• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 21: Hồi ức tuổi 20 (3)
Dưới sân trường ồn ào náo nhiệt vô cùng, sinh viên đứng chen nhau xếp thành vòng tròn quanh sân tập bóng. Thỉnh thoảng cũng có mấy giảng viên tò mò dừng lại xem trận bóng quyết liệt ngày hôm nay.
Tiếng hò hét cổ vũ vô cùng lớn của các bạn nữ phát động bầu không khí sôi nổi, Nhan Lam đứng ở trên tầng hai tòa F cũng không kìm được phấn khích hai mắt sáng long lanh.
Xa xa đằng kia chính là Lăng Tử Quân – đàn anh điển trai xuất chúng mà các sinh viên nữ nào cũng mê như điếu đổ.
Nhan Lam vừa nhìn thấy anh thì bất giác mím môi mỉm cười, ngay lúc này trái tim bất tri bất giác đập đến loạn nhịp.
Cảm giác thích thầm một người thực sự quá gian nan, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn người ấy, trái tim lúc nào cũng vì người ấy mà đập mạnh, nhưng lại không có cơ hội nói với người ấy rằng thật ra mình rất thích người ấy.
Bất quá với Nhan Lam thì cô vẫn thích giấu kín tình cảm này trong tim hơn, dù sao cô và Lăng Tử Quân là hai người ở hai thế giới khác nhau, ở nơi anh ánh hào quang rực rỡ xán lạn như vậy, Nhan Lam có cố cách nào cũng không với tới nổi.
Trận đấu vẫn luôn được mọi người chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng bắt đầu sau tiếng còi phát lệnh của trọng tài. Trái bóng được tung lên trên không trung, ngay tức khắc hai cầu thủ của hai đội nhảy lên tranh hất bóng.


Lăng Tử Quân thân làm đội trưởng, thân thủ nhanh nhạy, không hề có một động tác thừa, rất nhanh đã bắt được trái bóng kia trong tiếng hò hét cổ vũ cực kỳ hào hứng của các cổ động viên.
Hai mắt Nhan Lam lại tiếp tục phát sáng, cô rất muốn giống như các bạn sinh viên ở dưới sân trường kia, có thể thoải mái hò hét tên của đàn anh họ Lăng, cổ vũ anh hết mình! Nhưng mà cô lại sợ, sợ rằng khi mình phấn khích đến như vậy người khác sẽ biết được tâm tư của cô.
Thái Văn Bối từ sợ ma cho đến hết sợ, cô đứng ở đó nhìn xuống sân tập bóng xem trận đấu quyết liệt kia.
Đội Kinh Tế rất nhanh đã ăn được 25 điểm, Lăng Tử Quân cực kỳ tỏa sáng ở trong sân, hết ném quả ba điểm rồi lại úp rổ rất chuyên nghiệp. Mà đội Công Nghệ Thông Tin cũng không thua kém, sát nút theo sau ăn được 24 điểm.
Nhan Lam cảm thấy Lăng Tử Quân thật sự quá mức lợi hại, cô dõi mắt nhìn theo từng đường bóng của anh, anh rê bóng tới đâu, anh lách qua đối thủ như thế nào, hay cả những lúc người ấy đứng sau vạch ba điểm rồi ném bóng... từng mỗi động tác, từng mỗi thời điểm vinh quang của anh Nhan Lam đều xem vào mắt, không bỏ sót dù chỉ một giây.
Thái Văn Bối cũng hào hứng với trận đấu này, tuy nhiên cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không say mê lắm. Xem được một lúc, nỗi sợ ma cũng đá sang một bên không để tâm tới luôn. Lúc này Thái Văn Bối nhìn sang cô bạn của mình, phát hiện Nhan Lam đang rất chăm chú xem trận bóng này.


Thái Văn Bối cũng hào hứng với trận đấu này, tuy nhiên cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không say mê lắm. Xem được một lúc, nỗi sợ ma cũng đá sang một bên không để tâm tới luôn. Lúc này Thái Văn Bối nhìn sang cô bạn của mình, phát hiện Nhan Lam đang rất chăm chú xem trận bóng này.
Thái Văn Bối trầm ngâm nhìn Nhan Lam, cảm thấy cô bạn của mình hôm nay tâm tình rất tốt.
Ngày thường Nhan Lam đối với học tập hay cả là thể thao cũng đều nhàn nhạt không hào hứng chuyên tâm đến vậy, tuy môn nào Nhan Lam cũng đạt loại giỏi, nhưng cô không có niềm say mê với bất kỳ điều gì, ngay cả một môn học tâm đắc cũng không có. Sở thích bình thường cũng ít khi đề cập, hầu như Thái Văn Bối lúc nào cũng thấy cô dửng dưng với mọi thứ, hoàn toàn không có ngoại lệ.
Nhưng hôm nay thì khác, nhìn ánh mắt của Nhan Lam là biết.
Đôi mắt lãnh đạm ấy hôm nay lại trong vắt như viên pha lê, rực sáng lên mỗi khi nhìn thấy đàn anh Lăng Tử Quân ném bóng vào rổ được ba điểm.
Thái Văn Bối dụi dụi mắt mấy lần, nhưng vẫn thấy được hai mắt như phát sáng kia của Nhan Lam.
“Này Tiểu Lam.”
“Hả?”
Nhan Lam miệng thì đáp lời nhưng tâm trí lại treo trên người đàn anh họ Lăng kia. Thái Văn Bối có chút ngạc nhiên hỏi cô:


“Cậu thích anh ấy à?”
“…”
Nhan Lam sợ hết hồn, vốn dĩ đang chăm chú xem trận bóng, giờ đây lại bị câu hỏi này hại cho mất bình tĩnh.
Thái Văn Bối thấy Nhan Lam đứng đơ người thì bật cười, khoác vai cô: “Gì vậy chứ, cậu ngượng à?”
Không đợi Nhan Lam trả lời, Thái Văn Bối lại nói:
“Có gì đâu mà ngượng, sao thế, kể nghe xem nào, có phải cậu thích anh ấy hay không hả?”
Nhan Lam ngây ngẩn cả người, cô nhìn Thái Văn Bối, trong khoảnh khắc cứ ngỡ như trái tim của mình đã bị cô bạn thân này thẳng thắn nhìn thấy hết.
Nhan Lam có chút sợ, cô thầm mắng bản thân sao lại sơ hở lộ ra vẻ mặt hào hứng như vậy chứ, để Thái Văn Bối nhìn ra được là cô đang thích thầm Lăng Tử Quân.
“Không có, tớ không có thích anh ấy.”
Thấy Nhan Lam lắc đầu liên tục rồi lại phủ nhận, Thái Văn Bối chỉ hơi cười.


Rõ biết tính cách của cô bạn thân mình nên cô nàng cũng không gặng hỏi cặn kẽ nữa.
Nhan Lam chính là vậy đấy, lúc nào cũng thần thần bí bí, cho dù Thái Văn Bối có là bạn thân nhất của cô cũng rất hiếm khi nghe Nhan Lam tâm sự chuyện của bản thân cô.
Chap 22: Hồi ức tuổi 20 (4)
Con người của Nhan Lam có chút hướng nội, lại có chút hướng ngoại, Thái Văn Bối không biết nên giải thích như thế nào nữa. Kiểu như, Nhan Lam thì rất biết lắng nghe người khác, cô có khả năng giao tiếp cực kỳ tốt, hành xử cũng rất phù hợp với tình huống thời gian, rất hiếm gặp trường hợp cô lúng túng trước đám đông.
Nhưng Nhan Lam lắm lúc lại thích ở một mình hơn, thế giới nội tâm của cô có hơi phức tạp, bình thường cô sẽ không trải lòng với bất kỳ ai, cho dù có là bạn thân cũng không. Nói Nhan Lam thần bí chính là vậy, có những việc Nhan Lam chỉ giấu trong lòng làm của riêng, không thể thổ lộ cho bất kỳ ai biết được.
Có điều nhìn sơ lược tình hình Thái Văn Bối có thể nắm chắc được 90% Nhan Lam đã phải lòng tiền bối họ Lăng kia rồi.
Để Nhan Lam có thể bộc lộ được cảm xúc thật của mình như thế này là chuyện hiếm có khó tìm, Thái Văn Bối rất an phận cảm thấy như thế là đủ, không cần miễn cưỡng phải ép Nhan Lam phải thành thật làm gì.
“Thôi vậy, tớ buồn ngủ quá à, đi về kí túc xá ngủ trước, Tiểu Lam bảo bối cứ ở lại mà xem trận đấu này đi.”


“Thôi vậy, tớ buồn ngủ quá à, đi về kí túc xá ngủ trước, Tiểu Lam bảo bối cứ ở lại mà xem trận đấu này đi.”
Thái Văn Bối muốn để cho Nhan Lam có thêm không gian riêng tư nên đã tự động rút lui trước.
Cô ngẫm nghĩ mới thấy nơi này gần với sân tập bóng như vậy, Nhan Lam hiển nhiên là đã lựa chọn cẩn thận từ trước, lúc sáng tụi Tư Lan hối mà Nhan Lam cũng không thèm vội, chắc là đã sớm chuẩn bị nơi này để xem đàn anh họ Lăng kia thi đấu rồi.
Nhan Lam ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng của Thái Văn Bối đi càng lúc càng xa, cô lại nhìn xuống sân tập bóng kia, lúc này mới ngớ ra.
“Hình như khi nãy cậu ấy cũng không có nói “anh ấy” mà mình thích là ai…”
-
Buổi thi đấu kết thúc, không ngoài dự đoán đội Kinh Tế chiến thắng mỹ mãn.
Nhan Lam cười tít cả mắt, vui mừng nhìn về phía xa xa kia Lăng Tử Quân đang cùng với đồng đội cười nói vui vẻ ăn mừng cho chiến thắng.
Cô hơi đưa tay lần tìm chiếc túi xách của mình, lấy ra mấy viên kẹo mà cô đã chuẩn bị sẵn để tặng Lăng Tử Quân từ trước. Nhìn ngắm chúng một chút, sau đó cho dù không đành lòng cũng cho lại vào trong túi, không dám lấy ra lần nữa.


Thôi vậy, dù sao cũng đông người đứng vây quanh anh như thế, Nhan Lam nào có cơ hội đến tặng quà cho anh chứ. Chẳng những thế mấy viên kẹo tầm thường này thì sao có thể gọi là “quà” cho được, ấu trĩ.
Nhan Lam có chút rầu rĩ, cô đứng thẫn thờ ở ban công tầng hai nhìn xuống sân trường, lúc này cô đương nhiên không biết phía sau mình đang có người dùng đôi mắt thâm trầm âm thầm đánh giá cô.
Hội trưởng hội sinh viên dõi mắt nhìn về phía cô gái đang đứng sững người ở đằng kia, anh đã đứng ở nơi này từ nãy giờ rất lâu rồi, thế nhưng xem ra cô gái đó vẫn không nhận ra sự hiện diện của anh.
Cũng do anh bắt gặp một sinh viên nữ lén lén lút lút từ trên tòa F đi xuống, vẻ mặt cô ta ngố đến mắc cười, vừa đi vừa sợ hãi rụt vai, trông có vẻ sợ ma. Bởi thế sau đó Lăng Tử Phong mới đi lên đây xem thử xem có còn ai khác nữa không.
Sau đó anh gặp cô gái này.
Ánh mắt của Lăng Tử Phong chăm chú ngắm nhìn sườn mặt non nớt ngây ngô của cô gái kia, mi mắt người nọ cong dài xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại cười duyên dáng, đặc biệt là trong ánh mắt đó sáng rực lên như chứa đựng muôn vàn vì tinh tú vậy.


Đó là lần đầu tiên Lăng Tử Phong và Nhan Lam gặp nhau. Ở cái nơi được gọi là “cấm kỵ” của trường đại học, bọn họ cứ như thế lần đầu gặp được đối phương.
Lăng Tử Phong tiến tới sát bên cạnh Nhan Lam, phát hiện ra đôi mắt sáng trong của cô gái xinh đẹp ấy nãy giờ cứ chăm chú nhìn về phía sân tập, dường như đang thả hồn phiêu du nơi chân trời nào.
Anh cũng như thế dõi theo đường nhìn của cô gái nọ, phát hiện ra giữa sân tập bóng lúc này chính là Lăng Tử Quân – em trai của anh.
Trong một đám sinh viên nam chỉ có Lăng Tử Quân là nổi bật nhất, người được mệnh danh là “con nhà người ta” vô cùng xuất chúng lại điển trai, học tập tốt, ngay cả thể thao cũng không chê vào đâu được.
Lăng Tử Phong đứng bên cạnh cô, ngay lúc Nhan Lam đang không tập trung mà hỏi cô.
“Em thích Tử Quân à?”
Thanh âm của Lăng Tử Phong cũng không tính là quá lớn, nhưng trong không gian tĩnh lặng lúc này lại cứ như phát loa cực đại, khiến Nhan Lam giật mình bật ngửa ra đằng sau.


Lăng Tử Phong bật cười, đem Nhan Lam ôm vào người, giữ cô lại không cho cô ngã xuống.
“Xin lỗi, anh làm em giật mình hả?”
Giọng nói trầm ấm của người nọ phả vào vành vai cô khiến Nhan Lam sợ hết hồn, cô hơi đẩy người anh ra, đứng sang một bên, hai mắt lo lắng nhìn chằm chằm.
“Anh là ai vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của người này, Nhan Lam không sợ bằng việc thấy anh ở đây. Tòa F bình thường không có ai đến, nhà trường cũng cấm sinh viên tụ tập ở nơi này, ngoài Nhan Lam có gan phá luật đi vào thì còn ai mà dám vào đây nữa chứ.
“Anh hả?” Lăng Tử Phong nhìn cô, thấy cô ngạc nhiên nhìn mình như vậy thì chỉ khẽ cười: “Anh là Tử Phong.”
“Không phải, ý em không phải hỏi anh tên gì.”
Nhan Lam có chút bối rối nhìn người đang đứng trước mặt mình, cô không sợ ma quỷ, theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tình huống này có chút oái oăm, không hỏi thì không được.
Cô hơi nhíu mày, sau khi điều chỉnh lại được giọng nói, cố gắng tìm một từ dễ nghe, Nhan Lam hỏi người ở trước mặt mình:


“Ý em là anh có phải con người không vậy?”
Lần đầu tiên gặp mặt, câu nói đầu tiên Nhan Lam đón tiếp anh chính là hỏi Lăng Tử Phong rốt cuộc là người hay là ma vậy. Thề rằng lúc đó Lăng Tử Phong đã sốc đến không mở miệng nổi, chỉ biết trầm ngâm nhìn cô, thầm nghĩ nếu như mình là ma liệu cô gái gan dạ này có biết sợ hay không nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK