• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày phỏng vấn ở Lăng thị cuối cùng cũng đến.
8 giờ 30 phút sáng, Nhan Lam vận lên mình một bộ quần áo chỉnh tề nhanh chóng đến trước cửa tòa nhà Lăng thị xếp hàng chờ đợi.
Lăng thị ngàn năm có một mở đợt tuyển dụng, tin tức này lan ra nhanh chóng trở thành một cơn sốt trên thị trường. Người người nhà nhà, dù là già trẻ lớn bé đều ôm theo hy vọng tiến một bước vào Lăng thị để nhận được những phúc lợi cao ngất ngưỡng mà các tập đoàn khác không thể chi trả với mức giá tương tự.
Nghe nói gần đây con trai cả của chủ tịch Lăng thị vừa từ nước ngoài trở về, Lăng Tử Phong nắm chức giám đốc tài chính, hiện tại tuyển dụng nhân tài, tìm một bộ phận thư ký với điều kiện là có chuyên môn và chăm chỉ làm việc là được.
Ngoài ra, con trai thứ của chủ tịch Lăng thị - Lăng Tử Quân – người đang nắm trong tay chức vụ tổng giám đốc điều hành cũng đang cải cách bộ máy quản lý, những nhân viên cũ không có thực lực đều bị sa thải, chuẩn bị cho đợt tuyển dụng mới, tìm nhân tài với mức lương chiêu mộ vô cùng hấp dẫn.


Nhan Lam đứng ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời kia mà lòng ngổn ngang.
Hai năm trước khi chưa kết hôn và chưa sinh Văn Văn, Nhan Lam đã từng là nhân viên ở đây. Tuy khi đó cô chỉ là một cô thư ký bé nhỏ của văn phòng tổng giám đốc, nhưng lại có đãi ngộ vô cùng lớn, trong hai năm ngắn ngủi đã lập được rất nhiều công cán, giải thưởng nhân viên xuất sắc năm nào cũng nhận, bằng khen và cúp lưu niệm chất đầy trong nhà đếm không xuể.
Lúc này đây khi đứng ở nơi này, cô như được trở về khoảng thời gian trước kia vậy, sức sống tuổi trẻ một lần nữa tràn qua lồng ngực, cô hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, tự tin vô cùng chờ đợi những thử thách phía trước.
9 giờ.
Thư ký Hạ theo như phân phó của Lăng tổng đứng ở đại sảnh chờ đợi Nhan Lam nhưng mãi mà không thấy cô tới.
“Lăng thiếu phu nhân à, cô đang ở đâu vậy?”
Nhan Lam vừa bắt điện thoại liền nghe thư ký Hạ cung kính gọi cô một tiếng “thiếu phu nhân.”
Nhan Lam ngại ngùng, thấp giọng nói:


“Thư ký Hạ à, cô đừng gọi tôi như thế, cứ giống những người khác, gọi tôi Nhan Lam là được rồi.”
Trời hôm nay không có mây, ánh nắng mặt trời 9 giờ chẳng hiểu sao lại gay gắt quá. Nhan Lam đứng chờ xếp hàng mà mồ hôi đổ ướt tấm lưng, thấm qua lớp sơ mi trắng trông vô cùng mỏng manh.
Thư ký Hạ đứng ở đại sảnh đẩy gọng kính, nhìn đoàn người đang xếp hàng rồi âm thầm suy đoán.
“Lăng thiếu phu nhân có phải đang đứng bên ngoài xếp hàng hay không? Cô cho tôi địa điểm cụ thể, tôi ra đó đón cô.”
Thư ký Hạ rất chuyên nghiệp lách sang vấn đề khác, không hề gọi cô là Nhan Lam như ý muốn của cô.
Nhan Lam thở dài một hơi, cảm thấy giữa cô và Lăng Tử Quân ly hôn rồi cũng như là chưa ly hôn vậy, không có điều gì khác biệt ngoài việc hiện tại bọn họ đã không còn ngủ chung trên một chiếc giường.
Nhan Lam rất muốn nói hiện tại cô đã không còn là Lăng thiếu phu nhân nữa… nhưng sau cùng vẫn là không thể thốt nên lời.


