Huyên Huyên có sở thích đi ngủ không mặc đồ lót. Hơn nữa bây giờ đã là 1 gìơ đêm, cô cũng không nghĩ là Hứa Khải sẽ về nhà vào tầm này.
Lúc này cô đã say giấc đánh cờ với chu công. Mái tóc xõa rối loại. Váy ngủ màu hường hơi sai lệch, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Bờ vai nhỏ nhắn, bộ ngực căng đầy như muốn bức ra ngoài.
Hứa Khải say mèm bước vào trong nhà, hắn không cần nhờ tới sự giúp đỡ của Lam Thiên . Hai mắt nheo lại hỏi quản gia.
" Thiên sứ, cô ấy đâu?
Quản gia nghe thấy Hứa Khải hỏi, liền biết hắn là đang nhắc tới Huyên Huyên. Quản Gia biết rõ khi Hứa Khải say, tính cách trở nên khó chiều lập dị không ít.
Hứa Khải khẽ xoa xoa giữ mi tâm, trong đầu hắn hiện lên gương mặt xinh đẹp cười ngọt ngào của Huyên. Bất giác trong lòng hắn vui vẻ lên không ít.
" Đúng là cô gái ngoan, tôi phải tới thăm em ấy.
Hắn bước chân lảo đảo, tay vịn cầu thang chậm rãi đi lên. Quản gia thấy không ổn, liền tiến lên trước định đỡ lấy Hứa Khải..
" Ngài say rồi, Huyên Tiểu thư đã ngủ. Hay để ngày mai rồi tới thăm?
Hắn lập tức đẩy tay quản gia ra, lớn tiếng nói.
" Không cần, tôi chưa có say.
Quản Gia :"....."
Người ta nói đúng, đàn ông hư hỏng nhất là khi say.
Từ trong phòng, Huyên Huyên nghe được phía dưới ồn ào. Cô nhoài người ngồi dậy, kéo tay áo lên che đi bộ ngực trắng như tuyết căng đầy của mình.
Cũng may cô không có ngủ say như chết, thính giác lại rất tốt. Từ lúc quản gia lên tiếng cô đã tỉnh dậy, Huyên Huyên thật tò mò, Hứa Khải say. Không biết hắn có hình dáng như thế nào ?
Liệu có còn trấn định, lạnh lùng kiệm lời như thường ngày. Hay có rượu vào liền biến thành sói?
Huyên Huyên di chuyển nhanh chóng ra cửa, vội vã đỡ lấy Hứa Khải. Cô lên tiếng..
" Chú nên đi ngủ sớm, Hứa Tổng để tôi lo. là được..
'" Được, được. Vậy làm phiền tiểu thư rồi.
Quản Gia biết thân biết phận trở về phòng của mình. Lúc này Huyên Huyên mới quan sát kĩ Hứa Khải.
Bộ âu phục nhăn nheo, xộc xệch. cà vạt kéo ra phân nữa. Khuy áo bị hắn giật bung tới 3 núc.
Lộ ra bộ ngực không phải rắn chắc, nhưng đường nét rất rõ ràng. Hắn có làn da trắng sáng. Lồng ngực phập phồng hơi tở toát ra hơi mem rượu.
Hứa Khải chống cằm lên đầu Huyên Huyên, bàn tay hắn nắm chặt eo cô. Tay kia quơ loạn trên mái tóc của Huyên Huyên, miệng gầm lớn.
" Huyên Huyên..
" Tại sao em lại thơm như vậy..
" Em là thiên sứ , mà chúa ban tặng cho tôi đúng không??
Huyên Huyên bất đắc dĩ đỡ lấy thắt lưng của Hứa Khải. Lúc này hắn say, lại có bộ mặt đáng yêu như thế này..
" Phải, phải tôi là thiên sứ. Khải, để tôi đỡ anh vào phòng..
Hứa Khải lập dùng hai tay, bóp chặt má mềm mịn của Huyên Huyên. Hắn híp híp mắt lên tiếng vô cùng nghiêm túc , không mấy hài lòng..
" Em lại không nghe lời tôi , em không ngủ? Em hư rồi...
" Em... hư rồi..
Huyên Huyên bất lực đỡ hắn đi vào phòng mình, luôn miệng đáp trả lại. Cô biết rõ, nói chuyện với người say thà nói với hai đầu gối vẫn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com