Đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, điện thoại của Nhan Lam lại một lần nữa vang lên.
Lần này không phải là Thái Văn Bối gọi tới, người gọi cho cô không ngờ lại là Lăng Tử Quân.
“…” Nhan Lam sững người nhìn màn hình điện thoại đang sáng đèn. Cô cũng không biết mình nên bắt máy hay là nên bơ đi nữa.
Trước đó Nhan Lam đã không muốn đi đến buổi họp mặt nhàm chán đầy chuyện thị phi đó rồi, giờ đây Thái Văn Bối lại còn kéo Lăng Tử Quân vào cuộc, càng khiến Nhan Lam không muốn đi hơn.
Cô cắn môi suýt chút nữa là bật máu, Nhan Lam nắm chặt điện thoại trong tay, thở dài một hơi, sau khi có được dũng khí mới bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia hiển nhiên là Lăng Tử Quân, giọng nói người nọ thâm trầm ấm áp kéo cô về với hiện thực.
“Tiểu Lam, em đã chuẩn bị xong chưa, tầm một tiếng nữa anh sẽ đến đón em.”
Giống như những lời Thái Văn Bối đã nói, Lăng Tử Quân quả thực là vì cô mà đến buổi họp mặt vô vị đó.
Vì cô sao? Anh ấy đến đó với tư cách gì chứ… là tiền bối thời đại học, hay với tư cách là chồng cũ của cô đây?
Thái Văn Bối trước đây đã nói, chuyện cô kết hôn với Lăng Tử Quân ai ai cũng biết, thế nhưng chuyện ly hôn giữa hai người bọn họ tới giờ vẫn chưa nghe báo chí phanh phui, khẳng định là Lăng Tử Quân đã tốn không ít tâm tư cùng tiền bạc để bịt chặt miệng phía nhà báo.
Anh đến buổi họp mặt này, nếu là vì cô, vậy không phải sẽ dùng tư cách là chồng của cô để đi chung hay sao? Anh ấy làm vậy là vì cô, hay là vì giữ thể diện cho chính mình… Nhan Lam không dám đoán mò!
Bởi vì cô sợ, nếu cô lại tiếp tục ôm tương tư như thế, để rồi sau này lại nhận ra bản thân chỉ là tự mình đa tình, đến lúc đó người đau khổ cũng như xấu mặt cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Miệng lưỡi Nhan Lam khô khốc, cô không thể nói thành lời, cứ thế im lặng hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lăng Tử Quân cứ tưởng là cô không nghe rõ lời anh, vì thế nhắc lại lần nữa:
“Tầm một tiếng nữa anh sẽ đến đón em, em thong thả chuẩn bị đi nhé.”
“Tử Quân à.”
Đột nhiên Nhan Lam lại lên tiếng cắt ngang lời nói của anh. Dẫu cho lồng ngực hít thở không thông thuận, cô vẫn cố gắng nói.
“Không phải trước kia anh nói nếu không có việc gì, sau khi ly hôn em đừng gọi tới làm phiền anh hay sao?”
Lăng Tử Quân không đáp lời cô, lần này đến lượt anh im lặng không lên tiếng.
Bầu không khí giữa hai người cũng vì thế mà trở nên ngạt thở hơn bao giờ hết. Cảm giác ngột ngạt khó chịu này vẫn luôn là lí do khiến hai người họ khó lòng có thể trò chuyện tâm sự với nhau, cứ thế hiểu lầm ngày càng chồng chất, sự việc nói đến mấy cũng không đi được đến đâu.
“Hiện tại em không muốn làm phiền anh chút nào. Bối Bối càn quấy một mình là được rồi, anh không cần phải chiều theo ý cậu ấy.”
Thanh âm của Nhan Lam nhẹ tênh, cô nở nụ cười chua chát, lại tiếp tục nói với anh:
“Giữa chúng ta cũng không ai nợ ai, nếu anh giúp em giải vây lần này… vậy thì em sẽ lại nợ anh một ân tình rồi.”
“…”
“Tử Quân anh biết đó. Con người của em không thích nợ nần người khác, nếu là như vậy em sẽ áy náy lắm. Vả lại, anh cũng không muốn em làm phiền tới anh mà, nếu cứ nợ nhau qua lại như thế mãi, phải chăng chúng ta lại tiếp tục dây dưa không dứt hay sao?”