Dù sao Lăng Tử Quân cũng không muốn công khai việc này, mặc cho người khác nhìn thấy rồi ngầm hiểu như thế nào, anh đã không công khai thì cô cũng không muốn vạ miệng tự gây phiền phức.
“Cô không cần phải ra đón tôi đâu.” Nhan Lam dứt khoát từ chối sự đặc cách này.
Hạ Viên có chút khó hiểu: “Cô chưa tới à thiếu phu nhân?”
“À không.” Nhan Lam bật cười, “Tôi đến rồi, còn đến từ rất sớm.”
Vì tránh để người khác chú ý, cô thấp giọng nói: “Thư ký Hạ à, cô chuyển lời của tôi đến Tử Quân, nói với anh ấy tôi rất biết ơn vì những gì anh ấy đã làm cho tôi, nhưng có lẽ tôi vẫn là thích đi cửa chính hơn.”
“…” Hạ Viên cứng miệng: “Nhưng mà-”
“Vậy nhé, tôi tắt máy đây.”
Bất chấp tiếng gọi của Hạ Viên, Nhan Lam thẳng thừng tắt điện thoại.
Hạ Viên ngơ ngác đứng sững người một chỗ, cô ta không biết phải xử lý làm sao khi việc Lăng tổng giao cho chưa hoàn thành, mà Lăng thiếu phu nhân thì chạy mất tâm hơi kiếm không thấy giữa đoàn người đông đúc.


Cuối cùng Hạ Viên đành quay gót chạy vội vào thang máy chuyên dụng bấm thẳng lên tầng cao nhất của Lăng thị, tìm tổng giám đốc.
“Lăng tổng!”
Tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của Lăng Tử Quân, anh hạ bút xuống mắt hướng ra ngoài cửa.
“Vào đi.”
Nhìn dáng vẻ vội vã và gương mặt bối rối của thư ký Hạ khi bước vào, Lăng Tử Quân cũng suy đoán được phần nào sự việc.
“Có phải em ấy từ chối rồi không?”
Thư ký Hạ âm thầm lau đi mồ hôi hột trên trán, cô cố gắng điềm tĩnh:
“Thưa, thiếu phu nhân nói cô ấy rất biết ơn ngài, nhưng… cô ấy vẫn muốn đi cửa chính hơn…”
Nói đến những từ cuối cùng Hạ Viên trộm nuốt một ngụm nước bọt. Phía đối diện thần sắc Lăng Tử Quân cực kém, anh nghe thế chỉ khẽ hừ lạnh.


Nhìn sắc mặt ông chủ, Hạ Viên lại âm thầm hít sâu mấy hơi.
Vợ chồng nhà này sao cứ thích bày chuyện cho tôi làm thế hả? - Thư ký Hạ đau não nghĩ.
Bỗng dưng Lăng Tử Quân đứng dậy đi ra ngoài, trông dáng vẻ gấp gáp khiến Hạ Viên ngơ ngác.
“Lăng- Lăng tổng! Ngài đi đâu vậy ạ?”
Hạ Viên vội vã chạy theo sau, phát hiện ra ông chủ đi gấp như vậy là muốn xuống đại sảnh tìm thiếu phu nhân.
Bất quá chỉ là xuống tới nơi nhìn người ta một chút, Lăng Tử Quân rất nhanh đã tìm ra được Nhan Lam đứng hoà lẫn cùng với đoàn người.
Nhưng anh không tiến về phía Nhan Lam, chỉ âm thầm ở đằng xa nhìn cô.
Hạ Viên đẩy gọng kính, khép nép hỏi:
“Lăng tổng à, có cần tôi lại đó mời thiếu phu nhân đi lối khác không?”
“Không cần đâu.”


“Không cần đâu.”
Giọng Lăng Tử Quân lạnh như băng, nhưng Hạ Viên lại nhìn thấy trong đôi mắt của anh xuất hiện một tia đau lòng.
“Tôi chỉ là không muốn em ấy nhọc thân, lại chẳng ngờ em ấy thà đứng xếp hàng ở đây chờ đợi vất vả cũng không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi.”
“…” Hạ Viên trầm tư - Nhưng người ta là muốn tự vươn lên bằng thực lực, ông chủ trải đường làm gì, đánh giá thấp năng lực của cô ấy, cô ấy không dỗi ngài cũng là may rồi ý.
Có điều Lăng thiếu phu nhân này cũng thật là, người ta có chồng giàu có thì mong ở nhà hưởng thụ, cô ấy hà cớ gì cứ phải tự làm khổ mình thế chứ!
-
Chờ đợi mãi cuối cùng Nhan Lam cũng vượt qua nốt bài vòng thi cuối.
Thư ký Hạ sau khi rời khỏi chỗ Lăng tổng thì cũng về vị trí làm việc. Hạ Viên phụ trách phỏng vấn những ứng viên sáng giá nhất thông qua bài kiểm tra năng lực cuối cùng.


“Chúc mừng mọi người đã xuất sắc vượt qua được bài kiểm tra năng lực của chúng tôi. Hiện tại tôi sẽ đưa các bạn lên phòng họp ở tầng trên, tại đây mọi người sẽ được phỏng vấn trực tiếp bởi các cấp lãnh đạo.”
Đúng là không ngoài dự đoán của Lăng Tử Quân, Nhan Lam thực sự không cần đi cửa sau cũng dễ dàng được chọn vào hàng ngũ những ứng viên xuất sắc nhất.
Lăng Tử Quân trước giờ chưa từng hoài nghi về năng lực của Nhan Lam, anh chỉ là không nỡ để cô mệt mỏi nên muốn đưa cô đi cửa sau thôi, bớt đi mấy công đoạn, cũng không cần phải đứng xếp hàng nóng nực đổ mồ hôi như vậy.
Trong hàng vạn con người đến phỏng vấn, để tranh đấu giành được suất này thực sự là vô cùng khó khăn.
Nhan Lam lúc này sau khi trải qua rất nhiều thử thách, cô đã có thêm tự tin về chính mình, càng trân trọng hơn cơ hội mà cô đang có.
Lúc sau Hạ Viên đưa Nhan Lam và những ứng viên vào phòng họp số 2 trên tầng 14.
Nhìn những cấp lãnh đạo ngồi ở phía trên, Nhan Lam tràn đầy tự tin mỉm cười chào hỏi.


Nhìn những cấp lãnh đạo ngồi ở phía trên, Nhan Lam tràn đầy tự tin mỉm cười chào hỏi.
Ngồi ở bàn trên ngoài cùng là Lăng Tử Quân - Tổng giám đốc điều hành, bên cạnh là Lăng Tử Phong - giám đốc tài chính, và cuối cùng chính là Hàn Lương - giám đốc nhân sự.
Hàn Lương nhìn lướt qua một chút đã nhận ra Nhan Lam ngay, anh ta giật mình nhìn xuống tập hồ sơ trên bàn, thấy ngay tên của cô mà hoảng hốt.
Không phải là mắt anh ta có vấn đề, đây- đây thực sự là Lăng thiếu phu nhân!
“Lăng- Lăng thiếu-”
Hàn Lương vội vã đứng dậy muốn chào hỏi Nhan Lam, thế nhưng anh ta còn chưa kịp làm gì, Lăng Tử Quân đã lạnh nhạt phun ra mấy chữ.
“Được rồi, bắt đầu phỏng vấn thôi.”
Hàn Lương nghe vậy âm thầm đổ mồ hôi lạnh, bên cạnh Lăng Tử Phong kéo tay anh ta ngồi xuống.
Nhìn gương mặt lạnh như băng của Lăng Tử Quân và nụ cười đầy ẩn ý của Lăng Tử Phong, Hàn Lương có chút ngơ ngẩn: “…” anh nhìn về phía Nhan Lam, gật đầu một cái trước ánh nhìn bất ngờ của các ứng viên.


Cô cũng nhanh bắt gặp ánh mắt của anh ta, cười mỉm rồi lại quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Buổi phỏng vấn bắt đầu, những người vượt qua được bài kiểm tra năng lực đương nhiên đều là nhân tài. Bọn họ tràn đầy nhiệt huyết và sức sống, phô trương hết thảy những kinh nghiệm của bản thân cùng với những trải nghiệm đã đi qua.
Trong văn phòng của các phòng ban đều đang thiếu nhân lực trầm trọng, bởi vì Tổng giám đốc Lăng Tử Quân vừa sa thải hàng loạt nhân viên cũ. Hiện tại Lăng thị thiếu người, những ứng viên vượt qua vòng này hầu hết đều được nhận. Nhưng vẫn còn phải qua một đợt phỏng vấn nữa.
Lăng thị tuyển dụng nhân tài, mà điều kiện tiên quyết vẫn là người vừa có tri thức vừa có lễ độ.
Lăng Tử Quân liếc mắt nhìn CV của Nhan Lam. Mà ngoài dự đoán của anh chính là cô lại xin vào vị trí thư ký của giám đốc tài chính.
“…”
Mày kiếm của Lăng Tử Quân nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn tờ giấy kia, trong lòng như có lửa.


Không phải là trở thành thư ký của anh sao? Vì sao chớp mắt quay lại, cô lại muốn làm thư ký của Lăng Tử Phong chứ?
Không phải là trở thành thư ký của anh sao? Vì sao chớp mắt quay lại, cô lại muốn làm thư ký của Lăng Tử Phong chứ?
Yết hầu người đàn ông nọ trơn trượt, anh tức giận nắm chặt nắm tay, trái tim ê ẩm cảm giác khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK