• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 48: Không thể sống thiếu em
“Rốt cuộc thì con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả Tử Quân? Có phải con bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì hay không, đến giờ mà vẫn ngu muội như vậy?”
Lúc đó khi Nhan Lam vừa lên lầu không lâu, bà Lăng đã không nhịn được nữa nặng lời mắng Lăng Tử Quân một trận.
Mẹ Lăng nộ khí đùng đùng ngồi một chỗ, nghĩ tới khi nãy con trai của bà vì cô con dâu cũ không ra gì đó mà cãi lại bố mẹ, người làm mẹ như bà đau tim tức ngực không chịu nổi!
Ba Lăng ngồi bên cạnh vuốt vuốt lưng vợ, lại liếc mắt nhìn thằng con trai đã lớn tuổi rồi vẫn bị mẹ mắng thì thật tức cười.
“Thôi mà em, con lớn rồi, đủ lông đủ cánh muốn bay đi đâu thì bay, mình làm cha làm mẹ của người ta, muốn quản cũng không quản nổi nữa rồi.”
Chẳng biết là Lăng lão gia đang nói khích anh hay là đang nói lời hòa giải nữa. Lăng Tử Quân đau đầu đưa tay xoa xoa mi tâm.
Anh nhíu mày nhìn bố mẹ hồi lâu, thấp giọng đáp lại:


“Con đã nói rồi, chuyện ngày hôm đó là do con mà ra, không phải là lỗi của cô ấy. Vì sao bố mẹ cứ luôn giữ thành kiến với cô ấy làm gì chứ.”
“Vì con?”
Bà Lăng vẫn cảm thấy chói tay, bà nâng cao âm giọng, ngước mắt nhìn con trai.
“Cô ta nếu không phải vì gia sản nhà họ Lăng thì tại sao phải tiếp cận con chứ? Vốn dĩ ban đầu cô ta hẹn hò với Tử Phong nhà mình, sau đó biết Tử Phong ra nước ngoài thì liền đổi đối tượng sang con, người phụ nữ âm hiểm toan tính như vậy, mẹ thật lòng không ưa nổi.”
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa.”
Lăng Tử Quân hoàn toàn không muốn nghe những lời phỉ báng này từ phía mẹ mình. Người khác nói Nhan Lam như thế nào, Lăng Tử Quân đều đã nghe quá nhiều rồi. Anh thật sự rất mệt mỏi, người đàn ông nọ quay đầu muốn rời đi, mẹ Lăng thấy vậy càng thêm ấm ức nói to.
“Con không muốn nhắc tới thì mẹ sẽ càng nói! Bộ mẹ nói gì sai sao?”
Giọng mẹ Lăng như lạc đi:


Giọng mẹ Lăng như lạc đi:
“Cho dù hôm đó con thực sự đã say, là con cướp mất trinh trắng của nó thì sao? Mày điên à con, sao mày không chịu nghĩ thấu, là nó không tìm được cành cao nên vớ đại con thôi. Con điều kiện tốt như vậy, nó có điên đâu mà không đu bám mày!”
“…” Lăng Tử Quân khựng lại không đi nữa.
Mẹ Lăng lại tiếp tục nói lời cay đắng: “Tử Phong đi rồi, Con là lựa chọn tốt nhất!”
“Mẹ!”
Lăng Tử Quân bất mãn gọi lớn một tiếng, càng khiến bà Lăng đau lòng muốn khóc.
“Con thật sự thương nó vậy sao? Mày yêu nó, nó có yêu mày không?”
“…”
“Mày xem, từ khi nó lấy mày tới giờ, mày lo cho bố mẹ nó tốt như vậy, mẹ nó bệnh mày vội vã tìm bác sĩ tốt chăm lo cho mẹ nó, bố nó mất mày cũng lo mồ mã yên đẹp. Mày thiếu nợ gì gia đình nó đâu… nhưng nó thì sao, mẹ nó vừa khỏe được một chút thì nó đã dứt khoát ly hôn với mày rồi, vậy mà mày còn chia cho nó 2% cổ phần trong tay mày, mày đúng là hết thuốc chữa.”