“Tiểu Lam à-”
“Chúng ta ly hôn cũng là vì không muốn phải ràng buộc bởi đối phương nữa mà. Em không muốn vì chuyện của em mà anh phải phiền lòng đâu. Cảm ơn anh, lát nữa em sẽ tự mình đến buổi họp mặt kia, nếu mọi người có hỏi về mối quan hệ của chúng ta, em sẽ khéo léo nói tránh sang chuyện khác, anh đừng lo.”
Lăng Tử Quân mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh không nghĩ là Nhan Lam sẽ bận lòng về những việc như thế anh.
Người đàn ông nọ cất tiếng trầm thấp mang theo một thứ sức hút ghim chặt lấy trái tim của cô:
Người đàn ông nọ cất tiếng trầm thấp mang theo một thứ sức hút ghim chặt lấy trái tim của cô:
“Tiểu Lam, em bình tĩnh lại đã.”
Nhan Lam có chút khựng lại: “…”
Dường như trong khoảnh khắc cô đã mất đi tự chủ, hơi thở gấp gáp rối loạn, lồng ngực phập phồng cảm xúc mãnh liệt không tên.
Cô của bây giờ có khác nào một kẻ ngốc nghếch không chứ!
Nói một hơi một tràng như vậy rốt cuộc là để chứng minh điều gì chứ?
Chứng minh với Lăng Tử Quân rằng hiện tại giữa cô và anh không còn bất kỳ liên quan nào với đối phương nữa hay sao? Phủi bỏ hết tất cả quan hệ cũng chỉ vì cô sợ bản thân mình sẽ làm trò cười trước mặt anh ư?
Trước giờ vẫn luôn là vậy, đối mặt với dư luận Nhan Lam thản nhiên không để tâm. Nhưng ở ngay trước mặt Lăng Tử Quân, cô lại lo sợ hình tượng của mình trong mắt anh quá xấu. Xấu đến mức Lăng Tử Quân chán ghét cô, xấu đến mức anh khinh rẻ sự xuất hiện của cô.
Vẫn luôn là một Nhan Lam tự ti về bản thân mình. Phải chăng là vì một đêm say rượu làm càn của hai năm trước mới khiến cho mối quan hệ này đi vào ngõ hẹp đường cùng như thế?
“Em vẫn ổn chứ?”
Chợt, câu hỏi của Lăng Tử Quân kéo Nhan Lam về với thực tại. Lồng ngực cô căng phồng hơi thở, Nhan Lam khẽ thở ra một hơi dài, cô lấy can đảm mấy lần nhưng vẫn không thể dõng dạc nói ra được câu – em vẫn ổn.
Không, Nhan Lam không ổn chút nào… cô đã bị tình yêu này khiến bản thân mình kiệt quệ.
Chap 36: Hối hận muộn màng
Không nghe thấy tiếng đáp trả của Nhan Lam, Lăng Tử Quân cũng hiểu rõ hiện tại tâm trạng của cô không tốt. Cho dù không thể nhìn thấy được gương mặt đó, thế nhưng Lăng Tử Quân lại chắc chắn rằng trong đôi mắt xinh đẹp kia giờ này đã ngập tràn bi thương.
“Tiểu Lam, em phải thật bình tĩnh nghe anh nói.”
Thanh âm của Lăng Tử Quân trầm thấp áp đảo thần trí của Nhan Lam, anh nói với dáng vẻ nghiêm túc thận trọng, giống như sợ Nhan Lam không tin tưởng mình.
“Anh đến buổi tiệc đó không phải chỉ vì giữ thể diện cho chính mình, càng không phải là vì thuận theo sự hồ nháo của Văn Bối.”
Lăng Tử Quân vẫn luôn là vậy, anh luôn rất thấu hiểu nỗi lòng của Nhan Lam. Anh biết cô đang lo lắng điều gì, vậy nên rất nhanh đã giải thích cho cô biết.
Chỉ đáng tiếc là, vì sao cái gì anh cũng hiểu, nhưng lại chẳng thấu nỗi tình cảm của cô dành cho anh kia chứ?
Nhan Lam mơ hồ cầm điện thoại, cô muốn há miệng nói chuyện nhưng lại lực bất tòng tâm, liều mạng mấy lần cũng không thốt lên nổi một lời.
Nhan Lam mơ hồ cầm điện thoại, cô muốn há miệng nói chuyện nhưng lại lực bất tòng tâm, liều mạng mấy lần cũng không thốt lên nổi một lời.
