" Anh Dân! của anh...
Cố Kỷ Niên :"....."
Lâm Hoằng :"...."
Trịnh Kỳ Long :".... "
" Thôi xong, không lẽ Thịnh Tổng định bắn bọn hắn thật sao??
Thịnh Thế Dân, chỉa súng trước mặt ba người. Quát lớn tiếng..
" Ba người các cậu còn dám tới đây chịu trách nhiệm, các cậu cũng biết Huyên Nhi mới 16 tuổi chưa có lớn
Ba tên lúc này thật sự muốn thốt ra rằng, cái gì cũng lớn hết rồi... Nhưng lại sợ bị ăn đạn.
" Nói! Chuyện xảy ra từ khi nào? Vào hoàn cảnh ra sao?
Thịnh Thế Dân cẩn thận suy nghĩ kĩ, ba tên này hắn rõ tính cách. Chắc chắn sẽ không làm tậm bậy, nhất định trong chuyện này còn có ẩn tình..
Trịnh Kỳ Long mở miệng nói trước , từng câu từng chữ rất cẩn thận, quan sát thái độ của Thịnh Thế Dân.
" Bác Dân, là vào đêm yến tiệc sinh nhật của Tiêu Mạn. Huyên Nhi bị người xịt nước hoa kích tình..
" Sau đó, bị người khống chế.. Là chúng cháu thấy được, muốn cứu Huyên Nhi. Không ngờ lại cũng trúng chiêu..
" Nên.. nên chuyện đã lỡ..
" Thịnh Tổng, cháu biết bảo bối còn nhỏ. Cháu có thể chờ Huyên Nhi tốt nghiệp xong Cao Trung. Xin Thịnh Tổng hãy gả Huyên Nhi cho cháu..
Cố Kỷ Niên tiếp lời, thái độ chân thành hết mực.
" Không, bác Dân. Cháu chơi với Huyên Huyên từ nhỏ, bác vẫn nên gả Huyên nhi cho cháu.. :" Lâm Hoằng không chịu kém cạnh, mạnh dạn xen ngang..
- Bằng -- Bằng :"
" Các cậu im miệng hết cho tôi. :" Thịnh Thế Dân chỉa súng bắn lên trần nhà, Gầm lớn...
Nghe tiếng súng nổ , Huyên Huyên đang ngủ cũng phải bật dậy. Vội vã chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này . Cô mở lớn mắt lên tiếng..
" Ba.. Ba đang làm cái gì vậy? Mau bỏ súng xuống..
Thịnh Thế Dân , đảo mắt nhìn con gái mình ăn mặc phong phanh, chân trận chạy xuống lầu. Ông nhíu mắt lên tiếng nhắc nhở..
" Không được cản Ba, Ba phải bắn chết ba tên cầm thú này.
" Còn các cậu nhìn cái gì? Nhắm mắt lại ! " Hừ "
Ba tên đang mãi mê nhìn ngắm Huyên Huyên, lập tức nhắm mắt chặt lại. Huyên Huyên thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Thịnh Thế Dân, cô bình tĩnh nói..
" Ba bỏ súng xuống, chuyện này là do Tiêu Mạn bày ra, ba người họ cũng là bất đắc dĩ..
" Nhưng... Nhưng..! Huyên Nhi...
Huyên Huyên vỗ vỗ lên tay Thịnh Thế Dân, cô trấn an ông. Sau đó nhìn Trịnh Kỳ Long , Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng..
" Ba yên tâm, họ cũng rất có trách nhiệm....
" Hừ! Nếu không có trách nhiệm, Ba đã sớm bắn nát đầu chúng từ đầu rồi.
Thịnh Thế Dân hừ lạnh, đẩy khẩu súng lên bàn. Mạnh mẽ ngồi xuống bên Huyên. Lên tiếng quát.
" Còn đứng làm gì ? Mau ngồi xuống..
" Cảm ơn Bác Dân..
" Cảm ơn Thịnh Tổng :" Ba tên như thoát chết, thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mắt nhìn đầu gối..
Huyên Huyên nhìn biểu cảm của họ, khiến cô không nhịn được cười. Ba người này cũng biết sợ sao??
" Tôi hỏi ba người, Ba người có nguyện vọng gì muốn làm nhất hay không??
Nghe thấy Huyên Huyên lên tiếng hỏi, ba tên trầm mặc suy nghĩ hồi lâu. Thịnh Thế Dân thấy, ba người không trả lời, ông lớn tiếng nói..
" Huyên Nhi hỏi, ba người các cậu còn không trả lời? Muốn ăn đạn đúng không??
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com