Lăng Tử Quân đưa chứng minh thư cho tiếp tân, lúc chờ đợi người ta làm thủ tục, anh hơi đưa mắt sang nhìn Nhan Lam, cô cũng chẳng nói gì chỉ là gật đầu tỏ vẻ đồng ý với anh.
Cuối cùng vẫn là lấy cái phòng đôi đó.
Dù sao cũng chỉ vào trú mưa một chút, tối nay họ sẽ trở về thành phố, cũng không phải sẽ qua đêm nơi này, cho dù lấy một phòng cũng có làm sao đâu chứ?
Nhan Lam thân là phụ nữ tay yếu chân mềm, đáng lý người phải căng thẳng lo sợ là cô mới phải, nào ngờ Nhan Lam còn chưa phản ứng gì, thì người lo lắng hồi hộp ngược lại chính là Lăng Tử Quân.
Khác hẳn so với sáng nay tâm trạng thoải mái vui vẻ , từ lúc bước chân vào khách sạn đến giờ anh ấy chẳng nói một lời nào.
Nhan Lam thấy anh căng thẳng thì phì cười, trêu ghẹo:
"Sao anh không nói gì thế? Sợ em ăn thịt anh sao?"
Nhưng Lăng Tử Quân trước lời đùa cợt này của cô lại chẳng cười nổi, anh im lặng một hồi, bầu không khí thoải mái vừa rồi lại thoáng chùng xuống một chút vì sự ngượng ngùng lúc này.
Nét tươi cười trên gương mặt Nhan Lam cứng đờ lại, cô cũng biết vì ở chung phòng khiến cho hai người trở nên khó xử, Nhan Lam cũng cố gắng làm lơ, lảng sang chuyện khác.
"Vậy em đi tắm trước nha."
Lúc nãy trời mưa bất chợt, chạy vào xe không kịp nên đã để mưa thấm ướt người, bây giờ không tắm rửa lau khô thì chắc là sẽ bệnh mất.
Nhan Lam đứng dậy lấy khăn tắm rồi rời đi, để lại Lăng Tử Quân đứng sững người ở đó hồi lâu cũng chưa phản ứng.
Câu nói kia rõ ràng chẳng mang ý tứ gì sâu xa, lại có thể khiến cho người lãnh đạm cấm dục bấy lâu nay như Lăng Tử Quân cảm thấy trong người dâng lên một cỗ cảm xúc quái lạ.
Cổ họng anh khô khốc nhìn theo bóng lưng của Nhan Lam, mãi đến khi người phụ nữ kia khuất dần sau cánh cửa Lăng Tử Quân mới đảo mắt đi nơi khác.
Anh với tìm chai nước trên bàn trà, tu một hơi dài, cuối cùng mới miễn cưỡng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng xuống.
Lúc hai người tắm rửa xong thì ngoài trời đã tạnh hẳn cơn mưa.
Nhan Lam đưa tay vén tấm màn nặng trịch sang một bên, nhìn ra ngoài trời đón một cơn gió mang hương biển cả về đêm mát rượi.
"Tuyệt vời quá." Cô không thể không cảm thán một câu.
Khách sạn này nằm gần mặt biển cách một con đường giao thông đi lại. Mở cửa một cái liền có thể phóng tầm nhìn ra xa thấy biển, từng đợt sóng đánh bọt trắng vỗ vào bờ.
Nhan Lam đứng ngẩn người ngắm cảnh, Lăng Tử Quân cũng không biết từ khi nào đứng ở sau lưng cô.
Hai người an tĩnh đứng cạnh nhau hồi lâu, đột nhiên người đàn ông nọ lại đưa tay vòng ra trước eo Nhan Lam, siết chặt cô vào lồng ngực anh.
"..."
Nhan Lam bị hành động bất ngờ này của Lăng Tử Quân mà sững sờ, cô hơi nghiêng mặt sang phải, lại thấy gần trong gang tấc đôi mắt màu đen sâu thẳm của người đàn ông kia như đang hút lấy linh hồn mình.
Nhan Lam bị hành động bất ngờ này của Lăng Tử Quân mà sững sờ, cô hơi nghiêng mặt sang phải, lại thấy gần trong gang tấc đôi mắt màu đen sâu thẳm của người đàn ông kia như đang hút lấy linh hồn mình.
Ngũ quan người nọ cương nghị, gương mặt góc cạnh điển trai, cánh môi mỏng bạc quyến rũ đang mấp máy như có lời muốn nói.
Đôi môi anh bỗng sát lại gần cô, lúc cánh môi mềm mại đó chạm vào khiến Nhan Lam có chút giật mình.
Đôi mắt đen láy của cô mở to được che khuất sau hàng mi cong dài run rẩy, và rồi cô chầm chậm nhắm mắt lại như nghiền ngẫm điều gì.