Những gì mà cô đang hoài nghi trong lòng, hiện tại đều được Lăng Tử Quân tường tận giải thích rõ ràng.
Vậy ra anh không phải vì như thế mà đến bữa họp mặt đó. Nhưng nếu không phải vì hai lí do đó, anh đến chỗ đó làm gì chứ?
Vì cô ư? Sao có thể…!
“Anh thật lòng muốn đi cùng em.”
Lăng Tử Quân lúc này lấy hết dũng khí mới nói được một câu thật lòng. Trước giờ anh vẫn luôn là người khẩu thị tâm phi, miệng nói một đằng mà tâm nghĩ một nẻo.
Rõ ràng là yêu thương nhưng lại giấu kín ở trong lòng không dám thốt ra, hành động luôn trái ngược với con tim.
“Muốn đi cùng em sao? Nhưng với tư cách gì chứ…?” Nhan Lam khó hiểu.
Lăng Tử Quân thấp giọng đáp lời cô: “Với tư cách là chồng của em.”
Lăng Tử Quân thấp giọng đáp lời cô: “Với tư cách là chồng của em.”
“Chồng em?” Nhan Lam cười giễu cợt, cô ngồi yên một chỗ không hề nhúc nhích, biểu cảm trên gương mặt lộ lên vẻ khó tin: “Chúng ta ly hôn rồi mà…”
Phải, đã ly hôn rồi. Lấy tư cách làm chồng của cô để đến buổi tiệc họp mặt bạn bè, Lăng Tử Quân nói vậy lại càng khiến Nhan Lam thêm hoảng sợ. Vì sao người này lại năm lần bảy lượt khiến cô đau đầu đến thế chứ!
Rõ là trước kia anh lạnh nhạt với cô, nói không yêu cô, chỉ muốn lợi dụng cô. Nhưng vì sao lắm lúc anh ấy lại quan tâm cô đến vậy, lại ôn hòa dịu dàng với cô, đối xử với Nhan Lam thật tốt.
Nhan Lam thật sự không muốn bản thân lại ăn dưa bở, lại ảo tưởng rằng người ta đang thật tâm tốt với mình. Cô không muốn sau này mình phải hối hận ê chề khi phát hiện ra thật chất anh làm những việc này không phải là vì cô, vốn dĩ chỉ là cô tự mình đa tình.
Nhan Lam không muốn, cô thật lòng không muốn!
Đối mặt với một Nhan Lam đang tranh đấu dằn vặt bởi chính lối suy nghĩ tiêu cực của mình, Lăng Tử Quân cũng bối rối không kém cạnh.
Trước giờ anh vẫn luôn là người không biết biểu đạt tình cảm, không biết nói những lời đường mật, càng không giỏi việc dỗ dành đối phương vui vẻ.
Nhưng lúc này Lăng Tử Quân thật tâm thật lòng muốn đi cùng Nhan Lam, muốn nối lại mối quan hệ vốn đã rạn nứt của hai người.
“Tiểu Lam, anh thật sự muốn ở bên cạnh em.”1
Một câu nói chẳng rõ đầu đuôi cứ thế rót vào tai Nhan Lam, cô sững sờ nắm chặt điện thoại, không biết từ lúc nào vành mắt đã đỏ ửng lên, giọt nước tràn ly, cứ thế lệ nhòa đôi mắt.
“Anh sẽ chờ em ở dưới lầu, em nhất định phải xuống đấy.”
Bỏ lại một câu nói, Lăng Tử Quân không cho phép Nhan Lam từ chối anh, cứ như thế người đàn ông nọ lặng lẽ tắt máy.
Anh ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cửa kính, lúc này cánh cửa ra vào của tòa chung cư nơi Nhan Lam ở chẳng có mấy người qua lại.
Anh đã dừng xe ở nơi này từ rất lâu, chờ đợi cô mà chẳng có chút oán than nào.
Những công việc dang dở ở công ty cũng tạm gác qua một bên, lúc này đây tâm trí của tổng giám đốc điều hành Lăng thị vốn đã không còn ở những bản hợp đồng vô vị kia nữa, anh chỉ nghĩ làm cách nào để theo đuổi lại vợ cũ mà thôi.
Lúc trước là vì cái tôi của Lăng Tử Quân quá lớn, khi nghe Nhan Lam nói cô ly hôn với anh là vì Lăng Tử Phong về nước, cơn ghen trong lòng Lăng Tử Quân không thể nào kiềm chế được mà bùng phát dữ dội.
Anh thừa nhận là anh ghen tị với anh trai của mình, là anh tiếc nuối khoảng thời gian đó vì sao cô lại hẹn hò với Lăng Tử Phong mà không phải là anh! Anh tức giận vô cùng khi nhìn thấy những tin tức lăng mạ bôi xấu cô ở trên các trang mạng, lại thất vọng hụt hẫng khi nhìn thấy tấm lưng trần của cô trong tấm ảnh mà anh trai vẫn luôn giấu kĩ trong hộc tủ.
Thời gian đó Lăng Tử Quân rất suy sụp, anh hoàn toàn không hiểu vì sao Nhan Lam lại là người phụ nữ hám danh lợi, hám tiền tài y hệt như những gì mà mọi người đồn đại.
Vốn dĩ trước kia khi anh gặp cô lần đầu tiên, Nhan Lam đâu có như thế!
Rõ ràng trước kia trong đôi mắt đó vẫn luôn trong sáng thuần khiết, ấy vậy mà sau thời gian, đôi mắt đó lại nhuốm một nỗi buồn man mác khó lòng lý giải được.
Nhan Lam đã không còn giống với Nhan Lam của ngày xưa, cô không còn là một cô sinh viên ngây thơ thuần khiết, lúc nào trên môi cũng nở một nụ cười thiện lương mà Lăng Tử Quân vẫn luôn say đắm.
Hai năm hôn nhân của bọn họ cũng vì thế mà gặp nhiều trắc trở, giống như có một bức tường vô hình chắn ngang lòng tin của hai người với đối phương.
Đồng sàn dị mộng - rõ ràng là cùng chung chăn gối nhưng lại chẳng thể tâm ý tương thông.
Thế nhưng sau khi ly hôn, hai tháng chia xa này đã nói cho Lăng Tử Quân biết thật chất anh vẫn luôn rất yêu Nhan Lam!
Có lẽ cho dù thù hận sâu đậm đến đâu, tình cảm trong lòng cũng khó thể nào giấu kín đi được.
Thời gian đó mỗi đêm nằm ngủ Lăng Tử Quân đều nghĩ đến Nhan Lam, đều nhớ tới những câu nói của cô cũng với ánh mắt thất vọng lúc đó.
“Bình thường anh im lặng không đoái hoài tới em, lúc em cười anh nhìn thấy sao?”
“Ngay cả mỗi bữa cơm hằng ngày, ngồi ăn với nhau anh cũng không ngẩng mặt nhìn em, lắm lúc lại kiếm cớ ở lại công ty làm việc, có ngày nào anh để tâm đến em đâu?”
…
“Em không tin anh… trước kia anh không có đối tốt với em đến thế…”
…
“Tử Quân, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Nếu là trước kia anh sẽ không để tâm đến em, mặc em sống chết cũng không liếc mắt nhìn dù chỉ là một chút.”
“Buồn cười thật! Vì sao trước kia khi chưa ly hôn anh không ôn hòa dịu dàng với em như vậy, đợi đến lúc này mới tỏ vẻ làm một người cũ rất tốt?”
…
“Tử Quân à, không phải là em không muốn tin anh, chỉ là em đã từng tin, nhưng đến cùng chỉ có thể nhận lại được sự bạc bẽo lạnh lùng từ anh mà thôi.”
…
Kí ức như một dòng chảy lướt qua trong tâm trí anh. Tất cả những câu nói ấy cùng với ánh mắt xa lạ khi Nhan Lam nhìn Lăng Tử Quân lúc đó anh đều luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Ánh mắt ấy như vảy ngược đâm sâu vào trong lòng anh, khiến anh sâu sắc cảm nhận được sự thống khổ bi thương là gì.
Lăng Tử Quân hối hận rồi.
Anh hối hận vì sao lại để lỡ mất thời gian hai năm hôn nhân trong sự lãng phí. Nếu như biết trước có ngày hôm nay, liệu rằng khi đó Lăng Tử Quân sẽ buông bỏ cái tôi của mình xuống để theo đuổi tình yêu hay không?
Lăng Tử Quân nghĩ là có. Bởi vì lúc này anh thực sự rất nhớ Nhan Lam… Chỉ là hiện tại khi muốn quay lại thì đã quá muộn màng.
Nhan Lam đã đi rồi, cô ấy đem theo cả thế giới của anh rời khỏi.