lên, trong lòng dâng lên nỗi phẫn uất hận thù. Tay cầm chặt máy ảnh chạy mất dạng.
Đợi tới khi Trịnh Kỳ Long mặc xong quần áo, chạy ra ngoài thì đã không thấy ai. Bất giác hắn cúi xuống nhặt đồ vật bị người kia đánh rơi trên mặt đất.
Là thẻ học sinh.
" Tiêu Mạn?
Trịnh Kỳ Long đi vào bên trong, lúc này Huyên Huyên mất sức mà ngủ mất. Còn Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng đang giúp cô lau mình, mặc lại đồ..
Cố Kỷ Niên nhìn sắc mặt ngưng trọng của Trịnh Kỳ Long, thì hắn lên tiếng hỏi..
" Là ai ở bên ngoài?
Trịnh Kỳ Long lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nhưng hắn đưa tấm thẻ học sinh của Tiêu Mạn ra trước mắt Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng..
" Tiêu Mạn? Đây không phải cùng lớp với Huyên Huyên sao?
" Thầy Cố, Tiêu Mạn hiện tại đang ở Thịnh Gia. Mẹ cô ta là mẹ kế mà Thịnh Tổng mới tái hôn.
Hai người nghe Lâm Hoằng nói tơi đây, bất giác trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ.. Trịnh Kỳ Long mở miệng nói ra suy nghĩ của mình..
" Nói không chừng, vụ việc lần trước rất có thể liên quan tới Tiêu Mạn..
Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng niết cằm suy nghĩ, trong lòng cũng âm thầm đồng ý với ý kiến của Trịnh Kỳ Long..
" Khi nãy, hình như cô ta có chụp được?
" Thầy Cố, em sợ Tiêu Mạn sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của Huyên Huyên.. Chúng ta phải làm sao đây?
Lâm Hoằng nhìn Huyên Huyên, nghẹn nghẹn ở ngực mà nói. Cố Kỷ Niên đứng dậy, hai tay đút vào túi quần ôn nhu nói
" Chúng ta sẽ bảo vệ bảo bối, sẽ không cho phép ai làm tổn thương Huyên Nhi.
" Tôi định ngày mai sẽ tới Thịnh Gia nhận lỗi. Hai cậu có đi cùng không?
" Dĩ nhiên là phải đi
Trịnh Kỳ Long và Lâm Hoằng xoa lên mái tóc của Huyên Huyên. Đồng thanh lên tiếng..
Cố Kỷ Niên có chút không nỡ, khi chia sẻ nữ nhân mà hắn chú ý cùng nam nhân khác. Nhưng chuyện là cả 3 người làm, nếu sướng được.. thì dĩ nhiên phải chịu khổ được..
Huyên Huyên giả bộ ngủ, cô nghe đoạn đối thoại của ba người. Khiến cô hài lòng không ít, thì ra nam nhân hệ thống chọn, quả thật không tồi..
Lúc này Tiêu Mạn lập tức rời khỏi Cao Trung B.
Cô ta lấy điện thoại ta , ấn dãy số quen thuộc. Sau một hồi chuông đổ, rốt cuộc cũng có người bắt máy..
Cô ta đảo đôi mắt như muốn giết người, âm thanh tức tối gằn lên từng chữ. Sắc mặt vặn vẹo tới đáng sợ..
" Chú Trạch Hạo, chú giúp cháu làm một việc.. Đổi lại, cháu sẽ đồng ý với yêu cầu của chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com