Lần đầu tiên Nhan Lam và Lăng Tử Quân gặp nhau chính vào một năm trước ở thư viện trường đại học.
Khi đó Nhan Lam làm sinh viên được ba tháng, vào trường ngơ ngơ ngác ngác bỗng dưng lại bị lôi kéo vào cuộc thi sắc đẹp gì đó của trường. Mà người lôi kéo cô vào cuộc thi đương nhiên là Thái Văn Bối rồi, còn ai trồng khoai đất này nữa chứ!
Sau đó Nhan Lam dễ dàng vượt qua các vòng thi, rồi cư nhiên ôm luôn giải nhất, làm hoa khôi của khoa Mỹ thuật, danh hiệu này Nhan Lam cứ thường nói đùa rằng từ trên trời rơi xuống.
Về sau cô càng lúc càng nổi tiếng, ở trường mọi người cứ hễ có thời gian rảnh lại đến tìm cô muốn cùng cô đi học nhóm, cùng cô đi ăn, lắm lúc lại rủ rê cô đi chơi sau giờ học.
Thời gian đầu Nhan Lam miễn cưỡng đồng ý đi, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy những cuộc vui ồn ào này vốn dĩ không phù hợp với cô, thế nên Nhan Lam tìm cách từ chối khéo, nói rằng cô phải đến thư viện để tập trung học tập.
Ở nơi nghiêm túc như là thư viện, người hiểu chuyện bước vào đương nhiên là biết phải giữ im lặng. Mấy bạn học kia sau thời gian dài chờ đợi Nhan Lam học tập cũng phát nản, nơi như thư viện không thể nói chuyện lại không thể đùa giỡn, ngồi ngơ ngẩn cả ngày nản chết đi được. Cuối cùng họ cũng dần chấp nhận việc Nhan Lam là người chăm chỉ học hành nên đã buông tha cô.
So với các bạn sinh viên nữ xinh đẹp khác, hoa khôi như Nhan Lam lại không chăm chút cho nhan sắc của bản thân chút nào. Người ta thì tan học đi shopping mua mỹ phẩm quần áo, cùng đám chị em vui chơi đây đó. Còn Nhan Lam, suốt ngày vùi đầu vào thư viện, đối mặt chỉ có sách với sách, chẳng có gì thú vị cả.
Bạn bè quý cô nhưng cũng ngao ngán sự chăm chỉ của cô, cuối cùng mọi người buông tha Nhan Lam, để cô tiếp tục gắng sức vì sự nghiệp học tập cao cả đi.
Những ngày tháng bình yên của Nhan Lam cuối cùng cũng được hoàn trả, cô cảm thấy mình vẫn là thích hợp với đống sách vở nhàm chán này hơn, cho dù có là ngồi trong thư viện cả buổi trời vẫn cảm thấy thích hơn là đi chơi với những người bạn ồn ào náo nhiệt kia.
Mọi người đối xử rất tốt với cô, nhưng… cuộc sống ồn ào của họ không thích hợp với những người nửa hướng nội nửa hướng ngoại như Nhan Lam. Lắm lúc Nhan Lam vẫn thích ở một mình như thế này hơn, chăm chỉ học tập là tốt nhất.
Một chiều nọ của một năm trước kia, hôm đó là thứ bảy, Nhan Lam không có tiết, cô vẫn như thường lệ cắm cọc ở thư viện cả sáng lẫn chiều.
Sinh viên đại học cũng chẳng nhàn hạ gì cho cam, các tiền bối đi trước cứ thường bảo ráng lên đại học đi vì học nhàn lắm, mấy câu đó chủ yếu là để động viên các em học sinh cấp 3 gắng thi đại học mà thôi.
Làm sinh viên rồi cô mới trải nghiệm được cái sự “nhàn” mà các tiền bối nói. Ừ thì nhàn, nhàn đến mức thứ bảy không có tiết học mà cô vẫn bù đầu vào đống bài tập đây này.
May mắn là 7 giờ cô đã giải quyết xong hết mọi thứ, vươn vai một cái đầy sảng khoái, lúc này thư viện vắng bóng chẳng còn mấy người.
Cũng phải, một tiếng nữa là thư viện đóng cửa rồi, bình thường mọt sách có chăm chỉ đến đâu cũng không đợi tới lúc thư viện đóng cửa đuổi đi rồi mới về như thế.
Nhan Lam dọn xong sách vở mọi thứ, lúc ra về thư viện chỉ còn lại một sinh viên nam đang ngồi ở góc kia thôi. Bước chân Nhan Lam có chút chậm nhịp, cô ngơ ngẩn đứng ở đó nhìn khung xương hoàn mỹ của người kia, cảm thấy thân hình người này đặc biệt tốt, thật đẹp quá.
Là một sinh viên khoa Mỹ thuật, Nhan Lam cảm thấy cái thói xấu hay thích nhìn cái đẹp của mình cũng ảnh hưởng bản thân nhiều quá đi mất. Cứ hễ đi ngang qua ai có gương mặt đẹp một chút, hoặc là thân hình cân đối theo tỉ lệ thì cô lại ngơ ngẩn hồi lâu.
Nhưng nhìn mãi cũng tự cảm thấy ngại, chàng sinh viên đó đang ngồi gần cửa sổ, lớp kính trong suốt phản chiếu hình ảnh hai người, người nọ ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau… Nhan Lam không biết là người ta đang nhìn cô hay là nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ kia nữa.
Cô gái 19 tuổi đỏ bừng cả mặt quay lưng bỏ đi.
Đó là lần đầu tiên cô biết tới cảm giác tình yêu sét đánh là gì.
*
Sau khi mượn hết một chồng sách của thư viện về kí túc xá để đọc dần, Nhan Lam mới cam tâm tình nguyện rời khỏi thư viện. Bây giờ đã là 7 giờ 30, bụng dạ reo đói… đợi cô về kí túc xá cất mấy quyển sách này xong sẽ đi ăn cơm.
Thái Văn Bối và cô học khác ngành, tuy chung khoa chung phòng kí túc xá, nhưng thời gian gần nhau rất ít. Cô với tụi bạn chung phòng Tư Lan và Uyển Thư lại không thân thiết, thôi vậy, đêm nay lại một mình đi ăn cơm tối thôi.
Kí túc xá của cô ở ngoài trường học, ra khỏi trường còn phải đi thêm một đoạn hoang vu vắng người mới tới nơi. Bình thường Nhan Lam không sợ ma càng không sợ tối, đường đi bóng đèn bị hỏng cứ chớp tắt chớp tắt, mờ mờ ảo ảo như vậy mà Nhan Lam chẳng mảy may lo lắng, cô thản nhiên vô tư không tỏ ra sợ sệt chút nào.
Chỉ là sau lưng Nhan Lam là chiếc balo nặng trịch, còn vác thêm cái ống vẽ rất to nữa, chồng sách trên tay nặng muốn chết, lại cao qua đầu cô, muốn di chuyển cũng khó khăn vô cùng.
Cô chật vật nửa ngày trời mới đi được nửa đoạn đường, sau lưng cứ vang vang tiếng bước chân, cô đi nhanh thì người nọ cũng đi nhanh, cô đi chậm thì lại nghe tiếng bước chân ấy chậm dần.
Nhan Lam nặng vía không sợ ma, nhưng mà gần đây cô lại hay nghe mấy vụ biến thái sàm sỡ sinh viên nữ ở ngoài trường đại học… nhắc tới đây cô có chút lo lắng. Nhan Lam cuối cùng cũng biết sợ là gì rồi, cô vội vã muốn chạy đi cho xong, qua khúc đường này là tới kí túc xá rồi.
Nhưng muốn đi nhanh với đống sách vở cao qua đầu thì thật là khó, vừa nhanh chân hơn một chút lại xui rủi vấp phải đá ngã xuống đất.
Sách vở trong tay Nhan Lam rơi xuống đất, ngay cả ống vẽ cũng lăn đi, tay chân cô bị trầy trụa không ít, đau điếng!
Chap 28: Hồi ức tuổi 20 (10)
Nhan Lam bực tức nhìn đống sách vở rơi rớt ngổn ngang trên nền đất, hai tay cô trầy xước đến bật cả máu, đầu gối ma sát mạnh xuống sàn đất cứng cáp rách cả lớp vải quần, máu đỏ tươm ra.
Phía sau tiếng bước chân dồn dập hơn, hình như ngươi nọ đang vội vàng chạy tới. Lúc này đầu óc Nhan Lam mụ mị, cũng không dám ngẩn mặt lên nhìn người ta. Cô thầm nghĩ không lẽ bản thân xui xẻo đến mức gặp phải mấy tên yêu râu xanh thật sao?
Nhưng may mắn quá, đáp lại sự lo lắng của cô, nhanh sau đó trước mắt Nhan Lam là bộ quần áo quen thuộc của người kia, dường như cô đã thấy ai đó mặc áo sơ mi màu xanh rêu với quần tây đen trước đó. Là ai vậy nhỉ?
Trong lúc Nhan Lam còn đang suy nghĩ, người nọ đã thu dọn xong đống tập sách rơi rớt rồi kéo cô đứng dậy, giọng nói vô cùng trầm thấp sạch sẽ.
“Không sao chứ?”
“…” Nhan Lam nâng mắt nhìn người nọ, còn định mở miệng cảm ơn vì người ta giúp mình, nhưng lời còn chưa kịp nói, miệng lưỡi cô đã cứng lại không thốt ra được lời nào.
Trong tích tắc Nhan Lam đã nhận ra ngay người này chính là sinh viên nam mà cô đã nhìn đến ngơ ngẩn ở thư viện khi nãy.
Trong tích tắc Nhan Lam đã nhận ra ngay người này chính là sinh viên nam mà cô đã nhìn đến ngơ ngẩn ở thư viện khi nãy.
Sống mũi cao, mày rậm, hốc mắt sâu, đôi con người màu đen kia thật cuốn hút câu hồn người khác. Lúc trước nhìn dáng lưng của chàng sinh viên này Nhan Lam đã cảm thấy anh chắc hẳn rất điển trai, tuy khi nãy là mắt đối mắt qua tấm kính cửa sổ, rõ biết người nọ ngũ quan hài hòa, vô cùng tinh tế, chỉ là không ngờ tới lúc được tận mắt nhìn gương mặt này càng khiến cô thảng thốt hơn.
Nhan Lam trộm nuốt khan một ngụm, thầm nghĩ vì sao trên đời lại có một người hoàn hảo đến từng milimet như thế, từng đường nét trên gương mặt người nọ, tỉ lệ cân đối đến mức khiến cô hoảng hốt. Anh ta đẹp như một bức tượng được tạc khắc cẩn thận vậy, phải là một nghệ nhân với đôi tay tỉ mỉ đến độ nào mới có thể tạo ra một tuyệt tác như thế.
Trong lòng thầm cảm thán nét đẹp của chàng sinh viên nọ đúng là trời cho, Nhan Lam cũng quên mất chân tay mình đang âm ỉ đau nhói dữ dội.
Lăng Tử Quân cúi đầu nhìn lòng bàn tay rướm máu đỏ của cô, lại thấy chân cô khập khiễng đứng không vững.
Anh hơi quỳ một chân xuống để thuận tiện nhìn xem vết thương, vạch lớp vải quần bị rách sang một bên, bên trong đầu gối trắng mịn giờ đây lại lấm lem vệt đỏ tím của máu và vết bầm.
“Em ổn không? Tôi đưa em đến phòng y tế.”
Ở khoảnh cách rất gần, hơi thở mạnh mẽ của chàng sinh viên kia chợt khiến Nhan Lam mê muội. Cô chớp mắt liên tục nhìn người nọ, rồi lại ngập ngừng cúi đầu không dám ngẩng.
Lần đầu tiên Nhan Lam mất bình tĩnh đến thế, cô cũng không biết vì sao mình lại nảy sinh thứ tình cảm yêu đương quái lạ này với một người chỉ mới gặp một lần.
Nhan Lam định nói từ chối, nhưng Lăng Tử Quân đã tính toán mọi thứ giúp cô:
“Em ở đây đợi tôi, tôi giúp em đem sách vở gửi ở phòng bảo vệ kí túc xá trước, sau đó sẽ đưa em đi xử lí vết thương.”
Nói rồi Lăng Tử Quân còn không đợi Nhan Lam trả lời đã nhanh nhẹn thu dọn sách vở, đem ống vẽ cùng balo của cô quải lên vai, tiến tới phòng bảo vệ trước cửa kí túc xá.
Lúc Lăng Tử Quân quay trở lại, Nhan Lam vẫn còn ngơ ngẩn. Anh đỡ cô đến phòng y tế, cửa mở ra mùi thuốc sát trùng phảng phất khiến Nhan Lam không nhịn được rùng mình. Từ bé tới lớn Nhan Lam sợ nhất chính là phải vào viện. Cô có thể không sợ trời không sợ đất, ma quỷ trên đời không tin, nhưng Nhan Lam lại cực kỳ bài xích với bệnh viện và thuốc thang.
Bác sĩ không thấy đâu, trong phòng trống trơn không có người, Lăng Tử Quân đỡ Nhan Lam ngồi xuống trên giường bệnh. Nhìn quanh một chút thì thấy dụng cụ y tế đầy đủ không thiếu… nếu không có bác sĩ, vậy Lăng Tử Quân đành ra tay thôi.
“Tôi rửa vết thương cho em.”
Nhan Lam ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô định lắc đầu từ chối thì anh đã nhanh chóng đem hòm thuốc tới rồi.
“Không có bác sĩ ở đây nên em chịu khó một chút.”
Thanh âm của anh có chút trầm, biểu cảm thản nhiên khiến Nhan Lam lúng túng.
Lăng Tử Quân cẩn thận vén ống quần của Nhan Lam lên, vì vết thương ở đầu gối, ống quần kéo rất cao khiến gương mặt Nhan Lam có chút đỏ. Tuy chẳng hớ hênh gì nhưng ai mà không ngượng chứ, đặc biệt là ở cạnh một người lạ mặt, còn là nam nữa.
“…” Cô thầm lặng nhìn nét mặt của người kia.
Anh ta vẫn như vậy một vẻ mặt lạnh lùng không đổi sắc, người nọ dường như chẳng hề quan tâm đến đôi chân trắng như ngọc của cô sinh viên trước mắt, chỉ chú tâm chăm sóc vết thương mà thôi.
Trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm vì đã gặp được một người tốt, Nhan Lam cuối cùng không nghĩ linh tinh nữa.
Thế nhưng cô nào biết, người mà cô cho là chính nhân quân tử đó thật chất đã để ý cô từ lâu. Đối mặt với Nhan Lam, Lăng Tử Quân mệnh danh là cấm dục cũng không kìm chế nổi khi thấy nước da trắng sáng của cô gái mình thích.
Chỉ là anh giỏi khống chế cảm xúc, có trời mới biết lúc đó Lăng Tử Quân đang nghĩ gì mà thôi.