Cuối cùng Nhan Lam cũng không trốn tránh nữa, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim trong lồng ngực mình đang đập lên loạn nhịp.
“Tiểu Lam, anh yêu em.”
Một câu nói khiến lòng cô hoảng hốt, mí mắt Nhan Lam khẽ run.
Lúc này Nhan Lam chỉ biết thuận theo tự nhiên và cảm xúc thật sự của bản thân mình từ từ đón nhận lấy anh mà thôi.
-
Tối đó Lăng Tử Quân đã đặt chỗ tại một nhà hàng mang phong cách Châu Âu sang trọng sát cạnh bãi biển. Quản lý đưa họ ngồi vào bàn, rồi bắt đầu gọi phục vụ lên món.
Nhan Lam nhìn ra cửa sổ sát đất thấy được cảnh biển bên ngoài, còn trông được cả bầu trời lấp lánh ánh sao và vầng trăng treo lơ lửng trên không trung.
Trên bàn ăn có thắp nến lãng mạn, Nhan Lam đảo mắt nhìn một bàn thức ăn phong phú mà không khỏi thảng thốt.
Đây quả nhiên là buổi hẹn hò tuyệt vời mà cô vẫn luôn tưởng tượng!
Khác biệt so với trước kia giữa bọn họ không có ký ức nào vui vẻ đối với việc ăn cơm, thì bây giờ Lăng Tử Quân lại luôn mang đến cho Nhan Lam sự bất ngờ.
Khoảng thời gian này cùng ăn cơm với Lăng Tử Quân là lúc Nhan Lam vui vẻ nhất.
Cô thích mỗi khi Lăng Tử Quân gắp thức ăn cho mình, thích nhìn anh khi anh đang ăn cơm, thích nghe anh nói mấy chuyện phiếm dù chẳng có chút thú vị nào.
Nhưng Nhan Lam vẫn rất tận hưởng khoảng thời gian đó.
Không biết có phải là vì không khí xung quanh lãng mạn ấm áp khiến Nhan Lam vui vẻ hay không, hay là vì nụ hôn vừa rồi mà hiện tại cô có chút cao hứng.
"Tử Quân, anh có muốn uống chút rượu không?”
Tửu lượng của Nhan Lam không tốt, nhưng uống một ít thì cô vẫn uống được. Vả lại bầu không khí này mang tới cảm xúc tốt đến thế, không uống chút rượu vang thưởng thức mỹ cảnh thì có chút đáng tiếc.
Lăng Tử Quân nghe cô nói vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn, đôi mắt người đàn ông nọ hơi híp lại quan sát.
Anh lắc đầu: "Anh không uống."
"Sao lại không uống?" Nhan Lam bị lời từ chối của Lăng Tử Quân mà mất hứng, nhưng cô vẫn còn hăng hái: "Anh không uống thì để em uống."
"Em cũng không được uống."
Lăng Tử Quân lại lặng lẽ tặng cho Nhan Lam một gáo nước lạnh.
"Ơ?"
"Ơ?"
Nhan Lam bất mãn: "Anh không uống thì em uống, tại sao lại cấm em?"
Nhan Lam hiếm lắm mới có dịp cứng đầu mè nheo: "Phục vụ, cho tôi một ly champagne."
Tự mình order món xong cô lại quay sang nhìn Lăng Tử Quân bằng một ánh mắt đầy thách thức, kiểu như 'anh thử cấm cản em xem'.
Và rồi Lăng Tử Quân lại không nói gì, chỉ cười trừ nhìn cô.
Ngày trước không phải là Nhan Lam chưa từng ương ngạnh cãi lời anh, chỉ là lúc đó mối quan hệ giữa họ căng thẳng, những cuộc cãi vã nổ ra thường gây sát thương lớn. Mà bây giờ thì khác, Nhan Lam chỉ như một cô gái nhỏ mè nheo với bạn trai mà thôi, bạn trai không cho thì cô ấy càng muốn làm. Lăng Tử Quân ngược lại rất thưởng thức sự cứng đầu này của cô.
"Sao còn cười?"
Nhan Lam thấy rõ mồn một ý cười hiện hữu trong đôi mắt của Lăng Tử Quân, cô thắc mắc vô cùng, lại nâng lên ly rượu mà phục vụ vừa mang tới, đưa đến bên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Rượu vào tới thanh quản mang đến cảm giác vô cùng sảng khoái, cô hơi liếm môi, vẻ mặt thỏa mãn.
Nhan Lam cảm thán: "Ôi... đây mới gọi là cuộc sống chứ."
Lâu rồi Nhan Lam không được thả lỏng như vậy, hôm nay đi chơi quá vui, cô cũng bỏ đi lớp phòng vệ ngày thường của mình xuống, trở thành một cô gái tự do tự tại như khi xưa.
Nhìn Nhan Lam vui vẻ, tâm tình của Lăng Tử Quân cũng càng thêm tốt.
Chỉ là Lăng Tử Quân vẫn không cho Nhan Lam uống quá nhiều rượu: "Được rồi, không được uống thêm nữa."
Anh đưa tay chặn lấy ly rượu của cô, không cho Nhan Lam uống nữa.
"Thứ này không tốt cho sức khỏe, uống một chút thôi, còn uống nữa thì sẽ say mất."
"Say thì say thôi, cũng có anh chở em về mà."
Nhan Lam hơi xụ mặt, cô mặc kệ, cô hôm nay rất muốn uống rượu, cô phải uống cho bằng được.
"Uống say sẽ làm ra nhiều chuyện không nên, tốt nhất em đừng học thói xấu đó."
Nhưng mặc cho Nhan Lam có cứng đầu, thì Lăng Tử Quân cũng không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp.
Anh hơi nghiêm mặt nhìn cô, tay giữ lấy ly rượu, không cho phục vụ ở cạnh đó rót tiếp rượu cho Nhan Lam.
Phục vụ cảm thấy hơi lạnh sống lưng, đối với loại người có khí tức lạnh băng như Lăng Tử Quân vốn dĩ không nên động vào. Y biết chuyện lui xuống, Nhan Lam thấy thế càng thêm giận.
Cô mất cả hứng không thèm nhìn Lăng Tử Quân nữa, hơi dỗi hờn ngó ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.
Câu nói của Lăng Tử Quân rõ ràng là mang thâm ý, cô vẫn nhớ rõ hai năm trước vì cái gì khiến cho mối quan hệ giữa cô và Lăng Tử Quân bước vào đường cùng không còn lối thoát như thế này. Còn không phải là vì rượu nữa sao!
Trông thấy cô giận, Lăng Tử Quân cũng thu lại tính tình.
Anh ôn nhu nhìn cô, đột nhiên lại dịu giọng dỗ ngọt:
“Tiểu Lam ngoan, đừng uống nữa có được không?”
Nhan Lam là loại người chịu mềm không chịu cứng, càng cương với cô thì cô càng không chịu nhu thuận.
Lăng Tử Quân xuống nước, Nhan Lam cũng như được bắt cái thang đi xuống.
Rốt cuộc cô cũng gật đầu ngoan ngoãn: “Thôi được rồi, không uống thì không uống, chán anh quá đi mất.”
Thật ra Nhan Lam cũng biết là cô uống rượu xong sẽ xấu nết lắm, chỉ là do Lăng Tử Quân cứng nhắc, tại anh không cho càng khiến cô muốn uống thêm thôi.
Sau cùng Nhan Lam cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời không quấy nữa.
Hai người ngồi ăn cùng nhau, lát sau bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, nhìn ra ngoài trời mới thấy trên khoảng không đen tối kia giờ đây điểm vài nốt sáng, và rồi pháo hoa liên tiếp bắn lên bầu trời rực rỡ, phát sáng cả một vùng trời.
“Oa…”
Mắt Nhan Lam cũng sáng rực vì phấn khởi, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Cô nhìn ra bên ngoài, miệng không tự chủ cong cong lên vầng bán nguyệt.
Mắt Nhan Lam cũng sáng rực vì phấn khởi, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Cô nhìn ra bên ngoài, miệng không tự chủ cong cong lên vầng bán nguyệt.
“Đẹp quá!”
Hôm đó hẳn là một ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Nhan Lam, cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Kể từ sau khi bố cô mất, đây là lần đầu tiên Nhan Lam có được khoảnh khắc thảnh thơi và thả lỏng bản thân mình đến vậy.
Khoảng thời gian bố mất đi chính là lúc Nhan Lam chơi vơi nhất. Cô còn nhỏ tuổi lại bị buộc phải trưởng thành, đột nhiên không còn chỗ dựa, phải trở thành trụ cột vững chắc trong nhà bảo vệ mẹ, gánh vác số nợ khổng lồ.
Lúc Nhan Lam lên xe hoa, bước vào nhà họ Lăng làm vợ của Lăng Tử Quân… cô vốn tưởng bản thân sẽ hạnh phúc khi được lấy người mà mình yêu, nào ngờ đó lại là ác mộng mà cả đời cô cũng không muốn tái diễn.
Nhưng lúc này, khi ly hôn rồi lại mở ra một tương lai xán lạn.
Có thể được ở cạnh Lăng Tử Quân thoải mái không lo nghĩ như thế này chính là điều Nhan Lam chưa bao giờ nghĩ tới. Cô hoàn toàn không thể tin cô và người nọ lúc này lại có cùng chung một suy nghĩ.
Đó chính là yêu thương đối phương.