Một giấc ngủ dài kéo đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, Nhan Lam trong cơn mộng mị đưa tay cào loạn lọn tóc, cô không ngờ mình lại ngủ say đến mức này, lại còn mơ thấy những chuyện vui vẻ của trước kia.
Những mảnh vụn của ký ức với đủ gam màu cứ thi nhau ùa về trong tâm trí cô, Nhan Lam chợt nhắm mắt lại một lần nữa, cô khao khát muốn quay trở về khoảng thời gian tươi đẹp đó, Nhan Lam ước gì mình và Lăng Tử Quân chỉ vừa mới quen biết nhau ngày hôm qua.
Đoạn thời gian ấy thật vui vẻ hạnh phúc biết bao, hình ảnh chàng sinh viên lúc nào cũng tỏa sáng lấp lánh đó cứ hiện mãi trong trí óc cô, khiến cô hoài niệm, khiến cô nhung nhớ, khiến cô đau lòng rồi lại tiếc nuối đến tột cùng.
Nhan Lam ngồi bật dậy trên giường, thở dài một hơi đầy ảo não, bàn tay cô lạnh ngắt đưa lên xoa xoa gương mặt còn chưa tỉnh táo khỏi cơn mơ mộng.
Nhan Lam ơi là Nhan Lam… rốt cuộc thì mày mong chờ cái gì chứ, rõ ràng mày và anh ấy đã ly hôn rồi, hiện tại giữa hai người không còn chút quan hệ nào nữa. Dẫu cho quá khứ trước kia có vui vẻ hạnh phúc thì sao chứ? Hiện thực không phải đã vả mặt cho mày tỉnh rồi sao? Suốt hai năm hôn nhân… có đêm nào mày không nằm khóc một mình đâu?
Nhan Lam nghĩ tới đây lại không nhịn được rơi nước mắt, giọt lệ này không biết là vì đau lòng hay là vì vui mừng mà khóc nữa.
Đau lòng thì đã đánh mất một người mà cô vẫn luôn yêu.
Lại vui mừng vì bản thân đã thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy đau thương.
Nhan Lam ngồi trên giường ngơ ngẩn một lúc lâu vẫn chưa muốn xuống giường, lúc này cô vẫn còn bận lòng nhớ về quá khứ trước kia. Nhan Lam luôn nhớ rất rõ những chuyện vui buồn của quá khứ. Sau ngày hôm đó, cô và Lăng Tử Quân không gặp lại nhau nữa.
Rõ ràng là đã hẹn nhau sẽ đi xem anh thi đấu bóng rổ, thế nhưng ngày hôm sau khi cô tới xem, trận bóng đó không hề có Lăng Tử Quân. Sau đó suốt hai tháng ròng rã Nhan Lam chưa từng gặp lại anh.
Đoạn thời gian đó Nhan Lam vô cùng suy sụp, cô cảm thấy giống như là ông trời đang trêu chọc cô vậy. Cho cô gặp được người mà cô nhận định là chân mệnh thiên tử của đời mình, sau đó thì lại nhẫn tâm cướp mất đi anh ấy.
Có lẽ cũng vì thế trong lòng cô bắt đầu hình thành nên suy nghĩ tiêu cực rằng mình và người ta là không cùng một thế giới, cô cứ cảm thấy tự ti rằng cô không xứng với người ta, cho rằng Lăng Tử Quân vốn dĩ không bận tâm đến một cô nhóc bình thường như cô.
Người ta tốt bụng một chút thì cô đã động lòng, vốn dĩ anh ấy chỉ tiện tay giúp đỡ cô, cũng thuận miệng mời cô đến xem thi đấu bóng rổ vậy thôi, thật chất anh ấy không hề để tâm đến chuyện đó… chỉ là cô tự mình đa tình.
Hoa khôi của khoa Mỹ thuật học lực tốt, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, ăn nói khéo léo tinh tế, hoàn hảo về mọi mặt – những điều này đều là người khác nhận định cô mà thôi.
Còn Nhan Lam, cô lại tự ti về bản thân mình vô cùng. Đối với Nhan Lam, cô tự cho rằng mình chỉ là một ngọn cỏ không gì nổi bật, mà Lăng Tử Quân lại chính là vầng thái dương mà cô với mãi cũng không tới.
Đó là lần đầu tiên Nhan Lam từ một người không thích buôn dưa lại phải lên đài phát thanh tiếng nói tìm xem những tin tức lá cải không chứng thực mà mọi người truyền tai nhau về Lăng Tử Quân. Tin tức thì nhan nhản cái gì cũng có, nhưng để chọn lọc ra tin nào thật tin nào giả thì cũng khó khăn quá đi thôi.
Lúc bấy giờ cô mới biết, thì ra đàn anh Lăng Tử Quân mà cô thích thầm thật ra là một người vô cùng nổi tiếng ở trường học.
Quả nhiên… một người vừa đẹp trai lại tài giỏi như thế không được các cô nàng yêu thích mới là làm lạ. Chỉ là Nhan Lam không nghĩ tới, Lăng Tử Quân lại quá mức nổi tiếng như vậy, có sức ảnh hưởng đến mức dù chỉ là tân sinh viên mới vào trường, ai nấy đều đã từng nghe đến tên của anh.
Khoảng thời gian đó Nhan Lam tìm hiểu rất nhiều thông tin về Lăng Tử Quân, nhưng tin tức cũng có hạn, muốn đào sâu hơn thì rất khó. Dường như Lăng Tử Quân là một người khiêm tốn và kín tiếng, những tin tức xoay quanh anh chỉ có ở trên trường học, Nhan Lam cũng chẳng thể tìm hiểu thêm được gì.
Cứ như thế, Nhan Lam ôm mối tình đơn phương từ năm này qua tháng nọ, mãi mà không dám thổ lộ với người ta.
Và rồi, Nhan Lam cứ thầm lặng và lén lút đứng nhìn anh từ đằng xa. Dõi theo từng trận bóng rổ của anh, như một cái đuôi bám theo anh vào thư viện ngồi tự học, lắm lúc lại lén trộm mất nắp chai nước ngọt mà anh đã dùng qua, đem về rửa sạch lau khô rồi cất giấu thật cẩn thận.
Thích một người… gian nan quá đi mất, đã thế còn là tình đơn phương!
Mãi sau đó Nhan Lam mới biết, thì ra trận bóng anh bỏ lỡ không thi đấu hôm ấy là vì anh phải đi thực tập một thời gian, chủ nhiệm khoa rất tín nhiệm ở nơi anh, vì vậy giành được một suất tốt liền gọi báo tin cho anh.
Nhan Lam trước đó cứ tưởng anh thất hứa với mình chứ, bây giờ tìm được một lí do như vậy cô cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Chỉ là thời gian trôi qua không có cách nào để lấy lại, thời điểm tốt để hai người thân thiết với nhau hơn cũng không còn… thôi thì xem như là ý trời vậy.
Những lần sau đó Nhan Lam đi xem anh thi đấu cũng chỉ là lén lút trộm nhìn một chút, sau khi tiếng còi kết thúc vừa quét tới cô đã chạy trốn không thấy tâm hơi.
Cô và Lăng Tử Quân thời điểm đó đã bỏ qua quá nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau, cứ như thế trở thành hai người xa lạ, cho dù có gặp nhau ở sân trường cũng vội vã lướt qua đối phương.
Thiên Thiên: Một giấc ngủ này kéo đến 14 chap mới tỉnh =)))))1
Chap 34: Không muốn để anh ấy xem thường
Cũng may mắn là năm thứ hai đại học, ở tiết Kinh tế chính trị của thầy Chung, Lăng Tử Quân và Nhan Lam cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với đối phương. Nhan Lam cứ tưởng Lăng Tử Quân đã sớm quên mất cô rồi chứ, nào ngờ vị tiền bối ấy lại nhớ rõ cô đến vậy, còn giải vây giúp cô một bàn thua trông thấy.
Duyên số do trời định, cứ nghĩ giữa bọn họ là vô duyên vô phận, nào ngờ được đến cuối cùng lại dây dưa với nhau không dứt. Việc này quả nhiên người bình thường không có cách nào can thiệp được, vẫn là do ý trời!
-
Nhan Lam thở dài một hơi, cuối cùng cũng gác lại những việc khiến bản thân bận tâm. Bây giờ cô phải đi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó dồn hết tâm sức nộp CV online để tìm việc đã.
Tuy đã qua thời gian vàng tuyển dụng, nhưng Nhan Lam không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Nếu được, cô vẫn muốn mình thoát khỏi Lăng thị, tìm một nơi khác an tĩnh làm việc, không cần phải gặp mặt chồng cũ Lăng Tử Quân.
Chỉ là thời gian này tuy đã dốc hết sức lực tìm kiếm công việc tại những nơi khác, Nhan Lam vẫn không thể nào vượt qua được vòng phỏng vấn tuyển dụng.
Cô tự tin cho rằng bản thân mình có đủ kinh nghiệm và thực lực để làm thư ký, thế nhưng mỗi lần phỏng vấn, ban đầu rất thuận lợi, nhưng đến khi về nhà lại nhận được kết quả không như mong muốn.
Nhan Lam cũng chẳng rõ nguyên nhân vì bản thân mình hay là do phía công ty xảy ra vấn đề gì nữa. Cô không có bất kỳ dấu phốt nào trong công việc, suốt những năm tháng làm việc ở Lăng thị đều nhận giải nhân viên xuất sắc… vậy vấn đề nằm ở đâu kia chứ?
Màn hình máy tính liên tục sáng đèn, Nhan Lam hơi cau mày quyết tâm tìm công việc mới.
Cô đã ly hôn rồi, 2% cổ phần Lăng thị kia quả thực mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản ngân hàng đều đặn, đủ để cô sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng một người ăn không ngồi rồi không có công ăn việc làm, như vậy làm sao được chứ. Suốt hai tháng ly hôn, cô rảnh rỗi đủ rồi, hiện tại phải tìm một công việc để bản thân mình bận rộn mới được.
Trong lúc đang tập trung tìm việc, điện thoại lại reo lên phá tan bầu không khí im lặng vừa rồi.
Nhan Lam đảo mắt nhìn một chút, phát hiện người gọi tới là Thái Văn Bối. Bỗng dưng trong vài giây đó Nhan Lam chợt nhớ ra - hôm nay hình như là ngày họp mặt bạn bè gì đó mà Thái Văn Bối từng đề cập với cô!
Nhan Lam đảo mắt nhìn một chút, phát hiện người gọi tới là Thái Văn Bối. Bỗng dưng trong vài giây đó Nhan Lam chợt nhớ ra - hôm nay hình như là ngày họp mặt bạn bè gì đó mà Thái Văn Bối từng đề cập với cô!
Tư Lan và Uyển Thư mời bọn họ, Nhan Lam vốn đã không muốn đi rồi, nhưng Thái Văn Bối không cho phép cô từ chối, một mực ép cô tham gia tiệc họp mặt bạn cũ gì không biết nữa… nhàm chán quá đi mất.
“Tớ nghe đây Bối Bối.”
Vừa bắt điện thoại lên, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hối thúc rõ to:
“Tiểu Lam, bên cậu sao rồi, đã chuẩn bị gì chưa?”
Nhan Lam giật mình kéo chiếc điện thoại ra xa tai một chút: “…” cô mệt mỏi đưa tay xoa xoa thái dương, nói với giọng lí nhí: “Vẫn chưa…”
“Sao lại chưa? Chúng ta có hẹn đi ăn trưa vào lúc 2 giờ đó. Tớ cũng đã gọi điện cho anh Tử Quân rồi, anh ấy nói lát nữa sẽ đến đón cậu cùng đi.”
“Hả? Anh Tử Quân?”
“Hả? Anh Tử Quân?”
Nhan Lam sốc đến không thở nổi, cô tròn mắt hỏi lại.
“Có phải là cậu hay không vậy! Không phải tớ đã nói với cậu, tớ không muốn anh ấy vướng vào những việc lùm xùm xung quanh tớ rồi hay sao?”
“Tiểu Lam à cậu bình tĩnh nghe tới nói đi được không.”
“Bình tĩnh cái đầu cậu…”
Nhan Lam thở mạnh mấy hơi, thực sự là đã bị Thái Văn Bối chọc cho tức điên lên được.
“Đúng là tớ có tự ý gọi điện cho anh Tử Quân. Nhưng- nhưng cậu cũng thấy đó, anh Tử Quân rõ ràng là vì quan tâm cậu nên mới chấp nhận cùng bọn mình tới buổi họp mặt. Cậu xem, với tính cách ngày thường của anh ấy, anh ấy làm sao lại lo chuyện bao đồng chứ.”
Nhan Lam trầm mặc không đáp, Thái Văn Bối lại càng được nước nói tiếp.
“Cậu cứ bình tĩnh mà suy xét đi, cậu cũng quá hiểu tính cách của anh Tử Quân rồi… nếu không phải là vì còn tình cảm với cậu, anh ấy làm sao lại giúp đỡ cậu đi tránh đạn với tụi Tư Lan chứ, đúng không?”
“Cậu cứ bình tĩnh mà suy xét đi, cậu cũng quá hiểu tính cách của anh Tử Quân rồi… nếu không phải là vì còn tình cảm với cậu, anh ấy làm sao lại giúp đỡ cậu đi tránh đạn với tụi Tư Lan chứ, đúng không?”
Thái Văn Bối nói chuyện vẫn luôn khôn khéo dẻo miệng, chẳng mấy chốc đã khiến Nhan Lam nguôi ngoai không mắng nữa.
“Cậu đúng thật là…” Nhan Lam thở dài một hơi.
Tuy không còn quá giận nhưng cô không muốn tiếp tục nghe cô ấy nói, cứ thế trực tiếp ngắt điện thoại, ngồi ở trên ghế không ngừng ngơ ngẩn suy nghĩ.
Nhan Lam trước giờ vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý, bắt đầu từ khi cô học năm ba đại học, khi đó Nhan Lam hẹn hò với Lăng Tử Phong, xung quanh cô đã luôn xuất hiện rất nhiều tin đồn thất thiệt.
Mãi về sau, lúc đó tốt nghiệp ra trường, lại kết hôn với Lăng Tử Quân, những ồn ào thị phi xung quanh cô vẫn chưa bao giờ hết hot.
Nhan Lam cũng không rõ bản thân mình có gì đặc biệt lại nổi tiếng đến mức đó, toàn tai tiếng vây quanh cuộc đời cô, nhưng đó giờ Nhan Lam chưa từng cảm thấy có bất kỳ áp lực hay rào cản nào cản trở cuộc sống của cô cả.
Cho dù lời đồn thổi có sai lệch mức nào cũng không thể ảnh hưởng đến cô, càng không thể khiến cô phát điên được.
Nhan Lam cũng không rõ bản thân mình có gì đặc biệt lại nổi tiếng đến mức đó, toàn tai tiếng vây quanh cuộc đời cô, nhưng đó giờ Nhan Lam chưa từng cảm thấy có bất kỳ áp lực hay rào cản nào cản trở cuộc sống của cô cả.
Cho dù lời đồn thổi có sai lệch mức nào cũng không thể ảnh hưởng đến cô, càng không thể khiến cô phát điên được.
Nhan Lam luôn bình thản như thế trước sóng gió, vì cô biết cô càng lên tiếng biện minh, dư luận xung quanh vẫn chỉ mũi giáo về phía cô.
Sẽ mấy ai tin lời cô nói là sự thật chứ? Hay là người ta chỉ cười nói chỉ trỏ, soi mói cô, hoặc là thương hại cuộc đời cô.
Nhan Lam vốn không cần người khác thương hại, càng không rỗi hơi tới mức đi giải thích những việc vốn không đúng sự thật kia.
Có điều Nhan Lam lại sợ Lăng Tử Quân vì cô mà vướng phải những thị phi không đáng có. Cô không muốn phiền anh, càng không muốn anh vì thế mà xem thường cô, cho rằng cô phiền phức.
Người khác nghĩ gì về Nhan Lam, cô không quan tâm. Nhưng cô hoàn toàn không hề muốn Lăng Tử Quân xem nhẹ sự hiện diện của cô, nhìn cô như nhìn loài cỏ dại ven đường, không đáng một xu, chẳng thèm quan tâm tới!