Bà Lăng vừa nói vừa khóc, bà ấm ức không phải vì sợ mất tiền bạc, mà bà sợ con trai bà yêu lầm người, rồi tự bản thân nó khổ sở.
Đối với bố mẹ của Nhan Lam, bà Lăng cũng không có thành kiến gì. Nhan Lam thương gia đình cô, bà cũng hiểu, Lăng Tử Quân dốc hết tiền bạc chăm lo cho bố mẹ vợ, bà cũng chấp nhận cho qua, bà hoàn toàn không muốn sui gia của mình có chuyện.
Thế nhưng về tình cảm của Lăng Tử Quân và Nhan Lam thì bà không chấp nhận được.
Chẳng thà vợ của Lăng Tử Quân là một người khác, vì sao lại cứ cố tình là Nhan Lam mới được chứ?
Nhan Lam từng là bạn gái của Tử Phong, trước kia bà và chồng cũng rất quý cô gái này. Thế nhưng càng lúc lại càng cảm thấy người phụ nữ này vốn không tốt đẹp như vẻ ngoài. Là nó đã bước vào cuộc đời của hai thằng con trai bà, là nó phá hủy gia đình bà, khiến cho hiện tại anh em Lăng Tử Quân Lăng Tử Quân bất hòa, khiến cho bây giờ Tử Quân càng lúc càng u sầu, không còn được vui vẻ như trước kia nữa.
Một người phụ nữ như vậy, vừa chia tay người anh xong lại tiếp cận người em, để đến mức có con và dùng cớ đó để bước vào nhà họ Lăng, nếu không phải là vì ham mê tiền bạc, cô ta sao lại làm vậy chứ.


“Mẹ à, 2% cổ phần đó là con muốn cho cô ấy để tương lai cô ấy không phải lo nghĩ về chuyện tiền nong. Cô ấy đã từng là vợ của con, tài sản chung cô ấy không nhận, 2% cổ phần này có đáng là gì đâu hả mẹ.”
“Hừ, nó không lấy thì cũng xem như là có chút lương tâm đó.”
Bà Lăng cười khẩy, nhưng rồi vẫn tức giận mà nói: “Nhưng nói cho cùng đứa con gái này vẫn thông minh lắm. 2% này sinh lời thì nó còn ăn được dài dài, mày cho nó sẵn một cộc tiền, nó sợ nó xài hết không có cái mà tiêu nên mới không nhận đấy con ạ.”
Lời nói cay nghiệt này vốn dĩ bà Lăng cũng không muốn nói ra. Nhưng càng nghĩ thì càng ức, bà không nói thì không được.
Rốt cuộc bà Lăng cũng không hiểu vì sao con trai mình, cả hai đứa nó đều yêu Nhan Lam đến vậy. Cô gái đó… tốt đẹp ở chỗ nào chứ?
Mẹ Lăng bất mãn nói không nổi nữa, ông Lăng cũng thấu hiểu nỗi lòng của vợ, đưa vay vuốt vuốt lưng bà.
“Đừng giận mà mình, tổn hại sức khỏe.”


Hai vợ chồng già mệt mỏi nương tựa nhau, ông Lăng liếc mắt nhìn con trai:
“Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ phải phiền lòng về con nữa.”
Nói đoạn ông Lăng đỡ bà Lăng đứng dậy, “Thôi, đi ăn cơm tối, đừng nghĩ nhiều nữa, có được không?”
Ông Lăng yêu chiều dỗ dành lại vợ mình, bà Lăng nghe vậy mũi lòng dựa vào người ông.
Ông Lăng cười nói vô cùng vui vẻ với vợ, sự dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt ông lúc này.
Nhưng quay qua một cái liền liếc mắt nhìn con trai:
“Anh tự mình suy nghĩ lại đi, chuyện tình cảm của anh anh quản cho tốt. Chỉ cần anh lo tốt, thì bố mẹ cũng không mệt mỏi vì anh như vậy.”
Nói rồi bố Lăng mẹ Lăng rời khỏi phòng khách, tiến tới phòng ăn dùng bữa tối.
Lăng Tử Quân đứng sững người nhìn bóng lưng của bố mẹ, mất mấy giây sau anh mới phản ứng lại.


Câu: “Con xin lỗi” thốt ra cũng chỉ có một mình anh nghe thấy.
Lăng Tử Quân hiểu nỗi lòng của bố mẹ, anh biết vì chuyện tình cảm giữa anh và Nhan Lam xử lí không tốt nên bố mẹ mới phiền lòng như vậy. Thế nhưng Lăng Tử Quân cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa, khúc mắc giữa anh và cô hiện tại không thể gỡ rối được, cuối cùng mới khiến cho mọi thứ tồi tệ tới mức này.
Có lẽ bố và mẹ đều hiểu là Lăng Tử Quân yêu Nhan Lam đến thế nào. Nhưng anh yêu cô thì sao chứ, anh yêu cô nhưng anh lại không biết phải đối xử với Nhan Lam như thế nào mới phải.
Rõ ràng là trước đó Lăng Tử Quân vẫn còn vướng mắc chuyện Nhan Lam từng hẹn hò với Lăng Tử Phong, thế nên cho dù anh yêu nhưng anh lại không thể thắng nổi chính bản thân mình.
Thế nhưng lúc này Lăng Tử Quân sớm đã buông bỏ hết rồi, ngay từ khoảnh khắc Nhan Lam rời đi, anh đã biết anh không thể sống thiếu cô được.

Chap 49: Cho phép anh có cơ hội được theo đuổi em lần nữa
Nghĩ đến cuộc cãi vã với bố mẹ khi nãy khiến Lăng Tử Quân đau đầu không thôi. Lúc này anh đang cùng Nhan Lam ngồi dùng cơm tối ở phòng ăn.
Sơn hào hải vị bày ra trước mắt, mấy món đặc sắc nhất của đầu bếp ở Lăng gia hiện tại đều được mang lên cả. Nhan Lam nhìn một bàn ăn phong phú như vậy, thoáng chốc cảm thấy có chút ngượng ngùng không dùng bữa được.
“Em ăn đi, đừng ngẩn người ra như thế nữa.”
Thấy Nhan Lam ngơ ngẩn, Lăng Tử Quân khẽ cười nhắc nhở cô.
Nhan Lam đỏ mặt nhìn xuống bát cơm của mình, thấy người đàn ông nọ đang từ tốn gắp cho cô một ít món ăn mà cô thích, còn giúp Nhan Lam gỡ cả xương cá nữa.
“Ăn một ít cá đi, cá tươi lắm, anh nhớ em rất thích món này.”
Cá bống mú hấp xì dầu là món mà Nhan Lam rất thích ăn, trước kia khi còn ở trường đại học, hai người đi ăn cơm trưa cùng nhau, Lăng Tử Quân đều đặc biệt gọi món này cho cô.


Sau đó khi đã kết hôn, thời gian Lăng Tử Quân ở nhà không nhiều, chỉ có Nhan Lam mỗi bữa cơm đều ăn một mình, thật sự rất cô đơn quạnh quẽ.
“Anh còn nhớ sao…?”
Nhan Lam như không thể tin được mà há hốc, chỉ thấy Lăng Tử Quân mỉm cười ôn hòa nhìn cô.
“Nhớ chứ, vốn dĩ anh chưa quên bất kỳ chuyện gì liên quan đến em.”
Thanh âm trầm ấm của anh như tiếng đàn vĩ cầm kéo qua tai cô vậy. Nhan Lam sững sờ hồi lâu không phản ứng, lòng bối rối không đáp được lời nào.
Thấy Nhan Lam như vậy, Lăng Tử Quân cũng hiểu rõ là cô đang bối rối. Quả thực nếu là bất kỳ ai cũng không thể nào nhanh chóng chấp nhận được sự thay đổi bất thường này, huống gì là Nhan Lam… sau cả ngần ấy thời gian chịu cảnh cô đơn đó, giờ đây với sự quan tâm của Lăng Tử Quân quá đột ngột sẽ khiến Nhan Lam không kịp thích ứng.
“Tiểu Lam à, anh xin lỗi.”
“Xin lỗi…” Nhan Lam mù mịt đáp lại lời anh. Cô nhíu mày khó hiểu, anh xin lỗi cô vì điều gì chứ?


“Xin lỗi vì trước đây đã để em phải một mình ăn cơm như vậy.”
Không đợi Nhan Lam hỏi thêm, Lăng Tử Quân đã tự mình thú nhận.
Lời nhận tội này nghe u sầu và ảo não vô cùng. Có lẽ chính bản thân Lăng Tử Quân cũng biết trước kia anh quá đáng ra sao. Kết hôn hai năm là vậy, nhưng thời gian ăn cơm cùng nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Lẽ ra trước kia anh phải về nhà sớm hơn.”
“…”
“Lẽ ra anh nên sớm nhận ra người vợ ở cạnh bên mình quan trọng với anh đến nhường nào.”
“…”
Lăng Tử Quân cứ độc thoại một mình, anh tự trách bản thân rồi lại làm ra vẻ mặt thống khổ vô cùng. Nhan Lam im lặng không nói lời nào, trong lòng cô lúc này vô cùng ngổn ngang phức tạp.
Thật ra gần đây cô đã sớm nhận ra được là Lăng Tử Quân đang muốn bù đắp cho cô. Cô không tránh né, cũng không phản ứng gì chính là muốn để cho cả anh và cô đều có thêm một cơ hội nữa được ở cạnh nhau.


Thật ra gần đây cô đã sớm nhận ra được là Lăng Tử Quân đang muốn bù đắp cho cô. Cô không tránh né, cũng không phản ứng gì chính là muốn để cho cả anh và cô đều có thêm một cơ hội nữa được ở cạnh nhau.
Nhưng lúc trước Lăng Tử Quân im lặng không nói gì, chỉ dùng hành động để biểu đạt. Lúc này anh lại cố ý muốn nói rõ, tình cảnh oái oăm khiến Nhan Lam không biết phải ứng phó ra sao.
Có lẽ… hai năm tình cảm vợ chồng cũng sẽ khiến cho Lăng Tử Quân dần yêu cô nhỉ? Hay là không?
Nhan Lam không biết, lúc này đầu óc cô rối tung lên không phán đoán được.
Chắc là cô không phải tự mình đa tình đâu nhỉ? Rõ ràng Lăng Tử Quân đã nói rõ đến thế kia mà, lại còn hành động chân thật đến vậy nữa!
Ánh mắt Nhan Lam thủy chung nhìn xuống bát cơm không rời, lúc này cô không dám đối mặt với Lăng Tử Quân. Mất thêm mười mấy giây sau Nhan Lam mới thấp giọng hỏi lại anh.
“Anh hiện tại là đang theo đuổi em sao?”


Lời nói này trực tiếp đánh vào trọng tâm, không lòng vòng cũng không phức tạp.
Lúc nghe thấy lời này, Lăng Tử Quân đã sững người rất lâu. Anh im lặng suy nghĩ xem bản thân mình muốn gì, và hiện tại anh đang làm gì vậy chứ!
Lăng Tử Quân rất muốn bù đắp cho Nhan Lam khoảng thời gian hai năm hôn nhân kia. Thế nên bây giờ anh tận lực làm những thứ mà cô thích, quan tâm chăm sóc Nhan Lam hơn, muốn cô thấu hiểu là anh đã thay đổi rồi, không còn giống như trước kia nữa.
Lăng Tử Quân thật sự đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng, hiện tại anh chỉ muốn toàn tâm toàn ý tìm cách theo đuổi lại vợ cũ của mình mà thôi. Cho dù cô ấy không yêu anh như anh yêu cô… thế nhưng chỉ cần cô ấy cho anh cơ hội, Lăng Tử Quân muốn theo đuổi cô ấy, muốn trái tim của Nhan Lam tan chảy ra vì anh.
Anh thực sự rất tiếc nuối khoảng thời gian hôn nhân đã bỏ lỡ ấy, bây giờ anh không muốn phải vuột mất cơ hội được ở cạnh cô nữa.
Theo đuổi lại cô ấy sao?
“Phải, đúng vậy!”


“Phải, đúng vậy!”
Thanh âm của người đàn ông nọ nâng cao, mang theo sự thật tâm và tất cả dũng khí dồn hết vào trong lời thú nhận này.
Anh chính là muốn theo đuổi lại vợ cũ. Ý của anh chính xác là như thế.
Ánh mắt của Lăng Tử Quân sâu thẳm nhìn về phía Nhan Lam, anh khó nhọc cất lời, thế nhưng cho dù khó khăn cách mấy anh vẫn muốn nói rõ cho cô biết tâm ý của anh hiện tại.
“Anh thực sự rất muốn theo đuổi em. Liệu, liệu em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?”
Đối mặt với tình cảm này Nhan Lam thực sự không biết phải đáp trả như thế nào mới phải. Cô ngỡ ngàng vô cùng rồi lại chỉ biết cười trừ mà thôi.
Cho anh ấy một cơ hội ư?
Ly hôn rồi lại muốn theo đuổi cô?
Vì sao giữa họ cứ phải luẩn quẩn trong một vòng tròn tình ái vớ vẩn này kia chứ!


Nực cười thay.
Nhan Lam bất mãn không hiểu nổi. Rõ trước kia ở cạnh nhau như vậy, đến giấy kết hôn cũng ký rồi, trở thành vợ chồng hợp pháp, ngày ngày cùng chung chăn gối. Nhưng tại sao lúc đó hai người họ lại không thể yêu nhau một cách bình thường như bao cặp đôi khác chứ.
Khi đó cô hèn mọn vì yêu mà làm mợ ba nhà họ Lăng, chịu đủ tiếng xấu, chịu đủ oan ức, lại vì mẹ mình bệnh mà ngửa tay xin tiền nhà chồng, mặt mũi bỏ đâu cũng không quan tâm.
Khi đó Nhan Lam chỉ hy vọng Lăng Tử Quân cũng yêu cô như cô yêu anh mà thôi. Chỉ hy vọng mỗi ngày anh đều sẽ về nhà ăn cơm cùng cô, sẽ quan tâm chăm lo cô như các người chồng khác chăm lo cho vợ.
Nhưng lúc đó Lăng Tử Quân lại đi sớm về muộn, cả ngày chỉ biết lo cho sự nghiệp. Sau lưng anh là cả một tập đoàn Lăng thị đang chờ, là cái ghế chủ tịch nhiều người muốn giành, là gia sản, là địa vị, là danh dự của cả một nhà họ Lăng đầy thế lực.
Hiện tại khi mọi thứ đã vỡ vụn cả rồi, lúc cô hạ quyết tâm không muốn mình quỵ lụy trong tình yêu không có kết quả này nữa, cô đề đơn ly hôn, Lăng Tử Quân cũng đã tự nguyện ký.


Vậy mà lúc này Lăng Tử Quân lại nói với cô rằng anh muốn theo đuổi cô sao?
Sự đời trớ trêu quá… chính miệng anh ấy nói ra càng khiến Nhan Lam hoảng sợ hơn, cô không biết mình nên làm gì đây nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK