• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 25: Hồi ức tuổi 20 (7)
Hội trưởng giảng bài thao thao bất tuyệt, mà sinh viên ngồi ở dưới cũng rất ngoan ngoãn nghe giảng rồi chép bài đầy đủ.
Thầy Chung đẩy gọng kính nhìn quanh lớp một hồi, lại thở dài một hơi rồi nở nụ cười đầy bất lực – Đúng là trợ giảng trẻ có khác, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại có giọng nói hay vô cùng cuốn hút mọi người. Bảo sao sinh viên hôm nay đến lớp chăm chỉ đến lạ, nào có giống như mọi hôm lười biếng kia chứ.
Sau khi giảng xong bài hôm nay, hội trưởng bắt đầu đưa mấy tập đề cương cho các bạn sinh viên đầu bàn bảo họ truyền xuống cho mọi người.
“Phân nửa thời gian còn lại chúng ta bắt đầu làm bài tập để hiểu hơn về môn học này nhé. Mọi người mở ra đề số 1, lần lượt giải từ trên xuống dưới, nửa tiếng sau bắt đầu trả đáp án.”
Nói xong, hội trưởng thu lại tầm mắt, lớp học cũng im ắng không có tiếng động nào, mọi người đều tập trung lật tập ra xem lại bài rồi giải đề.
Nhan Lam ngủ một giấc ngon lành, Thái Văn Bối làm bài được phân nửa thì hết khả năng giải tiếp, cô bắt đầu tìm cách phá giấc ngủ của Nhan Lam, thúc thúc cùi chỏ gọi cô, hại cô đang ngủ cũng không yên. Nhan Lam dựng đầu dậy, mắt trừng to nhìn Thái Văn Bối, định mở miệng trách cứ cô nàng nhưng rồi lại bị tiếng nói của người khác chen ngang.


Nhan Lam ngủ một giấc ngon lành, Thái Văn Bối làm bài được phân nửa thì hết khả năng giải tiếp, cô bắt đầu tìm cách phá giấc ngủ của Nhan Lam, thúc thúc cùi chỏ gọi cô, hại cô đang ngủ cũng không yên. Nhan Lam dựng đầu dậy, mắt trừng to nhìn Thái Văn Bối, định mở miệng trách cứ cô nàng nhưng rồi lại bị tiếng nói của người khác chen ngang.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu sửa bài. Câu đầu tiên, ai sẽ là người sửa trước đây.”
Hội trưởng nói đoạn rồi đi xuống bục giảng, bắt đầu tìm xem sinh viên nào thích hợp để gọi lên hỏi bài.
Bước chân anh càng đi xuống, tiếng xì xầm to nhỏ của các sinh viên trong lớp càng lớn hơn. Quả nhiên sức ảnh hưởng của hội trưởng không hề nhỏ, anh đi tới đâu, sự chú ý của mọi người liền theo anh đến đấy.
Anh quét mắt nhìn một lượt, trong lớp sinh viên nào cũng hào hứng mong được gọi tên.
Bất chợt trong khoảnh khắc, Lăng Tử Phong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của cô gái nào đó đang ngồi ở cuối lớp kia. Đó không phải là cô gái trời không sợ đất không sợ, dám cả gan leo lên tầng hai tòa F xem bóng rổ hay sao?
Lúc này Nhan Lam vẫn đang ngái ngủ, cô căm phẫn lia mắt nhìn Thái Văn Bối khiến Lăng Tử Phong trông thấy mà bật cười. Anh cũng rất nhanh đã nhận ra người kế bên cô chính là cô nàng nhát gan sợ ma đi xuống từ tòa F lúc sáng nay.


