Rõ ràng cứ nghĩ theo thời gian trôi qua, mình mơ mơ hồ hồ quên đi tất cả những đau đớn khi xưa. Thế nhưng thật chất nó vẫn vẹn nguyên trong tâm trí không thể nào xóa nhòa.
Là họ cố tình vờ như không thấy chứ không phải nỗi đau không tồn tại.
Có rất nhiều chuyện không phải nói muốn quên là sẽ quên được, huống hồ gì đây đều là những vết thương lòng họ mang trong mình suốt ngần ấy năm yêu nhau mà không dám nói.
Tình yêu là vậy, dẫu cho trong lòng căm hận đau khổ đến nhường nào cũng không đành lòng nói một câu từ biệt với đối phương.
Nếu như họ có can đảm buông tay thì đã không dằn vặt chính mình cũng như người ấy suốt nhiều năm như thế dây dưa không dứt.
Tình yêu cần nhất là sự thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ.
Chỉ đáng tiếc giữa hai người còn quá nhiều những khúc mắc chưa thể giải bày.
Có lẽ vẫn cần rất nhiều thời gian để họ học cách thấu hiểu, tin tưởng và yêu nhau.
-
Gần đây Nhan Lam phát hiện ra Lăng Tử Quân rất nỗ lực để lấy lòng cô.
Sau cái đêm hôm ấy anh tỏ tình, nói yêu cô rồi hùng hồn tuyên bố sẽ theo đuổi cho đến khi cô đồng ý thì thôi, khoảng thời gian này càng lúc anh càng chiếm thế chủ động hơn.
Tấn công rất mãnh liệt, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt Nhan Lam, làm nhiều việc khiến cô phải để ý đến anh.
Sáng ngày hôm nay vẫn như mọi ngày, Nhan Lam thức dậy đánh răng rửa mặt xong liền thay bộ váy áo công sở đi ra ngoài.
Đêm qua cô đã có một giấc mơ dài, tuy là giấc mơ ấy không vui vẻ gì mà toàn mang những đau thương. Thế nhưng đó mãi là sự thật không thể thay đổi được, đều là ký ức khổ đau của hai năm trước mà cô đã từng trải qua.
Lăng thị nằm ở trung tâm thành phố, mỗi ngày đi làm cô thường hay đi xe buýt nên buổi sáng phải dậy rất sớm để chuẩn bị. Mà dạo này cô đột nhiên lại có tài xế riêng, vừa bước ra khỏi cửa nhà liền thấy Lăng Tử Quân đang đứng tựa lưng vào xe đợi cô.
Nhìn Nhan Lam bước ra, anh dịu dàng mỉm cười, nụ cười xán lạn có chút khác lạ so với vẻ mặt luôn lạnh lùng thường ngày. Thấy anh như thế, trái tim của Nhan Lam cũng thổn thức đập nhanh.
Đúng là Nhan Lam theo hệ nhan khống, nhìn thấy cái đẹp liền sẽ bỏ thêm chút thời gian ngắm nghía thật cẩn thận. Thế nhưng nét đẹp của Lăng Tử Quân không chỉ khiến cô thổn thức thôi đâu, mà còn khiến Nhan Lam nhung nhớ không quên, nhìn đến si mê không nỡ dời ánh mắt đi nơi khác.
Lăng Tử Quân xoay người mở cửa xe, rất chu đáo chắn tay trên thành xe tránh việc cô bị va chạm khi ngồi vào. Người đàn ông đợi cô ngồi ngăn ngắn rồi thì cúi thấp người, đưa tay kéo dây an toàn rồi gài vào cẩn thận giúp cô.
Anh nhìn Nhan Lam một chút, dịu dàng nói:
"Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành..."
Nhan Lam phải ngơ ngẩn hồi lâu mới thốt lên được câu đó.
Thanh âm thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu, có lẽ Lăng Tử Quân không nghe thấy được, bởi vì lúc đó anh đã vòng ra trước xe rồi quay về vị trí lái chính rồi. Nhưng Nhan Lam cảm thấy như vậy cũng tốt, cô cũng chỉ muốn nói cho bản thân mình nghe mà thôi.
Hai người ngồi trên xe không nói chuyện gì nhiều, Lăng Tử Quân đưa bữa sáng đến cho cô.
Sandwich trứng và một ly sữa đậu nành nóng.
Mấy ngày nay anh thường đến đón cô đi làm, đương nhiên việc ăn sáng cũng là Lăng Tử Quân lo liệu.
Cô mở bộc giấy lấy sandwich ra, chia cho Lăng Tử Quân một nửa.
"Anh ăn sáng chưa?"
Tuy miệng hỏi vậy nhưng Nhan Lam vẫn kề sát sandwich đến bên môi anh.
Lăng Tử Quân cũng không trả lời, chỉ là ánh mắt kia hơi đảo qua một chút nhìn cô, đôi đồng tử sáng lấp lánh tia hạnh phúc, anh há miệng cắn một ngụm to.
Mối quan hệ mập mờ của bọn họ trải qua nhiều năm sóng gió cuối cùng vẫn chưa thể đi đến đâu cả, nhưng đã có một vài điểm thay đổi nhất định. Có thể thời gian bên nhau đủ lâu, giữa họ lúc này phá lệ hoà hợp.
Tuy Lăng Tử Quân bề ngoài lãnh khốc khó gần, thế nhưng anh gần đây đã tận lực điều chỉnh cảm xúc, còn hay cười với cô, nhìn chung khá ôn hòa, rất dễ ở cạnh.
Trước kia Lăng Tử Quân còn tiếc chữ như vàng, mỗi khi ở cạnh một ngày nói không quá hai câu. Nhưng mà bây giờ thì khác, có một loại cảm giác ở chung lâu ngày sinh ra quen thuộc gần gũi, cảm thấy rất phù hợp.
Bọn họ tuy không phải người yêu cũng chẳng phải bạn bè, là quan hệ cấp trên cấp dưới. Ấy thế mà thời gian này ở gần nhau lại không thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, làm gì cũng rất tự nhiên, tự do tự tại vô cùng.
Có lẽ bước đầu theo đuổi của Lăng Tử Quân đã phát huy tác dụng, Nhan Lam không đề phòng anh nữa, cũng sẵn sàng mở lòng với anh hơn.
Xe đi một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến được công ty, hai người ở cạnh nhau hòa hợp như thuở còn son sắt, người ngoài bắt gặp càng không cảm thấy có cái gì kì lạ.
Dẫu sao chuyện ly hôn bọn họ cũng chưa công khai với báo giới, hiện tại sau hai năm Nhan Lam nghỉ việc ở nhà làm mợ ba đủ lâu, bây giờ đi làm lại cũng là điều hiển nhiên.
Chỉ là trong lòng hai người trong cuộc đều biết, mối quan hệ hiện giờ giữa bọn họ không còn là vợ chồng nữa rồi. Đổi sang một trạng thái mới, cô gái độc thân và chàng tổng tài tìm đường theo đuổi vợ cũ.
Có điều việc Nhan Lam đổi sang đầu quân cho phòng ban của giám đốc tài chính Lăng Tử Phong thật sự đã khiến giới văn phòng dậy sóng một phen.
Mọi người đương nhiên không hiểu vợ chồng Nhan Lam và Lăng Tử Quân rốt cuộc xảy ra việc gì. Bất quá không ai dám nói ra nói vào trước mặt hai người trong cuộc bọn họ, nên chung quy cũng không có gì phiền phức.
Tách nhau ra làm việc thì sao chứ, trong mắt người ngoài vợ chồng nhà họ Lăng vẫn đang rất hạnh phúc, trông họ thật sự rất hợp đôi, đứng cạnh nhau thuận mắt vô cùng, như là một bức tranh tuyệt đẹp của gia đình gương mẫu lý tưởng.
Lăng Tử Quân đưa Nhan Lam đến phòng làm việc của cô, lúc vào văn phòng tổng giám đốc tài chính đương nhiên phải chạm mặt Lăng Tử Phong.
Nhìn Nhan Lam và Lăng Tử Quân cười nói vui vẻ không hề có khoảng cách, Lăng Tử Phong đương nhiên không vui ra mặt.
Tuy nhiên anh ta cố dằn xuống cảm xúc bực bội trong lòng, lúc Nhan Lam nhìn Lăng Tử Phong, hiển nhiên trên môi người đàn ông kia đã hiện lên một nụ cười rạng rỡ ở đấy.
"Tiểu Lam, đi làm sớm thế."
Nhan Lam khẽ cười chào anh, rồi bước đến vị trí ngồi.
"Hôm nay còn nhiều việc nên em tranh thủ đi làm sớm."
Cô chỉ trả lời qua loa cho lấy lệ, cũng không thể nói rằng là do sáng sớm Lăng Tử Quân đón cô, xe nhà và xe công cộng đương nhiên tốc độ khác nhau xa, đi làm sớm là điều hiển nhiên.
Lăng Tử Quân sau khi đưa vợ cũ đi làm thì không vội rời đi, thấy anh cứ đứng ở đó Lăng Tử Phong cũng không khách sáo hỏi.
"Lăng tổng không có việc gì làm sao? Không lẽ cứ đứng ở đây mãi."
Lăng Tử Quân chẳng màng quan tâm đến lời nói châm biếm của Lăng Tử Phong, ánh mắt của anh lúc này chỉ hướng về phía Nhan Lam. Người đàn ông kia chậm rãi bước qua anh trai mình, đi đến trước bàn của Nhan Lam.
Cô hơi nâng mắt nhìn anh, ý hỏi anh còn muốn nói gì à?
"Trưa nay đến văn phòng anh ăn cơm nhé."
Nhan Lam ngơ ngẩn một chút, Lăng Tử Quân lại nói: "Dì Tụng có nấu mấy món em thích, trưa nay gửi tài xế mang tới."
Dì Tụng là người làm lâu năm ở Lăng gia, phụ trách mảng bếp núc. Mấy món ăn dì ấy nấu thực sự rất ngon, thuở trước còn là con dâu nhà họ Lăng, lúc mang thai Văn Văn cô được dì ấy tẩm bổ, Nhan Lam quả thực đã béo lên rất nhiều.
"Phải rồi, còn có món tráng miệng nữa. Em đoán xem là món gì."
"Chè mè đen?"
Chè mè đen là món sở trường của dì ấy, Nhan Lam siêu thích món đó.
Lăng Tử Quân thấy cô đoán đúng thì gật đầu bật cười, "Đúng rồi. Vậy nên... lát nữa em sang nhé?"
Nhan Lam ngẫm nghĩ một chút, lát sau mới thấp giọng đồng ý: "Được."
Hai người tạm biệt xong Lăng Tử Quân liền rời đi, đương nhiên từ đầu đến cuối vẫn không khách sáo với Lăng Tử Phong chút nào, chẳng thèm chào hỏi mấy câu.
Trước giờ mối quan hệ giữa họ không tốt nên Nhan Lam trông thấy như thế cũng không lấy gì làm lạ.
Lăng Tử Phong bực dọc đi lại chỗ cô: "Xem ra gần đây em và Lăng Tử Quân đã làm hòa?"
Cô ngơ ngác một chút, rồi lại nhớ tới từ khi Lăng Tử Phong về nước, khoảng thời gian đó cô và Lăng Tử Quân gặp nhiều mâu thuẫn nên hay gây cãi trước mặt anh, còn chiến tranh lạnh vô cùng khốc liệt.
Nhan Lam khẽ cười, không chú ý lắm mà nói: "Cũng xem như là vậy."
"Không phải cả hai vì không hợp nên mới ly hôn à?"
"..."
"Không ngờ bây giờ thấy em và em ấy quan hệ còn tốt hơn trước kia."
Lăng Tử Phong không nặng không nhẹ nói ra mấy lời trong lòng, cũng không nghĩ tới nó chạm đến vết thương sâu sắc trong tâm cô.
Bất quá Nhan Lam cũng không còn cảm thấy đau buồn nữa rồi, cô giờ đây chỉ nghĩ duyên phận mỗi người đều là do ông trời sắp đặt.
Bất quá Nhan Lam cũng không còn cảm thấy đau buồn nữa rồi, cô giờ đây chỉ nghĩ duyên phận mỗi người đều là do ông trời sắp đặt.
Có những chuyện sau khi trưởng thành rồi, vấp ngã rồi thì mới có cái nhìn thấu đáo hơn.
"Đúng là trước kia vì không hợp nên mới chia tay. Thời gian này anh ấy nói... anh ấy muốn theo đuổi lại em."
Với Nhan Lam, Lăng Tử Phong chính là người bạn, là người anh trai, là người một nhà. Cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì để giấu giếm, muốn tâm sự với Lăng Tử Phong một chút.
Trước kia khi còn ở trường đại học, Nhan Lam cũng tâm sự với Lăng Tử Phong. Bây giờ thói quen đó vẫn không thay đổi, có gì đều muốn kể cho Lăng Tử Phong nghe.
Lại không nghĩ Lăng Tử Phong hoàn toàn không muốn nghe về việc này chút nào.
Vừa mới nhận được tin Lăng Tử Quân muốn theo đuổi Nhan Lam, vẻ mặt Lăng Tử Phong liền hiện vẻ bất mãn.
"Chẳng phải trước kia Tử Quân thích Thể Vi à."
Nhắc tới Kiều Thể Vi liền như vừa đâm một cây kim nhọn vào da thịt Nhan Lam, cô có chút điếng người.
Thế nhưng so với trước kia, Nhan Lam lúc này vẫn là điềm tĩnh hơn. Cô nghĩ tới khoảng thời gian nhiều năm chung sống với Lăng Tử Quân, nhớ tới khi đó anh chân thành thổ lộ với mình.
"Chuyện cũng lâu rồi mà... từ sau khi cưới em, Tử Quân cũng không nhắc đến cô ấy."
Lăng Tử Quân quả thật chưa từng nhắc tới Kiều Thể Vi trước mặt Nhan Lam. Bởi thế nên theo thời gian trôi đi, cô cũng quên mất sự xuất hiện của Kiều Thể Vi trong quá khứ.
"Em chưa nghe tới câu tình đầu là tình sâu sắc nhất sao?"
Lăng Tử Phong vẫn không bỏ qua ý định chia cắt, anh nói với vẻ ung dung, thế nhưng từng câu từng chữ lại như ghim sâu vào máu thịt của Nhan Lam.
"Nếu như không phải vì em mang thai Văn Văn, Tử Quân đã cùng Thể Vi kết hôn rồi."
"..."
"Tiểu Lam, đừng nói em không nhớ, trước kia là vì lí do gì em mới đồng ý giả làm bạn gái của anh. Là vì khi đó em biết được Tử Quân đã có người mình thích."
Kết thúc hồi ức, nối tiếp chap 65.