Rất nhanh sau đó phục vụ đã bưng mấy món ngon lên, trên bàn đầy ắp đồ ăn, toàn là những món đắt tiền, chất đạm của thịt chiếm số đông, trong khi chất xơ của rau thì bốc hơi tìm không thấy.
Nhan Lam híp mắt nhìn về phía Thái Văn Bối, cười trêu cô:
“Cậu muốn vỗ béo tớ đó hả?”
“Cũng có thể cho là như vậy.”
Khóe môi của Thái Văn Bối từ nãy đến giờ giương cao không có dấu hiệu hạ xuống, cô nàng giơ điện thoại trên tay, hướng về phía Nhan Lam bắt cô cười với mình.
“Cười lên tớ xem nào.”
“Chụp cái gì không biết, còn không mau ăn đi, đồ ăn nguội bây giờ.”
Nhan Lam không để ý Thái Văn Bối chụp hình làm gì, cô nâng chiếc thìa đang cắm vào con tôm mà mình đang cầm trên tay, hướng về phía ống kính nhoẻn miệng cười thật là xinh.
Thái Văn Bối chơi thân với Nhan Lam mười mấy năm trời, từ thuở hai người còn bé tí ấy, vậy mà bao năm nhìn bạn thân vẫn không đủ đã, cảm thấy nhan sắc của Nhan Lam đúng là trời phú mà! Người gì mà xinh đẹp hết phần thiên hạ cơ.
Chụp hình xong, trong lúc Nhan Lam đang ăn Thái Văn Bối ở dưới gầm bàn lén lút lấy điện thoại gửi hình ảnh cho tiền bối họ Lăng xem, kèm với lời nhắn:
“Tiền bối à, Tiểu Lam hiện tại đang ăn cơm tối, anh không cần lo lắng.”
Lúc nhận được tin nhắn này Lăng Tử Quân vẫn còn đang làm việc, điện thoại vừa báo tin nhắn tới, Lăng Tử Quân liền nhấc điện thoại xem ngay, tạm gác công việc sang một bên không tính tới nữa.
Hai tháng trước lúc ly hôn với Nhan Lam, vì không an tâm để cô ở bên ngoài một mình, anh liền gọi điện nhờ vả bạn thân của cô một phen.
Lăng Tử Quân biết giao tình giữa Nhan Lam và Thái Văn Bối rất tốt, nhờ Thái Văn Bối chăm sóc cho Nhan Lam anh cũng yên tâm được phần nào.
Căn hộ chung cư mà Nhan Lam đang ở cũng là Lăng Tử Quân lựa chọn, chỉ có khác biệt một chút là Thái Văn Bối thay mặt anh sắp xếp cho Nhan Lam mà thôi. Lăng Tử Quân không tiện ra mặt, cái gì cũng âm thầm ở sau lưng Nhan Lam quan tâm cô.
Trong lúc Lăng Tử Quân đang chìm vào trong những dòng suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa rất khẽ, tiếp theo sau là giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thiếu gia, tôi vào được chứ.”
Ánh mắt Lăng Tử Quân vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, tùy tiện nói:
“Chú vào đi, chú Sâm.”
Cố Sâm bước vào, quản gia mặc một thân áo đen, dáng vẻ ổn trọng, khuôn mặt hiền hậu. Ông đặt tách trà xuống bàn, cẩn thận đẩy tới bên cạnh Lăng Tử Quân.
Phát hiện mày kiếm của người đàn ông kia từ nãy đến giờ vẫn nhíu chặt không buông, quản gia Cố hơi cười, giọng nói ôn tồn có chút trầm.
“Thiếu gia, cậu đang lo lắng việc gì sao?”
Lăng Tử Quân nâng mắt nhìn Cố Sâm, ngẫm nghĩ một chút mới hỏi ông.
“Chú Sâm à, có phải bình thường tôi đối xử rất tệ với cô ấy hay không?”
“Cô ấy” là ai không cần nói rõ cũng biết. Trên gương mặt già nua của vị quản gia kia thoáng ý cười, vết chân chim trên đuôi mắt hiện rõ. Ông hơi lắc đầu, nói lên tiếng lòng mình.
“Thiếu gia rất thương mợ ba kia mà. Chỉ là cách thương của cậu có chút không đúng.”
Nghe thấy lời nói của chú Cố Sâm, Lăng Tử Quân không nói gì, chỉ hạ tầm mắt nhìn xuống tách trà vẫn còn ấm ở ngay trước mặt, nghi ngút khói tỏa.
Phải, là cách thương của Lăng Tử Quân không đúng. Nhưng Lăng Tử Quân cũng không biết phải thương cô ấy như thế nào mới phải nữa. Quả nhiên sống chung hai năm, anh thương Nhan Lam ra sao cô ấy hoàn toàn không biết được, trong mắt cô chỉ toàn thấy một mặt lạnh lùng bạc bẽo của anh mà thôi.
“Thiếu gia à, có rất nhiều cách để thương một người kia mà. Sao cậu lại chọn cách âm thầm yêu thương chứ?”
“…”
*
Nhan Lam và Thái Văn Bối ăn xong bữa này thì chỉ muốn lăn thôi, không đi nổi nữa. Ăn được phân nửa là Nhan Lam đã ngưng đũa dừng lại để thở rồi. Không biết Thái Văn Bối làm sao có thể ăn hết được nửa bàn ăn còn lại nữa.
Ôm cái bụng no căng cứng, hai mắt Nhan Lam lườm lườm về phía Thái Văn Bối. Mà Thái Văn Bối chỉ cười hề hề tỏ vẻ mình vô hại.
“Ăn nhiều một chút thì tốt cho sức khỏe thôi mà, cậu xem cậu đi, gầy quá chừng.”
Lời này là Thái Văn Bối nói thật, Nhan Lam thực sự quá gầy đi! Nếu không bồi bổ cơ thể đủ tốt, Thái Văn Bối sợ có ngày Nhan Lam bệnh thật thì nguy!
Đợi Thái Văn Bối thanh toán xong thì hai người ra về, vừa ra khỏi nhà hàng liền chạm mặt Lăng Tử Quân.
Nhan Lam bất ngờ đến sững người, mà Lăng Tử Quân thì không phản ứng gì mạnh, như thể là đã biết trước sẽ gặp được cô.
Nhan Lam phải mất một lát sau mới bừng tỉnh, nhìn biểu hiện thản nhiên là Lăng Tử Quân, đột nhiên giác quan thứ sáu cho cô biết người đàn ông này đã sớm biết tối nay cô sẽ ở nhà hàng này dùng bữa.
Nhưng Nhan Lam lại không dám suy diễn vẩn vơ, sợ rằng mình vì quá nhớ anh nên mới có những ý nghĩ quá mức cho phép này.
“Chào…”
Nhan Lam trục trặc chào hỏi cho có lệ, nhưng người đàn ông đang đứng chắn ở trước mặt cô không nói gì, ánh đèn đường ngoài xa không với tới chỗ cô, bóng dáng cao lớn anh tuấn của anh che khuất tầm nhìn của Nhan Lam, lúc này trong đôi mắt trong vắt như pha lê kia chỉ có thể chứa đựng hình bóng của anh.
Mi tâm hơi co rụt, Nhan Lam vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận khi không được đáp trả. Nhưng rồi cô lại nghĩ – Thôi, bỏ đi, dù sao trước giờ anh ấy cũng không quan tâm đến cô.
Nhan Lam cụp mi không nhìn Lăng Tử Quân nữa, cứ thế nắm tay Thái Văn Bối muốn tiến tới chỗ đậu xe. Nhưng cô vừa định lướt qua anh lại bị người đàn ông đó chặn lại, dường như tâm trạng của Lăng Tử Quân hôm nay có biến đổi rất lớn, Nhan Lam có thể mơ hồ cảm nhận được.
Cô hơi nâng mắt nhìn anh, thẳm sâu trong đôi mắt màu đen đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông kia cuối cùng cũng thoáng qua một tia nhu hòa hiếm thấy.
Nhan Lam sững sờ, cô cũng không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không nữa. Nhưng lời nói bên tai lúc này đã trực tiếp nói cho cô biết, không, cô không nhầm lẫn!
“Tiểu Lam, anh đưa em về nhé?”
Chap 12: Bất ngờ này đến bất ngờ khác
Hiếm khi mới thấy Lăng Tử Quân gọi cô là “Tiểu Lam”.
Lời này đến bên tai thật sự nghe ngọt ngào và da diết khó tả. Có lẽ đã rất lâu rồi Nhan Lam mới nghe anh gọi cái tên gọi thân mật này với cô, lần cuối cùng hình như là khi cô còn học đại học kia kìa.
Hai mắt Nhan Lam đen láy to tròn nhìn về phía Lăng Tử Quân, cảm xúc vui mừng lúc này không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ thấy nơi khóe mắt đó ẩm ướt một tầng hơi sương, nếu không để ý cũng sẽ không dễ dàng nhận ra được.
Nhan Lam quẫn bách không dám nhìn anh nữa, mà bên cạnh Thái Văn Bối cũng rất thức thời tỏ ý muốn rời đi. Cô nàng cười xòa, đưa tay gãi đầu.
“Uầy, thôi chết, tớ nhớ ra tớ còn công việc ở xưởng vẽ chưa xong, chắc không thể chở cậu về được rồi.”
Nói đoạn Thái Văn Bối lại quay sang Lăng Tử Quân:
“Ây da đàn anh… cũng may là có anh ở đây. Anh giúp em chở Tiểu Lam về nhá, trăm sự nhờ cả vào anh đấy!”
Sau khi giải bày xong Thái Văn Bối liền chuồn lẹ, chạy nhanh đến mức thoáng một cái đã không thấy tâm hơi, còn không đợi Nhan Lam nói có đồng ý hay không.
Nhan Lam á khẩu không nói được lời nào, bất lực nhìn chiếc xe của Thái Văn Bối rời đi ngay trước mắt.
Ôi Thái Văn Bối, chị em bạn bè thân thiết bao nhiêu năm trời, nói bỏ đi là bỏ đi, còn để cô bơ vơ ngay lúc này nữa mới chết dở.
Nhan Lam rất giận nhưng lại không nói được gì, lúc này trong đầu cô nảy số, cũng nhận ra được là Thái Văn Bối cố tình đẩy cô ở lại với Lăng Tử Quân.
Cô thở dài một hơi, ở bên cạnh Lăng Tử Quân thấy cô khó xử thì liền lên tiếng.
“Anh chở em về.”
Thanh âm của Lăng Tử Quân trầm ấm du dương như tiếng đàn vĩ cầm vậy, nghe êm tai và ngọt ngào khó tả, càng khiến Nhan Lam thêm khó xử.
Người đàn ông nọ hơi tránh người sang một bên nhường đường đi cho cô, Nhan Lam do dự nhìn anh hồi lâu, cuối cùng trái tim không cho phép cô từ chối anh, kéo theo lý trí cũng lầm đường lạc lối luôn.
Hai người tiến tới bãi đỗ xe, Lăng Tử Quân lịch thiệp mở cửa xe cho cô, đương nhiên cũng không quên chắn tay ở thành xe giúp Nhan Lam. Hành động chăm sóc tỉ mỉ này khiến Nhan Lam có chút bất ngờ, cô hoàn toàn không nghĩ Lăng Tử Quân lại cho cô ngồi ở ghế phó lái, ngang nhiên ngồi cạnh anh như vậy.
Không phải bình thường anh ấy không muốn thấy mặt cô hay sao, mỗi ngày ở công ty làm việc, tới tối về cũng ở thư phòng xử lý văn kiện, cả ngày không thấy mặt, đến tận khuya khi cô ngủ rồi anh mới về phòng.
Bây giờ để cô ngồi ở ghế phó lái như vậy, nhìn sang một chút liền thấy ngay, không lẽ anh không cảm thấy phiền?
Nhan Lam trong lòng lo lắng đủ điều, hồn vía cũng treo tít trên mây.
Ngồi ở trong xe ánh mắt Nhan Lam không hề giấu giếm nhìn về phía Lăng Tử Quân chờ đợi câu trả lời từ phía anh ta. Trong đầu cô lúc này có muôn vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô muốn hỏi vì sao anh ấy lại có sự thay đổi lớn đến vậy? Vì sao lại quan tâm đến cô? Vì sao lại đến tận đây chỉ để chở cô về nhà? Nhưng Nhan Lam lại không biết hỏi làm sao, khoảng cách giữa hai người quá lớn, đối phương nghĩ gì cô thật lòng không dám suy đoán bừa bãi.
Lúc này lòng dạ thấp thỏm bồn chồn khiến cô khó chịu quá, bất chợt cô mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, dường đây mới chính là mấu chốt của sự việc!
Nhan Lam đưa tay vào túi áo lục tìm chiếc điện thoại của mình, bên trong danh bạ thấy ngay cái tên “Bối Bối”.
“Bối Bối à, hình như tớ chưa từng nói cho cậu biết là tớ bị đau bao tử mà đúng không?”
Tin nhắn này gửi đi, ánh nhìn của Nhan Lam về Lăng Tử Quân càng lúc càng trở nên kì quái hơn. Cô không nghĩ là Lăng Tử Quân sẽ đem chuyện này nói cho bạn thân của cô biết.
Năm đó cô bị xuất huyết bao tử vào viện, chuyện này ngoài Lăng Tử Quân ra không còn ai biết nữa, cô chưa từng nói qua cho Thái Văn Bối nghe, do khi đó cô ấy bận rộn sang Pháp dự thi cuộc thi mỹ thuật quốc tế.
Nếu xâu chuỗi những chuyện gần đây lại với nhau, Thái Văn Bối đột nhiên giàu lên trông thấy như vậy là nhờ tranh của cô ấy được các thương nhân mua với giá cao, chuyện này khẳng định là có sự giúp đỡ của Lăng Tử Quân.
Anh ấy làm vậy là vì gì chứ? Chỉ đơn thuần là muốn Thái Văn Bối đưa tin của cô cho anh sao? Anh bỏ cả tâm sức và tiền bạc ra như vậy chỉ vì muốn biết cô đang làm gì, Lăng Tử Quân từ lúc nào lại quan tâm cô đến thế!
Không, chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì... không thể nào Lăng Tử Quân lại tốt với cô như thế.
Nhưng vẫn còn quá nhiều khúc mắc, chuyện Thái Văn Bối biết cô bị đau bao tử thì lý giải thế nào đây chứ?
Khi nãy cô đau quá nên không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại thì càng lúc càng thấy kỳ quái. Viên thuốc mà Thái Văn Bối đưa cô uống chính là thuốc đặc trị đau bao tử mà bác sĩ bình thường hay kê đơn cho cô. Nếu mua ở ngoài tiệm thuốc tây bình thường sẽ không có, Thái Văn Bối lấy những viên thuốc đó từ tay ai, không cần nói cũng biết là Lăng Tử Quân đưa cho.
Lăng Tử Quân – người chồng cũ này đúng là đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Chap 13: Đủ nhẫn tâm, đủ lý trí!
Trên đường đi Lăng Tử Quân không nói chuyện, Nhan Lam cũng im lặng cùng anh. Bầu không khí yên lặng đến quỷ dị này không khác biệt mấy so với trước kia, trước và sau khi ly hôn vẫn vậy, vẫn là mạnh ai nấy có việc làm riêng, không xen vào thế giới của đối phương.
Cho dù có ngồi cùng một chỗ, nằm chung một giường, khoảng cách giữa hai người vẫn là quá xa, không với tới nhau được.
Nhưng Lăng Tử Quân hôm nay đặc biệt khác lạ, anh không giống như ngày thường gương mặt cứ lạnh băng không cảm xúc. Hôm nay ở bên cạnh Lăng Tử Quân, Nhan Lam có thể cảm nhận được sự ôn hòa dịu dàng từ anh.
Dịu dàng ư? Nhan Lam có chút không tin vào mắt mình, cô cũng không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không nữa.
Cô cũng chẳng rõ vì sao mình lại dùng từ ôn hòa dịu dàng để diễn tả một người đàn ông vốn luôn lãnh đạm lạnh nhạt với cô. Sự ngạo mạn tự tin trong đôi mắt của anh vẫn luôn khiến Nhan Lam rét căm, nhưng hôm nay cô lại thoáng thấy trong đôi nhãn thần tinh anh đó của anh hiện lên một tia nhu tình hiếm có.
Sự dịu dàng đó khiến Nhan Lam động lòng…
Cô vẫn nhớ mãi ánh mắt của anh năm đó, nụ cười xán lạn của một chàng sinh viên khoa kinh tế đẹp đến nao lòng.
Vốn chơi vơi trong những dòng suy nghĩ, chợt bàn tay của Lăng Tử Quân đưa tới khiến Nhan Lam bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Cô bối rối nhìn ngón tay thon dài của anh đưa tới vén sợi tóc của mình, từng khớp xương tinh tế như được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ. Bắt gặp nụ cười dịu dàng của anh càng khiến Nhan Lam như hồn xiêu phách tán, cô thẫn thờ rất lâu.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Nhan Lam đang nghĩ gì ư? Cô cũng không biết nữa, chắc là đang nghĩ vì sao hôm nay Lăng Tử Quân lại thay đổi nhiều đến vậy…
Chợt, Nhan Lam buột miệng nói với Lăng Tử Quân:
“Em thấy hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.”
Hôm nay Lăng Tử Quân không cười, cũng không nói gì nhiều, nhưng so với bình thường thật sự là có sự thay đổi quá lớn.
Mà Lăng Tử Quân sau khi nghe cô nói vậy thì có chút sững sờ, mất một lát sau anh mới lấy lại bình tĩnh nói với cô.
“Quả thực hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.”
Sau khi nghe chú Cố Sâm nói những lời đó – Vì sao lại yêu trong âm thầm – Lăng Tử Quân dường như đã ngộ ra được rất nhiều điều. Đúng là trước giờ Lăng Tử Quân chỉ biết yêu thương trong âm thầm, chưa bao giờ anh thể hiện tình cảm của mình ra cho Nhan Lam biết.
Chỉ là khúc mắc trong lòng khiến anh không có cách nào buông bỏ, mới khiến cho cục diện thành ra tồi tệ đến mức này.
Nhan Lam nói đúng… gần đây anh đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ là từ khi Lăng Tử Phong về nước càng khiến cho Lăng Tử Quân nảy sinh sự ganh ghét đố kị.
Trước kia anh yêu Nhan Lam nhưng lại vì cái gai trong lòng khó có thể nhổ bỏ mà tỏ ra lạnh nhạt với cô. Nhưng từ sau khi anh trai anh về nước, cái gai đó càng thêm đâm sâu vào lòng khiến Lăng Tử Quân không thể nhịn nổi nữa, muốn tự mình dứt khoát vứt đi.
Nhìn người con gái mà anh yêu thương cùng tình cũ của cô ấy vui vẻ bên nhau như vậy, Lăng Tử Quân không cam tâm… Anh muốn giành lại cô, muốn cô ở bên cạnh anh, muốn nói cho cô biết thật chất anh rất yêu, rất yêu cô! Nhưng đến cùng Lăng Tử Quân lại không có can đảm nói ra.
Dù sao cũng là do anh đã từng có nhưng lại không biết giữ gìn, đến khi mất đi rồi mới nhung nhớ mãi không thôi, hối tiếc ân hận cả đời.
Vả lại Nhan Lam cũng không yêu Lăng Tử Quân...
Từ đầu đến cuối Nhan Lam mang thai Văn Văn, vào Lăng gia trở thành mợ ba cũng là vì khối tài sản khổng lồ của nhà anh. Nếu như không phải là lấy anh, thì cũng là lấy Lăng Tử Phong… Vốn dĩ lấy ai cũng như nhau, cô không để tâm đến, chỉ để tâm đến tiền mà thôi.
Lăng Tử Quân vẫn còn nhớ trước đêm tân hôn Nhan Lam đã nói:
“Tử Quân, anh không cần cảm thấy là mình đang mắc nợ em. Anh lấy em cũng là vì Văn Văn, vì cái ghế chủ tịch Lăng thị. Còn em, em lấy anh cũng không thiệt thòi gì, gia sản của cải nhà anh đủ cho em sống một đời bình yên vui vẻ, không lo không nghĩ.”
Nghĩ lại những lời nói lạnh lùng không chút khách khí nào của Nhan Lam khi đó, ánh mắt của Lăng Tử Quân dần tối đen lại, hiện lên một tia phẫn hận.
Nói anh không thất vọng, không căm giận thì chính là nói dối.
Lăng Tử Quân vẫn luôn rất để tâm những lời nói đó của cô, vẫn luôn nhớ rõ Nhan Lam và anh trai của anh Lăng Tử Phong đã hẹn hò với nhau như thế nào, vẫn in hằn trong tâm trí tấm ảnh nude bán thân mà cô và Lăng Tử Phong đã chụp.
Tấm lưng trần đó, nốt ruồi ở ngay sau gáy… Lăng Tử Quân có thể chắc chắn 100% đó chính là Nhan Lam. Tấm ảnh đó là anh đã vô tình nhìn thấy trong phòng của anh trai, đến tận bây giờ mà Lăng Tử Quân vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Thế nhưng cho dù ra sao Lăng Tử Quân vẫn không thể dối lòng mình, cho dù anh căm hận cô đến với anh chỉ là vì tiền, thế nhưng Lăng Tử Quân vẫn không thể dừng yêu cô được.
Nếu như anh đủ nhẫn tâm, đủ lý trí, vậy thì ngày đó đã không nói dối với Nhan Lam rằng bố mẹ anh muốn có cháu ẵm bồng, anh cần Văn Văn để củng cố địa vị của mình, giành cái ghế chủ tịch Lăng thị.
Nực cười, một lý do giản đơn đến thế, cùng với một đám cưới vốn đã định sẵn tương lai không hạnh phúc… cứ thế Nhan Lam và Lăng Tử Quân tự lấy dây xích buộc mình, giam cầm trái tim của đối phương, nút thắt này đến hiện tại vẫn chưa thể gỡ bỏ được.
Chap 14: Món quà cũ
Lăng Tử Quân lái xe đến trước tòa chung cư mà Nhan Lam đang ở, sau khi đỗ xe cẩn thận thì cùng cô lên lầu.
Ban đầu Nhan Lam một mực từ chối nói không cần làm phiền anh như thế, nhưng Lăng Tử Quân lại gượng ép không cho phép cô cự tuyệt, nói rằng anh không an tâm để cô lên trên một mình, cuối cùng đành phải thỏa hiệp để anh tiễn cô một đoạn.
Tháng máy đưa họ tới tầng mười hai, cửa mở ra, hai người sóng bước đi cùng nhau trên đoạn hành lang tĩnh lặng không một bóng người. Mọi hôm con đường về nhà cũng không xa đến vậy, cớ sao hôm nay Nhan Lam lại thấy nó xa xôi vô cùng, đi mãi đi mãi vẫn không đến cuối đường.
Bước chân của Nhan Lam chậm rãi đi về phía trước, lòng cô rối bời nói không thành lời, bên cạnh cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của người đàn ông kia.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân vang đều bên tai, trái tim của Nhan Lam đập lên loạn nhịp, cô chột dạ vô cùng rất sợ Lăng Tử Quân sẽ nghe thấy được nhịp tim của cô.
Nhan Lam không biết vì sao mình lại hồi hộp như thế nữa, chắc có lẽ là vì ngay lúc này Lăng Tử Quân đang ở bên cạnh cô mới khiến cô lo lắng như vậy. Cuối cùng Nhan Lam không thể chịu đựng được bầu không khí lúng túng kéo dài, cô đành mở lời trước tự giải vây cho chính mình.
“Tiễn em tới đây là được rồi. Anh về đi, cũng không còn sớm nữa…”
Nhưng dường như Lăng Tử Quân không nhận ra là Nhan Lam đang đuổi khéo anh, hoặc có thể anh rõ biết nhưng lại cố tình như không biết.
“Không sao, anh không gấp, để anh đưa em tới cửa.”
Lăng Tử Quân cố chấp đi về phía trước, không để tâm ở phía sau Nhan Lam đang xị mặt ra. Cô mơ hồ nhìn về phía người đàn ông kia, thấy anh cứ kiên định như thế bước đi, đuổi mãi không chịu về. Cuối cùng Nhan Lam đành chịu, đi sau theo anh, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa nhà.
“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về.”
Cô vừa lấy chìa khóa tra và ổ cửa vừa trúc trắc nói lời cảm ơn với Lăng Tử Quân. Thanh âm của Nhan Lam thỏ thẻ như là sợ anh nghe thấy vậy, đáng tiếc là tai của Lăng Tử Quân rất thính, một chữ cũng không bỏ sót.
Anh vô cùng vui vẻ thoải mái cười với cô, rất thản nhiên đáp lại:
“Không có gì, chuyện nên làm mà.”
Nhan Lam đưa tay vặn chốt cửa, vừa hay đúng lúc này cửa được mở ra, cô sững sờ nghiêng mặt nhìn anh, có chút buồn cười không hiểu ý nghĩa lời nói của Lăng Tử Quân là gì.
“Đây là những việc mà anh cảm thấy là chồng cũ nên làm ư?”
Nhan Lam rất muốn nói “chồng cũ thì không cần lo chuyện bao đồng như thế đâu”, thế nhưng những lời đó đều bị nuốt hết vào trong bụng, Nhan Lam không có can đảm nói ra, bởi vì lúc này ánh mắt của Lăng Tử Quân đã lạnh đi vài phần, nhìn sâu vào trong đáy mắt đó chính là một mảng lạnh băng không chút cảm xúc.
Cô lạnh rét cả người, nhưng lại tỏ vẻ bình thản không để tâm quay mặt đi nơi khác. Có trời mới biết lúc này Nhan Lam đã sợ đến thế nào!
Bầu không khí chẳng mấy chốc ngưng đọng lại, hai người vẫn như cũ giữ thái độ dè chừng cẩn trọng với đối phương.
Nhan Lam tiến vào bên trong nhà, lại đưa mắt nhìn sang anh. Lúc này cô phân vân không biết nên mời anh vào trong uống nước, hay là cứ thế tạm biệt rồi đóng cửa nhà luôn?
Vế đầu thì Nhan Lam cảm thấy không thích hợp cho lắm, dù sao hai người cũng đã ly hôn, trời đêm nam nữ ở chung một chỗ thì có chút không phải phép. Còn vế sau thì lại quá thất lễ, làm người không nên ích kỷ như vậy.
Nhan Lam mãi mà không tìm ra được đáp án, Lăng Tử Quân nhìn chằm chằm về phía cô, cuối cùng đành cười một tiếng hỏi cô:
“Em không thể mời anh một ly cà phê sao?”
Nhan Lam lơ đãng nhìn Lăng Tử Quân, cảm thấy nếu bản thân mình không chọn được, vậy thì để chồng cũ chọn giúp cô vậy!
Cô khó nhọc lên tiếng: “Vậy cũng được… anh vào trong đi.”
Nhan Lam hơi né sang một bên nhường đường cho Lăng Tử Quân vào nhà. Cô theo thói quen cũ pha cho Lăng Tử Quân một ly cà phê ít đường, đặt xuống bàn trà cùng với ít bánh bích quy.
“Xin lỗi, nhà em chỉ còn món này, mong anh không chê.”
“Sẽ không.”
Lăng Tử Quân hơi cười, nói không chê nhưng cũng không động tới bánh ngọt. Trước giờ Lăng Tử Quân không thích bánh ngọt, Nhan Lam đương nhiên là biết, chỉ là cô thẳng thừng đuổi anh đi không được nên mới ngụ ý qua bánh ngọt mà thôi.
Vậy mà Lăng Tử Quân không những dày mặt không đi còn cố tình nấn ná ở lại lâu thêm.
“Anh có thể đi tham quan nhà em không?”
“…” khuôn mặt Nhan Lam thoáng biến sắc, thế nhưng cô vẫn cố niềm nở mỉm cười: “Tự nhiên đi.”
Lăng Tử Quân đi ở phía trước tham quan phòng khách, sau đó vòng ra sau bếp cẩn thận xem những món đồ trong nhà cô. Nhan Lam cũng lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuổi nhỏ, cô nhìn bóng lưng người đàn ông kia, có chút bất lực thở dài.
Quái lạ, người đàn ông này càng lúc càng hành xử kỳ quái!
Trong lúc cô đang ngơ ngẩn ngắm một bên sườn mặt anh, Lăng Tử Quân cũng quay sang nhìn cô, hơi nhướng mày.
“Mặt anh dính thứ gì à?”
“Không- không có… em, em chỉ là hơi lơ đãng một chút thôi.”
Nhan Lam lắp bắp nói không nên lời, mà người đàn ông kia cũng không để ý đến cô nữa, tiếp tục dời bước chân sang phòng khác.
Nhan Lam thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy như là mình đang trọng sinh về thời đại học vậy. Tối đến sẽ có giám thị đi kiểm tra các phòng, mấy món đồ lặt vặt không nên để giám thị thấy thì tốt nhất là cất đi thật cẩn thận, nếu không thì cả phòng bốn người ai cũng không được yên thân!
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong đầu cô lúc này thoáng qua hình ảnh bốn đóa hoa hồng được gấp bằng giấy, Nhan Lam như điếng người!
Cô hốt hoảng chạy vội về phòng mình, bấy giờ mới nhớ ra khi nãy cô đi ăn cơm quên không dọn dẹp, cái rương đựng đồ đó cô còn chưa đóng lại, nếu như để Lăng Tử Quân thấy thì…
Tiếng bước chân vội vã truyền tới bên tai, Nhan Lam sợ đến xanh cả mặt chạy vội vào phòng ngủ, đúng lúc này Lăng Tử Quân cũng nghiêng mặt nhìn cô. Cô nhìn thấy anh đang ngồi xổm xuống xem mấy món đồ trong chiếc rương kia, đặc biệt trên tay anh đang cầm bốn đóa hoa hồng đó!
Nhan Lam như chết lặng, hai mắt cô rã rời nhìn người đàn ông kia… cảm giác bất lực không thể nói thành lời này thực sự như muốn bức chết cô.
Lăng Tử Quân đương nhiên không biết Nhan Lam đang lo lắng điều gì, anh hơi mỉm cười nhìn cô, trong đáy mắt tràn qua một tia sáng ấm áp.
“Em vẫn còn giữ món quà này à.”
Chap 15: Ý nghĩa của 4 đóa hoa hồng
Nhan Lam cũng không biết nên đáp lại Lăng Tử Quân như thế nào nữa, cô cứ đứng chết lặng người ở đó nhìn anh. Phải rất lâu sau mới tìm lại được bình tĩnh, Nhan Lam cười gượng gạo có chút không chân thật.
“Em để trong rương đồ cũ rất lâu rồi, bây giờ dọn nhà mới thấy nó.”
Nói dối không chớp mắt, có đánh chết Nhan Lam cô cũng không dám nói cho Lăng Tử Quân biết rằng cô đã cẩn thận cất giữ món quà mà trước kia anh đã tặng cô. Nói ra làm gì chứ, còn không phải là tự rước nhục vào thân hay sao.
“À, ra là vậy.”
Lăng Tử Quân nghe Nhan Lam nói thế thì ngưng cười, anh đặt bốn đóa hoa hồng trở về lại rương đựng đồ, ngay trong tức khắc đôi mắt của người đàn ông kia tối lại, phảng phất bên trong là nét buồn miên man.
Nhan Lam sững sờ, cô đứng tần ngần một chỗ không biết nên nói gì và làm gì tiếp theo.
Cô đã nói gì sai hay sao? Sao Lăng Tử Quân lại làm ra vẻ mặt mất mát ấy? Lại làm như thể cô đang khiến anh chịu tổn thương rất sâu sắc vậy. Hai người trầm mặc không nói lời nào, Lăng Tử Quân cũng qua loa xem xét phòng cô, sau đó trở ra ngoài.
Khoảnh khắc vai áo người đàn ông kia đi ngang qua chạm vào vai cô khiến Nhan Lam có chút bàng hoàng, cô ngây ngốc nhìn về phía anh, sau đó cũng nhanh chân đi theo sau.
Tâm trạng của Lăng Tử Quân lại thay đổi rồi, thực sự rất khó lòng nắm bắt.
“Anh nghĩ anh phải về đây, cũng muộn rồi.”
Thanh âm trầm ấm của người đàn ông kia khiến Nhan Lam như bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn anh, lại nhìn đến trên bàn trà tách cà phê cô pha anh không uống dù chỉ là một ngụm.
Trong khoảnh khắc, cõi lòng Nhan Lam có chút hụt hẫng – Bắt cô pha nhưng lại không uống, đúng là đáng ghét thật đấy!
Dường như Lăng Tử Quân cũng cảm nhận được đường nhìn của Nhan Lam, anh tiến về phía bàn trà, nâng tách cà phê đến bên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Cà phê đã nguội lạnh cả rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng Lăng Tử Quân lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Cảm giác hạnh phúc này xảy đến có thể là do anh được uống tách cà phê mà Nhan Lam đã pha. Tuy không còn ấm để cảm thấy vị ngon, nhưng cảm giác vui mừng hạnh phúc thì hiện hữu rõ rệt.
Dẫu cho khi nãy biết được cô không để tâm đến món quà mà anh tặng, Lăng Tử Quân có chút không vui. Nhưng bù lại được uống một tách cà phê này, trong lòng Lăng Tử Quân cũng nguôi ngoai và cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thôi thì xí xóa vậy, dù sao cũng chỉ là một món quà đã cũ, Nhan Lam không để tâm cũng không trách cô được.
“Vậy, anh về đây.”
Lăng Tử Quân uống xong tách cà phê thì đặt lại xuống bàn, trước khi đi cũng không quên lấy bánh bích quy cắn một miếng.
“Bánh ngon đấy, lần sau anh tới em lại mời anh ăn món này có được không.”
“…”
Khóe môi Nhan Lam cứng đờ không cười nổi, vẻ mặt cô càng lúc càng tái nhợt.
Hừ… Lăng Tử Quân, người đàn ông này xảo quyệt quá đi mất, rõ biết cô đuổi khéo anh bằng bánh, hiện tại anh ăn chiếc bánh đó đáp trả lại cô. Ăn miếng trả miếng – quả nhiên là phong cách của Lăng Tử Quân.
“Được rồi, anh về cẩn thận, trời tối đừng nên chạy xe quá nhanh.”
Nhan Lam dặn dò mọi thứ xong xuôi, cô đứng ở trước cửa nhà tiễn Lăng Tử Quân ra về. Anh lẳng lặng nhìn cô, thực sự có chút không nỡ rời đi.
Trước kia khi cả hai ở cùng một nhà Lăng Tử Quân không biết trân trọng, đi sớm về khuya, cả ngày tỏ vẻ lạnh lùng không để ý đến cô. Là khi đó cái tôi của anh quá lớn, lòng tự tôn kiêu ngạo của một người đàn ông khiến Lăng Tử Quân như bị che mắt vậy, hoàn toàn chìm sâu vào thù hận, không để ý đến cô vợ nhỏ ở bên cạnh mình như thế nào.
Đến lúc này khi cả hai đã ly hôn rồi thì anh mới hối hận, anh thật mong mỗi ngày về nhà được nhìn thấy cô. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ có thể nhìn thấy dáng lưng nhỏ gầy của Nhan Lam trong bóng tối mờ mịt.
Những ngày này không có cô ở bên cạnh, hằng đêm Lăng Tử Quân đều ngủ không ngon. Anh cứ mơ rồi lại choàng tỉnh từ giấc mộng đáng sợ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, thực sự rất khủng khiếp.
Anh đã mơ trong không gian tối mù không nhìn thấy đường đó, Nhan Lam bị một bàn tay xa lạ cướp đi mất, cướp lấy cô rời xa khỏi nơi anh, mà Lăng Tử Quân cho dù có cố cách mấy cũng không thể níu giữ được đôi tay của Nhan Lam.
Cảm giác trong cơn mơ đó quá đỗi chân thực, khiến cho Lăng Tử Quân hoảng sợ vô cùng.
Dẫu cho trước kia cả hai có chiến tranh lạnh với nhau như thế nào, có tỏ vẻ không quan tâm không yêu thương đối phương ra sao, nhưng dù sao khi đó Nhan Lam vẫn còn ở bên cạnh anh, tầm mắt anh hằng ngày đều hiện hữu hình bóng của cô. Nhưng hiện tại thì không, Nhan Lam đi rồi, thế giới của Lăng Tử Quân như sụp đổ vỡ nát không còn gì nữa.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh và Nhan Lam chia xa, đến khi hiện thực bày ra trước mắt Lăng Tử Quân mới hối hận không kịp.
“Vậy, anh về đây, em đóng cửa cẩn thận.”
Quay lại với thực tại, lúc này Lăng Tử Quân cũng nên đi rồi, không thể cứ làm phiền Nhan Lam mãi được.
Người đàn ông nọ quay đầu bước đi, phía sau lưng người phụ nữ ấy cứ thẫn thờ nhìn bóng lưng anh hồi lâu vẫn không cử động.
Không hiểu sao Nhan Lam có thể nhìn thấy được vẻ “luyến tiếc không nỡ” trong đôi mắt của Lăng Tử Quân, nhưng cô cho rằng mình nhìn lầm nên không dám suy đoán linh tinh.
“Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon.”
Hai người tạm biệt nhau, Lăng Tử Quân quay lưng đi cũng không quay đầu nhìn lại. Thế nhưng bước chân anh còn chưa đi được mấy bước, đằng sau đã có tiếng gọi.
“Tử Quân à!”
Lăng Tử Quân bất giác quay đầu, đằng sau Nhan Lam đuổi theo anh ra tới tận thang máy. Trông cô có vẻ rất gấp gáp, gương mặt thoáng chốc đỏ hồng vì cảm xúc bộc phát đột ngột.
“4 đóa- 4 đóa hoa hồng mà trước kia anh tặng em, anh nhớ không?”
Hơi thở Nhan Lam có chút rối loạn, Lăng Tử Quân sững sờ không hiểu, anh gật đầu, hỏi ngược lại cô:
“Làm sao thế?”
“Em- em muốn hỏi anh… 4 đóa hoa đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì vậy?”
Cảm giác hồi hộp trong lòng khiến Nhan Lam không nhịn được nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt đau điếng, thế nhưng lúc này Nhan Lam lại không để ý đến.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng lúc này của cô, đột nhiên Lăng Tử Quân lại nhớ đến thời đại học, khi được tặng hoa Nhan Lam cũng ngượng ngùng như thế, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, miệng thỏ thẻ hỏi anh ý nghĩa của 4 đóa hoa hồng là gì.
Lần này cũng giống như lần trước, Lăng Tử Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng chỉ vào điện thoại của mình.
“Thời đại công nghệ, em hiểu ý anh chứ?”
Nói tới đây, cửa thang máy cũng vừa mở, người đàn ông bước vào bên trong, trên môi nở một nụ cười tràn ngập ý tứ.
“Em vào nhà đi, đừng đứng ngốc ở đó nữa. Tạm biệt.”
“Tạm… biệt.”
Nhan Lam vừa dứt lời thì cửa thang máy một lần nữa đóng lại, cô đứng yên một chỗ, thảng thốt không thể phản ứng kịp.
Thời đại công nghệ? Ý của Lăng Tử Quân là sao vậy chứ?