Lăng Tử Phong đứng trước bàn học của Nhan Lam, đưa tay gõ gõ mặt bàn.
“Em sinh viên này.”
Bỗng nhiên được gọi tên khiến Nhan Lam hết hồn, cô ngẩng mặt nhìn vị hội trưởng kia một cái, sau đó mới giật mình phát hiện ra – Đây… đây không phải là đàn anh ở trên tòa F khi nãy à?
Trong đầu rối như tơ vò, Nhan Lam ngơ ngác nhìn hội trưởng, thấy anh ta đang cười nhìn cô.
“Em đứng lên xem nào.”
Theo phản xạ tự nhiên Nhan Lam không tình nguyện đứng lên, cô còn chưa hiểu vì sao mình lại bị chỉ đích danh thì đã nghe tiếng hội trưởng chỉ trích rõ to.
“Nãy giờ em ngủ quên à? Trên bàn không tập cũng không sách, anh giảng cái gì em có nhớ hay không?”
Da mặt mỏng của cô rất nhanh đã đỏ ửng: “…” Nhan Lam trộm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía vị hội trưởng cao cao tại thượng đang đứng đằng kia.


Xung quanh mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về phía cô, mọi người không ai lên tiếng, vì vậy thanh âm của hội trưởng tuy không lớn nhưng lại vang to đến mức lỗ tai của Nhan Lam cũng đỏ ửng.
Cô vừa ngại vừa ê mặt cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi nên không dám lên tiếng. Lăng Tử Phong hạ tầm mắt nhìn xuống mái đầu mềm mại của cô gái kia, anh bất giác mỉm cười, không hiểu sao lại muốn giở trò trêu chọc cô.
“Em giải đề một đi, câu đầu tiên nên chọn câu gì đây nhỉ?”
Nhan Lam cúi đầu nhìn tập đề cương dày ơi là dày trên bàn, nãy giờ cô ngủ ngon lành quên luôn trời đất, đương nhiên không giải câu nào trong đề cả, bây giờ bảo cô đọc đáp án, cô chọn bừa hay sao chứ?
A B C D chọn bừa xác suất trúng rất là căng à nha.
Thấy Nhan Lam chật vật đứng ở đó đọc đề, Thái Văn Bối cũng đổ mồ hôi lạnh vì sợ. Cô nàng lén lút đẩy đẩy tập đề cương mình vừa soạn đáp án xong sang cho Nhan Lam, nhưng hành động mờ ám đó còn chưa kịp thực hiện thì đã bị hội trưởng Lăng Tử Phong bắt gặp.
Anh ta tằng hắng một hơi nhắc nhở Thái Văn Bối, gương mặt ngày thường luôn hoà nhã dịu dàng, nay lại có chút khí thế áp bức vô hình.


Thái Văn Bối trộm nuốt một ngụm nước bọt, chợt thấy sợ hãi: “…” cuối cùng cũng không có gan cứu bạn thân một mạng.
Nhan Lam không có phao cứu hộ nên muốn chết đuối trong đống bài tập kinh tế chính trị rồi đây. Cô khóc không ra nước mắt. Bình thường nghe giảng đầy đủ mà làm bài đã rất khó rồi, hôm nay ngủ cả buổi trời như vậy, Nhan Lam có phải thánh thần đâu mà giải được đống đề này chứ.
Thấy cô im lặng, sinh viên ngồi ở bàn trên đồng loạt quay đầu nhìn cô, bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại, khiến da mặt mỏng như giấy của Nhan Lam tức thì đỏ bừng.
Sau đó không biết là thần thánh phương nào hạ phàm cứu vớt đời cô, đặt tập đề cương mà anh ấy vừa sửa xuống bàn, đẩy về phía Nhan Lam.
“Trả em này, cảm ơn vì đã cho anh mượn.”
Nhan Lam ngẩng người nhìn họ và tên của mình được ghi ngay ngắn ở trên tập đề cương kia, cô lại nâng mắt nhìn đàn anh nọ đang với tay lấy cuốn đề cương trống hoác không có một chữ viết nào của cô.
Người này… không phải là Lăng Tử Quân mà cô thầm mến đó sao? Sao anh ấy lại nhảy vào đúng lúc cứu cô một mạng vậy hả!!!


Chap 26: Hồi ức tuổi 20 (8)
Bầu không khí lúng túng cứ như thế kéo dài hồi lâu, hai tai của Nhan Lam đỏ ửng lên, cô cấp tốc mở đề cương ra xem đáp án, sau đó trước ánh nhìn chằm chằm của hội trưởng và mọi người, Nhan Lam nhỏ giọng giải từng câu một.
Lăng Tử Phong vốn đã nhìn thấy Lăng Tử Quân từ trước, anh còn cảm thấy quái lạ vì sao hôm nay Lăng Tử Quân lại có thời gian đến lớp học nghe anh giảng bài. Thế nhưng anh đã định để mặc không quan tâm đến cậu em trai này rồi, nào ngờ hôm nay Lăng Tử Quân lại khiến anh mở mang tầm mắt đến vậy. Nếu là ngày thường, với tính cách của Lăng Tử Quân nào có chuyện sẽ lo chuyện bao đồng như thế chứ.
Lăng Tử Phong bắt đầu hoài nghi không biết có phải em trai anh và cô gái kia có quen biết nhau hay không? Nhưng cho dù có là quen biết, với tính cách của Lăng Tử Quân, Lăng Tử Phong chắc chắn em trai anh sẽ không ra tay tương trợ chỉ vì đối phương là bạn bè của mình.
Một người ngại phiền phức như Lăng Tử Quân nào có thể làm những việc này kia chứ. Hôm nay có lẽ là trường hợp đặc biệt, hoặc có thể nói cô gái Nhan Lam đó chính là một ngoại lệ đối với Lăng Tử Quân.
Nhan Lam giải được mấy câu, Lăng Tử Phong cuối cùng cũng buông tha cô, “Được rồi, bạn khác đứng lên giải tiếp đi nào.”


Nói rồi người nọ quay đi không nhìn Nhan Lam và Lăng Tử Quân nữa. Tiết học cứ như thế tiếp diễn, Nhan Lam được giải thoát thì thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bàn.
Suốt tiết học ngày hôm đó, cô cứ thấp tha thấp thỏm nhìn bóng lưng của Lăng Tử Quân, trong lòng vừa lo lại vừa ê mặt xấu hổ.
Mọi hôm cô liếc mắt nhìn quanh sân trường một chút đã thấy anh, tại sao hôm nay người thương ở ngay trước mặt mà cô lại không để ý vậy chứ! Đã thế ở khoảnh khắc gần như vậy mà gây ấn tượng xấu… không biết Lăng Tử Quân sẽ nghĩ gì về cô nữa.
Cứ thế một tiết trôi qua, Nhan Lam ủ rũ không thèm giải đề.
Hết tiết. Thầy Chung và hội trưởng hội sinh viên Lăng Tử Phong đi ra khỏi cửa, sinh viên cũng ùa theo như thế đi cùng để hỏi bài.
Lớp học chẳng mấy chốc đã vắng tanh không còn người, Nhan Lam mắt thấy Lăng Tử Quân cũng sắp rời đi, cuối cùng cô hạ quyết tâm chạy tới cảm ơn anh, sẵn tiện trò chuyện làm quen với Lăng Tử Quân.
“Đàn anh à.”


Hiếm lắm mới thấy hoa khôi khoa Mỹ thuật bình thường tự tin kiêu hãnh, giờ đây lại bẽn lẽn như các cô sinh viên khác khi đứng trước mặt người mà mình thích.
Cũng may trong lớp không còn ai khác ngoài Thái Văn Bối và đàn anh họ Lăng, nếu không Nhan Lam sẽ bị cơn ngượng ngùng này hun nóng gương mặt đến đỏ ửng mất.
Lăng Tử Quân thản nhiên quay mặt nhìn cô, ở cự ly rất gần, Nhan Lam có thể dễ dàng ngửi được mùi nước hoa thanh mát trên người anh.
Cô thoáng chần chờ không biết nên nói gì, muốn cảm ơn lại chẳng biết mở lời thế nào, cuối cùng cứ đứng đờ ra một chỗ, bầu không khí ngượng ngùng kéo dài.
Lăng Tử Quân vẫn nhìn cô, anh tỉ mỉ quan sát gương mặt xinh đẹp của cô gái nọ, thấy cô không nói, lại nhìn xuống tập đề cương mà cô đang cầm, đại khái cũng hiểu được lí do.
Nhưng lại chẳng thể vạch trần, cứ thế im lặng chờ cô mở lời trước.
“Đề cương của anh…”
Nhan Lam đẩy tập đề cương mà trong buổi học Lăng Tử Quân đã đưa đến cho cô, lúng túng một hồi, chậm mất mấy nhịp cô mới nói: “Cảm ơn anh vì đã giải vây giúp em.”


Lăng Tử Quân tạm thời không đáp lại, anh nhìn tập đề cương đã được ghi tên cô ở bên góc phải ngoài cùng. Cuối cùng anh mới nhẹ cười một tiếng, nói với cô bằng chất giọng ấm áp.
“Không cần trả anh, trên đó đã ghi tên của em rồi.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông kia đưa tới chỉ ngay cái tên của Nhan Lam ở trên tập đề cương, là khi nãy anh đã viết lên thay cô.
Nhan Lam đỏ mặt, nhìn khớp xương tinh tế của chàng sinh viên nọ, trái tim của Nhan Lam cũng vô thức đập loạn nhịp.
Nhan Lam 20 tuổi rồi mới trải nghiệm được cảm giác rung động khi yêu là gì. Lúc trước khi còn ở trường cấp 3, đám bạn đồng trang lứa ai ai cũng có người yêu, thay nhau kể cho cô nghe về tình yêu màu hồng của bọn họ, lúc đó cô còn cười bảo bọn họ ấu trĩ… bây giờ thì không biết là ai ấu trĩ hơn ai.
Nhan Lam khi đã thích một người rồi thì cũng sẽ vô tri vô giác chạy theo sau họ như thế, cô cũng không ngại làm cái đuôi bám anh trong thầm lặng. Đúng là khi yêu vào có khác, đến cả Nhan Lam cũng không ngoại lệ.
Cô lúng túng cầm đề cương trong tay, không trả lại được, lại không biết mở lời làm sao để cảm ơn người ta vì đã cứu giúp mình.


Thấy Nhan Lam lo lắng đến gò má đỏ bừng như vậy, Lăng Tử Quân hơi cười, đưa cho cô đề cương trên tay mình.
“Hay là em giúp anh viết tên anh lên trên đấy đi được không?”
Nhan Lam sững sờ: “…”
Viết- viết tên của anh sao? Cô viết giúp anh ư?
Tức thì gương mặt của Nhan Lam đỏ ửng lên như quả cà chua, cô run run cầm cây bút bi mà Lăng Tử Quân đưa tới, cuối cùng sau khi hít thở mấy hơi lấy dũng khí mới đặt bút xuống viết tên của người mà mình thầm thích những hai năm trời.
Lăng Tử Quân phát hiện ra Nhan Lam biết tên anh thì bật cười: “Em biết tên của anh.”
Nhan Lam ngẩn ra: “…” biết chứ, sao cô lại không biết cho được.
Nhưng mà… sao Lăng Tử Quân cũng biết tên cô vậy chứ?
Nhan Lam định hỏi nhưng lại không dám, bình thường cô to gan tày trời, chuyện lên tòa F cô còn có gan làm, nhưng đứng trước mặt người thương thì bao nhiêu dũng khí cũng tụt xuống số 0.


Lăng Tử Quân không biết có học thuật đọc tâm hay không, chẳng hiểu vì sao lại biết cô muốn hỏi gì. Anh rất tự nhiên kể lại chuyện cũ.
“Không biết em có nhận ra anh hay không, năm trước chúng ta từng gặp nhau ở thư viện trường, khi đó em có giúp anh trả lại mấy quyển sách đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK