• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 41: Chủ quản phòng Pháp luật
Tư Lan nói ra câu nào thì Thái Văn Bối liền chặt chém câu đó không thương tiếc. Nhan Lam thầm nghĩ không biết có phải hai người họ kiếp trước có nợ nần gì nhau không, kiếp này oan gia ngõ hẹp thật đấy, rõ là không ưa nhau nhưng lại suốt ngày chạm mặt hạnh họe.
Nói được mấy câu đàng hoàng rồi lại đâm chọt đối phương, làm thế không thấy mệt à? Tư Lan và Thái Văn Bối không mệt, nhưng Nhan Lam thì mệt giùm đấy.
Mắt thấy Nhan Lam lại dửng dưng không để tâm đến mấy chuyện này, sắc mặt Tư Lan càng lúc càng không tốt.
Từ hồi đại học cho tới giờ Tư Lan vẫn luôn ghét nhất chính là thái độ của Nhan Lam, trông cô lúc nào thản nhiên không để tâm đến thế giới bên ngoài, cô chẳng bao giờ biết nổi giận, biết ham mê yêu thích bất cứ thứ gì. Con người sống có nội hàm, thần thái thanh cao, khiến người khác luôn cảm thấy cô không phù hợp với cuộc sống nhân gian, giống thần tiên vậy ấy.
Tư Lan làm bất cứ điều gì trêu ngươi Nhan Lam cũng không đủ khả năng khiến cô liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ là một chút, bởi thế Tư Lan rất không cam tâm.
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.”


“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.”
Tư Lan chua ngoa không được thì bắt đầu giở giọng người tốt, cô mềm yếu nói:
“Chỉ là gần đây tớ thường xuyên xem báo doanh nhân, thấy mấy bữa tiệc đàn anh Tử Quân không đưa Nhan Lam đi cùng, tớ có chút lo lắng mà thôi.”
Nhan Lam nghe vậy chỉ cười chứ không phản bác gì, quả thực mấy bữa tiệc doanh nhân gần đây cô không đi, được dịp để Tư Lan chê cười rồi.
Thái Văn Bối thấy Nhan Lam không phản ứng gì thì định nói đỡ giúp cô, dù sao Thái Văn Bối cũng không thích Tư Lan cứ thế mà được nước lên mặt.
“Tiểu Lam và anh Tử Quân tình cảm rất tốt, chỉ là…-”
“Bối Bối.” Nhan Lam tằng hắng một cái, không cho Thái Văn Bối có cơ hội nói nữa.
Nhan Lam thở dài một hơi, cô rất ghét cái việc phải giải thích chuyện nhà mình cho thiên hạ nghe, chuyện riêng tư nhà cô kia mà, tại sao cô lại phải moi hết tim gan kể cho người khác biết vậy chứ?


“Đừng cứ nói mãi về chuyện của tớ nữa, nói về các cậu đi.”
Thấy Nhan Lam cứ lảng tránh không muốn nói về Lăng Tử Quân như vậy, Tư Lan cảm thấy rất quái lạ. Bụng dạ xấu xa của cô ta đang suy tính – chắc là đôi vợ chồng này cãi nhau rồi cũng nên. Tuy là chưa nghe báo chí khui tin hai người vợ sứt mẻ tình cảm, nhưng nhìn người thật ở đây là minh chứng rõ nhất, nói tới chồng mình mà không tỏ ra vui vẻ, cũng chẳng muốn bàn tới, vậy thì trăm phần trăm là có vấn đề rồi!
“À, nếu mà cậu không muốn nói tới cũng không sao, tớ cũng hiểu… dù sao vợ chồng cãi nhau cũng đâu muốn vạch trần cho thiên hạ thấy.”
“Cậu!”
Thái Văn Bối nghe mà tức giùm Nhan Lam, cô nàng trừng mắt nhìn Tư Lan, chỉ thấy cô ta cười ngạo nghễ, trông có vẻ khoái chí khi thấy người khác chật vật.
Nhan Lam cười nhạt không đáp, tỏ ra không có gì quan trọng.
Phía đối diện Cố Thiên Hạo cảm thấy rất ngại ngùng, anh chàng níu níu tay áo bạn gái ở dưới gầm bàn, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Kìa em…”


Nhưng Tư Lan nào có quan tâm, bởi vì lâu lắm rồi cô ta mới có dịp hơn thua với Nhan Lam, được lúc tình cảm nhà Nhan Lam không tốt, mà cô ta với bạn trai lại đang hạnh phúc như vậy, khoe mẽ một chút cho đã nư.
“Thôi thì mình nói chuyện khác vậy. Các cậu biết không, Thiên Hạo của tớ giỏi giang lắm, là chủ quản phòng pháp luật của một công ty lớn luôn đấy.”
“Ồ, vậy hả, chúc mừng cậu ha, vớ được quả người yêu xịn xò.”
Thái Văn Bối cảm thấy chướng tai, nhưng vẫn nâng ly rượu lên, miệng nhe ra cười nói chúc mừng Tư Lan.
Dẫu biết là Thái Văn Bối không có ý tốt gì, nhưng Tư Lan vẫn nở mày nở mặt ra phết, cạn ly cùng Thái Văn Bối.
“Các cậu cũng biết đó, đặt một bàn tại nhà hàng này khó như lên trời, nếu không phải người yêu tớ có bản lĩnh, hôm nay tụi mình cũng khó lòng được tới đây rồi.”
“Lan Lan nói quá rồi, không phải như thế đâu.”
Cố Thiên Hạo khiêm tốn đỡ lời bạn gái, trông vẻ mặt của y có chút xanh xao, dường như đang tố cáo lời của Tư Lan có gì đó không chân thật.


“Ăn quán sang không được thì kiếm mấy quán bình dân mà ăn, cần gì khoe của vung tiền như vậy làm gì.” Thái Văn Bối nói với giọng gay gắt, cũng không thèm nhìn mặt Tư Lan nữa.
Nhan Lam thấy tình hình không ổn liền kéo tay cô nàng: “Bối Bối, không được nói bậy.”
“Tớ có nói bậy đâu, tớ chỉ là đang lo túi tiền của anh Thiên Hạo bị ai kia càn quét sạch hết.” Thái Văn Bối chẹp miệng, lại hỏi: “Mà phải rồi anh Thiên Hạo, anh làm việc ở công ty nào thế.”
Cố Thiên Hạo vô cùng khiêm tốn nói nhỏ: “Là công ty Quân Thành.”
“Quân Thành?” Thái Văn Bối không quá hiểu biết về giới kinh doanh, thấy vẻ mặt của cô ngơ ngác, Tư Lan được dịp đắc ý.
“Quân Thành mà cậu cũng không biết nữa à, công ty Quân Thành năm ngoái chiêu mộ nhân tài, đãi ngộ nhân viên vô cùng tốt luôn đó. Cũng là Thiên Hạo của tớ xuất chúng, anh ấy vừa phỏng vấn đã được nhận, cấp trên vẫn luôn rất ưu ái anh ấy. Gần đây còn thắng kiện nữa, là một vụ kiện vô cùng quan trọng, ông chủ khen ngợi anh ấy hết lời luôn đó.”
Câu nào câu nấy cũng đều là lời có cánh dành cho anh bạn trai nhiều tiền chịu chi của Tư Lan.


Câu nào câu nấy cũng đều là lời có cánh dành cho anh bạn trai nhiều tiền chịu chi của Tư Lan.
Thái Văn Bối nghe mà phát chán, cô nghiêng mặt nhìn Nhan Lam, giao tiếp ánh mắt hỏi Nhan Lam xem có phải Tư Lan đang nói xạo hay không.
Quân Thành có công ty quái quỷ nào vậy trời… cô có rành mấy công ty lên sàn này đâu.
Thấy Nhan Lam hơi gật đầu nhẹ một cái tỏ ý “Tư Lan không có nói dối đâu”, Thái Văn Bối càng thêm chán ghét. Hừ, nhỏ Tư Lan vậy mà câu được rùa vàng ư?
Nhưng mà chủ quản phòng Pháp luật thôi mà, cái chức này cũng không phải quá nổi bật gì, đặt được nhà hàng ở nơi này luôn á? Thái Văn Bối không tin… nào có thể chứ.
Trong lúc Thái Văn Bối định hỏi thêm mấy câu, Nhan Lam đã ghé tai Thái Văn Bối nói nhỏ:
“Quân Thành là công ty con của Lăng thị.”
“… Hả?” Thái Văn Bối vẫn mù mịt.
Nhan Lam hơi cười, từ tốn trả lời: “Nói cách khác, Lăng Tử Quân chính là ông chủ lớn của Quân Thành.”
“… Hả!?!?!?”


“Quân Thành là công ty con của Lăng thị.”
“… Hả?” Thái Văn Bối vẫn mù mịt.
Nhan Lam hơi cười, từ tốn trả lời: “Nói cách khác, Lăng Tử Quân chính là ông chủ lớn của Quân Thành.”
“… Hả!?!?!?”
Thiên Thiên: Mấy bà có còn nhớ Tử Quân từng nói ông ý có đặt chỗ ở nhà hàng này giúp cho chủ quản phòng Pháp luật của cty ổng hông??? Ùa, là Cố Thiên Hạo đó!
Chap 42: Tự làm mình mất mặt
“Khụ… khụ!”
Thái Văn Bối vì quá bất ngờ mà ho lên sặc sụa, hai mắt cô nàng mở to nhìn Nhan Lam, hoàn toàn không thể tin được những gì mà mình vừa nghe thấy.
Ông chủ lớn của Quân Thành ư? Vậy chẳng phải đàn anh Lăng Tử Quân là sếp của Cố Thiên Hạo hay sao?
Thanh âm của Nhan Lam không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, vừa vặn nói cho cả bàn ăn bốn người cùng nghe. Tư Lan có chút bất ngờ nhìn Nhan Lam, đặc biệt là Cố Thiên Hạo sắc mặt càng trở nên xấu hơn.
Lăng Tử Quân? Người mà Nhan Lam đang nói không phải là sếp của y à… sao cô ấy lại biết chứ!
Khoan đã, không phải khi nãy Lan Lan đã gọi chồng của Nhan Lam là “anh Tử Quân” hay sao, không lẽ người đó thật sự là sếp của y ư?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua đã khiến thần sắc của Cố Thiên Hạo thêm tái nhợt. Chết thật, là y sơ xuất! Chẳng trách khi nãy lúc nhìn thấy Nhan Lam, Cố Thiên Hạo lại thấy gương mặt ấy trông quen như vậy, ra là vợ của sếp.
Thấy biểu tình của bạn trai không tốt, Tư Lan cũng dần phát giác ra sự việc bất ổn.


Thấy biểu tình của bạn trai không tốt, Tư Lan cũng dần phát giác ra sự việc bất ổn.
Lúc này người vui vẻ hả hê nhất chính là Thái Văn Bối. Thái Văn Bối còn nhớ khi nãy anh Lăng Tử Quân có nói tháng trước anh ấy vừa đặt bàn ở nhà hàng này giúp chủ quản phòng Pháp luật ở công ty, nếu nói như vậy thì “trùng hợp” người đó chính là bạn trai của Tư Lan rồi!
Thảo nào khi nãy Tư Lan khoe mẽ, vẻ mặt của anh Thiên Hạo đó trông khó coi như vậy. Ra là cô ả sinh ra tại hố bom, nổ to ùm trời, đến cả bạn trai nghe thấy còn ngượng dùm cô ta, muốn tìm cái lỗ nào để chui cho đỡ mất mặt.
“Haha, đúng là trái đất tròn mà.”
Bỗng dưng Thái Văn Bối cười lớn, càng kéo cho bầu không khí lúc này đã ngượng ngùng càng thêm lúng túng hơn.
“Anh Thiên Hạo, để em giới thiệu lại nhé! Kế bên em là vợ của anh Tử Quân, chính là sếp lớn của anh đó.”
Gương mặt của Cố Thiên Hạo cứng ngắc không cười nổi, thế mà vẫn ráng nặn ra nụ cười. Y đứng lên muốn bắt tay với Nhan Lam, nét mặt xanh xao như phát bệnh.
“Thất lễ quá cô Lăng…”


“Thất lễ quá cô Lăng…”
“A” Nhan Lam vội vã đứng dậy, cô khiêm tốn nói: “Anh đừng khách sáo như thế, gọi em là Nhan Lam như Tư Lan gọi là được rồi. Người quen cả mà.”
Sau khi ngồi xuống bàn sau màn bắt tay vô cùng ngượng ngùng đó, Nhan Lam cũng âm thầm cho Thái Văn Bối một cái véo thật mạnh.
“Văn Bối.” Tiếng của Nhan Lam như vọng về từ địa ngục.
“…” Thái Văn Bối rụt người lại theo bản năng, eo của cô đau ê ẩm, mở miệng biện minh: “Tớ cũng chỉ là giới thiệu lại cho anh Thiên Hạo biết rõ hơn thôi mà!”
Nhan Lam nhướng mày, nghiêm mặt nhìn bạn thân.
Cùng lúc đó, phía sau có động tĩnh, Lăng Tử Quân cuối cùng cũng xuất hiện sau thời gian vắng mặt.
Bầu không khí bỗng dưng ngưng đọng, mọi người đều bất động thanh sắc nhìn về phía anh.
Người đàn ông nọ hôm nay vận một thân vest đen sang trọng, giày da bóng loáng lịch lãm, ngay cả chiếc đồng hồ đeo trên tay cũng là loại đắt tiền mà trong nước khó lòng tìm mua được.


Anh sải bước đi về phía bọn họ, đôi chân dài miên man thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, dáng người cân đối đẹp đến mức khiến người khác không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đàn anh! Ôi… Giang hồ cứu nguy tới rồi!!! - Thái Văn Bối vừa thấy Lăng Tử Quân tới thì mừng húm cả lên. Có lẽ trong tất cả những người ngồi ở đây, Thái Văn Bối chính là người mong chờ Lăng Tử Quân tới nhất.
Thật may quá, đàn anh tới rồi, vậy thì Nhan Lam sẽ không véo cô nữa, mà Tư Lan kia cũng chẳng còn cơ hội để lên mặt.
Uyển Thư, Tư Lan và cả Cố Thiên Hạo, ba người đều hoàn toàn bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột này của Lăng Tử Quân. Tư Lan cứ tưởng Lăng Tử Quân sẽ không tới chứ, khi nãy còn hả hê cười cợt như vậy… thật xấu mặt quá!
“Tử Quân?”
Nhan Lam vô thức đứng dậy, cô cũng bất ngờ không kém cạnh những người kia, nhìn thấy Lăng Tử Quân đang mỉm cười, Nhan Lam hỏi nhỏ:
“Anh nói chuyện xong rồi à?”
“Xong rồi, chủ tịch Tần nói hôm nào rảnh rỗi mời vợ chồng chúng ta một bữa cơm.”


“Xong rồi, chủ tịch Tần nói hôm nào rảnh rỗi mời vợ chồng chúng ta một bữa cơm.”
Lăng Tử Quân khẽ cười, ánh mắt nhu hòa dịu dàng nhìn Nhan Lam.
“Em đợi anh có lâu không?”
“Không lâu, không lâu chút nào.”
Tự dưng Lăng Tử Quân lại ôn nhu như vậy, còn là biểu hiện ở trước mặt bao nhiêu người, Nhan Lam cảm thấy có chút không tự nhiên, vậy nên cô cụp mắt không nhìn anh nữa.
Trên bàn ăn, mọi người cũng im lặng không biết nói gì, cứ thế trầm mặc nhìn hai vợ chồng xứng đôi vừa lứa ở trước mắt.
Tuy ganh tị là vậy, nhưng Tư Lan phải công nhận một điều rằng Nhan Lam rất xứng đôi với Lăng Tử Quân. Cảm giác khi Lăng Tử Quân ở bên cạnh Nhan Lam… có một cái gì đó rất hoàn mỹ tuyệt vời, khó lòng thay thế được.
Lăng Tử Quân chậm rãi đi về phía Nhan Lam, sau khi anh ngồi xuống mới bắt đầu để ý đến những người còn lại.
“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”


“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Không- không sao đâu ạ…”
Tư Lan miệng nói không sao nhưng sắc mặt biểu hiện rõ hai từ “bất ổn”.
Bên cạnh Uyển Thư tròn xoe mắt nhìn đàn anh, đã lâu lắm rồi kể từ khi tốt nghiệp ra trường, Uyển Thư không được nhìn thấy Lăng Tử Quân bằng xương bằng thịt ở ngoài đời nữa, chỉ có thể ôm mộng nhìn anh qua mấy tờ báo doanh nhân thôi.
Cố Thiên Hạo đổ mồ hôi lạnh, lúc này y đứng lên chào hỏi Lăng Tử Quân.
“Lăng tổng.”
“Ồ” Lăng Tử Quân có chút bất ngờ nhìn Cố Thiên Hạo, nãy giờ không để ý, hiện tại mới nhận ra đây chính là chủ quản phòng Pháp luật ở công ty anh.
“Chủ quản Cố?”
Khóe môi mỏng bạc của người đàn ông hơi cong lên cười, anh tự nhiên bắt tay với Cố Thiên Hạo, thân thiện hỏi.
“Người bên cạnh chính là?”


“Là bạn gái của tôi, Tư Lan.”
Cố Thiên Hạo cố gắng duy trì nụ cười trên môi, giới thiệu bạn gái xong, y mới chậm rãi ngồi xuống.
Lăng Tử Quân không quen biết Tư Lan, nhưng anh nhận ra đây là bạn cùng phòng thời đại học của Nhan Lam. Chào hỏi qua lại một hồi, bầu không khí trên bàn ăn càng lúc càng ngột ngạt hơn. Sáu người ngồi nhìn nhau không nói câu nào, lát sau phục vụ mang ra mấy món ăn đã gọi từ trước.
Quả là nhà hàng sang trọng có khác, bày trí đẹp mắt, ngay cả hương vị cũng vô cùng tuyệt hảo.
Phía đối diện Thái Văn Bối nhếch môi cười khẩy, Tư Lan xanh mặt nhìn cô nàng.
Nói thật lòng Tư Lan hoàn toàn không ngờ ngay cả sau khi ra trường cô cũng thua Nhan Lam một bậc, chồng của Nhan Lam vậy mà là sếp của người yêu cô. Sau đó để cho Thái Văn Bối có cơ hội hả hê lên mặt như thế, thật đáng ghét mà!
Trước đó cô không có hỏi qua Cố Thiên Hạo, mà người yêu cũng không nói cho cô biết thì ra sếp của anh là đàn anh Lăng Tử Quân. Nếu sớm biết như vậy, Tư Lan đã không mời Nhan Lam tới bữa tiệc này để tự làm mất mặt mình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK