• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng lắng xuống.
Nhan Lam đã không muốn nghe nên Lăng Tử Phong cũng không nói nữa, anh sợ sẽ nói đến những chuyện làm cô không vui, tạm thời vẫn nên im lặng thì hơn.
Lăng Tử Phong về vị trí làm của mình, thỉnh thoảng lúc dừng tay uống trà mới đưa mắt ra cửa sổ nhìn cô làm việc.
Đến giữa trưa, thời gian nghỉ ngơi của nhân viên cũng không nhiều, Nhan Lam sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi mới đến gõ cửa phòng giám đốc tài chính.
Phiến cửa nặng nề được đẩy ra, Nhan Lam mang một xấp tài liệu bước vào. Cô đã sắp xếp ổn thỏa ngăn nắp đâu ra đó những văn kiện cần thiết cho buổi họp chiều nay.
Nhìn Nhan Lam đang đứng ở trước mặt thu thu dọn dọn mọi thứ trên bàn, Lăng Tử Phong phân vân nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang bầu không khí lúng túng hiện tại.
"Lát nữa em đi ăn trưa với anh nhé?"
Nhận được một câu hỏi bất ngờ, Nhan Lam hơi ngẩng mặt nhìn anh.


Hai người mắt đối mắt mấy giây, đến khi Lăng Tử Phong dần mất đi kiên nhẫn thì Nhan Lam mới thấp giọng từ chối anh.
"Em có hẹn với Tử Quân rồi."
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Lăng Tử Phong, tuy nhiên anh vẫn là không hài lòng, tỏ ra buồn bã:
"Bình thường không phải là em hay ăn trưa với anh sao?"
Bình thường quả thật là vậy, mỗi bữa trưa Nhan Lam đều sẽ xuống dưới sảnh lấy cơm trưa từ tài xế rồi mang lên văn phòng giám đốc, cùng Lăng Tử Phong dùng bữa.
Nhưng hôm nay cô có hẹn mất rồi, vả lại cô cũng muốn đổi gió một chút. Đồng nghiệp trong công ty đều ngại cô mang thân phận vợ của tổng giám đốc, hiển nhiên không dám mời cô đi ăn trưa, ngày nào cũng là cùng Lăng Tử Phong ăn cơm, Nhan Lam cũng cảm thấy có chút nhàm chán.
"Hôm nay em có hẹn với Tử Quân, anh cũng biết mà."
Nhan Lam thấp giọng lên tiếng, cô sắp xếp ổn thoả công việc rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng không đợi cô cất bước, Lăng Tử Phong đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay Nhan Lam, anh xuống nước năn nỉ, gương mặt tội nghiệp hướng về phía cô.


Nhưng không đợi cô cất bước, Lăng Tử Phong đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay Nhan Lam, anh xuống nước năn nỉ, gương mặt tội nghiệp hướng về phía cô.
"Em đừng đi."
Nhan Lam im lặng vài giây, nhìn người đàn ông kia chớp chớp đôi mắt vô tội, cô cũng có chút không nỡ. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Nhan Lam vẫn là nói:
"Em có hẹn thật mà."
Dứt lời cô lấy trong túi áo ra một viên kẹo đặt trước bàn để dỗ dành Lăng Tử Phong như khi còn ở trường đại học, nở một nụ cười tinh nghịch, Nhan Lam vẫy tay.
"Đàn anh à, em đi nha."
"Tiểu Lam, Tiểu Lam!"
Lăng Tử Phong với theo không được, bàn tay anh đưa tới không kịp nắm lấy vạt áo cô, bóng dáng Nhan Lam cuối cùng cũng khuất dần sau cánh cửa kia rồi.
Nhìn cô rời đi, lòng Lăng Tử Phong ngổn ngang vô cùng.


Nhìn cô rời đi, lòng Lăng Tử Phong ngổn ngang vô cùng.
Anh bần thần ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn viên kẹo được đặt trên bàn, cuối cùng gương mặt càng thêm sa sầm không tốt.
Còn nhớ ngày đó cô cũng vì hẹn ăn trưa với Lăng Tử Quân và bỏ Lăng Tử Phong một mình.
Lần nào cũng vậy, người gây cản trở Lăng Tử Phong vẫn luôn là Lăng Tử Quân.
-
Buổi trưa trời nóng nhưng tâm trạng của Nhan Lam lại đặc biệt tốt, cô vừa đi ra thang máy vừa vui vẻ hát vu vơ mấy câu.
Đáng lý khi nghe Lăng Tử Phong nói xong những lời đó phải ảnh hưởng đến cô lắm chứ, nào nhờ Nhan Lam lại có thể thông suốt được rất nhiều chuyện.
Có lẽ mấu chốt chính là Lăng Tử Phong đã khơi gợi chuyện cũ, khiến cô có thể tự giải thoát bản thân mình khỏi chính cái lồng giam đã luôn kìm hãm lấy cô bấy lâu nay.
Suốt nhiều năm dằn vặt chịu khổ cũng đủ rồi, hiện tại làm một người độc thân, hoa chưa có chủ, Nhan Lam cảm thấy rất tự do.


Suốt nhiều năm dằn vặt chịu khổ cũng đủ rồi, hiện tại làm một người độc thân, hoa chưa có chủ, Nhan Lam cảm thấy rất tự do.
Cửa thang máy ding một tiếng mở ra, Nhan Lam cũng nhanh chóng cất bước. Tiếng giày cao gót từ đằng xa vang tới thu hút sự chú ý của Hạ Viên.
Thư ký Hạ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Nhan Lam thì gương mặt lạnh lùng kia liền hé nở nụ cười.
"Thư ký Nhan."
Trước kia Hạ Viên vẫn luôn quen gọi Nhan Lam là Lăng thiếu phu nhân, nhưng gần đây bị Nhan Lam chỉnh mãi, Hạ Viên cuối cùng cũng sửa được. Tuy nhiên sự tôn kính vẫn còn, hoàn toàn không mất đi chút nào.
Hạ Viên đứng dậy đi tới gõ cửa phòng tổng giám đốc, vừa nói với Nhan Lam:
"Lăng tổng đang bàn bạc chút công việc với trợ lý ở bên trong."
Nhan Lam chậm chạp gật đầu, còn chưa tới ba giây thì bên trong đã có tiếng gọi:
"Vào đi."
Thư ký Hạ đẩy cửa giúp Nhan Lam, vừa thấy cô, Lăng Tử Quân đã bảo trợ lý dừng lại những nội dung đang nói.


Thư ký Hạ đẩy cửa giúp Nhan Lam, vừa thấy cô, Lăng Tử Quân đã bảo trợ lý dừng lại những nội dung đang nói.
"Được rồi, nghỉ trưa đi, đầu giờ chiều chúng ta tiếp tục."
Anh trợ lý vốn còn đang thao thao bất tuyệt, dùng hết tâm huyết để nói về dự án lần này, nghe Lăng Tử Quân chốt hạ câu "nghỉ trưa đi" thì y phải sững người rất lâu sau mới tỉnh.
Thư ký Hạ thấy không ổn, chạy vội tới kéo cổ áo người kia lui ra ngoài.
Lúc cửa phòng đóng lại trợ lý vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
"Thư ký Hạ à, hay là cô đánh tôi một cái đi... Lăng tổng mấy nay cứ sao sao ấy nhỉ!"
Bình thường Lăng tổng tham công tiếc việc, làm việc đến quên mất giờ giấc, thường hay kéo theo trợ lý và thư ký tăng ca, đến giờ nghỉ trưa lắm lúc cũng bỏ bữa luôn. Hôm nay... sao tự dưng lại thay đổi tính tình?
Nhìn trợ lý đang đứng ở một góc ngây ngốc suy nghĩ, thư ký Hạ cảm thấy chướng mắt nên buông miệng nói:
"Thần kinh."


Miệng thì mắng nhưng tay vẫn không quên đánh cho trợ lý tỉnh ra.
Trợ lý "A" một tiếng rõ to rồi ôm mặt quét mắt nhìn Hạ Viên, "Đau quá đấy!"
Hạ Viên khinh bỉ: "Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ hỏi tôi câu ngu ngốc thế nhờ?"
-
Bữa trưa hôm nay dì Tụng đã nấu rất nhiều món mà Nhan Lam thích, cô nhìn hộp cơm đã được làm nóng bày ra trên bàn trà, bụng dạ cũng bắt đầu biểu tình reo lên.
"Nhiều vậy hai người ăn sao hết chứ?"
"Không sao, em ăn không hết thì anh ăn giúp em."
Lăng Tử Quân thản nhiên nói, đẩy hộp cơm giữ nhiệt sang phía cô.
Nhan Lam nhìn thấy hộp cơm to ú ụ thì hơi nhăn mày, lại đẩy hộp cơm đó về phía anh, sớt sang hộp anh phân nửa cơm của cô.


"Em ăn không hết, anh ăn giúp em đi."
Bình thường Nhan Lam ăn không nhiều, không phải cô giữ dáng gì cả, chỉ là bao tử hơi yếu thôi.
Không ăn thì đau, ăn nhiều cũng đau, nói chung bệnh lý bao tử kéo dài có chút phiền phức đó mà.
Năm đó cô đau đến chết đi sống lại luôn, cả người đổ mồ hôi lạnh, mặt thì tái nhợt ôm bụng đứng dậy gọi người không được, ngã xuống đất chỉ có thể chống cự gượng dậy ngồi lên.
Cũng may Lăng Tử Quân hôm đó không tăng ca, lúc anh về nhà lên phòng thấy cô như thế thì ôm cô chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhớ lại chuyện trước kia đột nhiên trái tim Nhan Lam cảm thấy ấm áp lạ thường. Trong suốt hai năm chung sống, đó là lần đầu tiên Nhan Lam thấy nhiều hơn một biểu cảm trên gương mặt của Lăng Tử Quân.
Bình thường anh ấy sẽ là kiểu lãnh đạm lạnh lùng không quan tâm tới ai, nhưng lúc đó Lăng Tử Quân đã thực sự bị cô dọa cho sợ, anh hốt hoảng hô toáng lên gọi người tới, còn mình thì nhanh chóng bế xốc cô lên trên tay chạy xuống dưới nhà.


Bình thường anh ấy sẽ là kiểu lãnh đạm lạnh lùng không quan tâm tới ai, nhưng lúc đó Lăng Tử Quân đã thực sự bị cô dọa cho sợ, anh hốt hoảng hô toáng lên gọi người tới, còn mình thì nhanh chóng bế xốc cô lên trên tay chạy xuống dưới nhà.
"Em đang cười gì vậy?"
Thanh âm của Lăng Tử Quân bất ngờ làm Nhan Lam hoàn hồn, cô hơi nâng mắt nhìn Lăng Tử Quân, phát hiện bản thân đã bất giác mỉm cười khi nghĩ về chuyện của quá khứ.
"À không, không có gì đâu."
"..."
Hai người ăn cơm thì không nói chuyện, trước giờ vẫn luôn duy trì thói quen đó. Bầu không khí này trông thì có vẻ ngượng ngùng thế nhưng bọn họ lại không nghĩ như vậy.
Lúc trước là do cả hai bất hòa, ăn cơm không vui vẻ nên không trò chuyện. Dần dần tập thói quen, giờ đây ngồi cạnh bên nhau, an an ổn ổn như thế dùng bữa lại cảm thấy có một cái gì đó rất đỗi bình yên, mang đến cảm giác hạnh phúc.
Lắm lúc Lăng Tử Quân gắp cho Nhan Lam một ít món ngon mà cô thích, nhìn bát cơm của mình đầy ắp thức ăn, Nhan Lam hơi mỉm cười.
Cô cũng gắp lại cho Lăng Tử Quân một đũa món xào, cẩn thận không gắp trúng rau mùi – thứ mà Lăng Tử Quân cực ghét.


Nhìn cô cẩn thận như vậy Lăng Tử Quân có chút bất ngờ:
"Em biết anh không thích rau mùi sao?"
Thấy Lăng Tử Quân có biểu cảm ngỡ ngàng như vậy, Nhan Lam khẽ cười, thản nhiên nói với anh.
"Tuy là sống với anh chỉ 2 năm ngắn ngủi, ăn với anh không được bao nhiêu bữa cơm chung, nhưng mà em quen biết anh đã 8 năm rồi, không lẽ thứ anh không thích em còn không biết ư?"
Nhan Lam nói xong lại gắp cho anh một khối thịt bò mềm tan:
"Anh ăn đi, đừng có suốt ngày gắp cho em nữa."
Lăng Tử Quân sững người hồi lâu rồi mỉm cười, cuối cùng cũng chuyên tâm ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của Lăng Tử Quân có chút nhanh, bình thường anh làm việc vất vả, thời gian rảnh rỗi không nhiều nên lúc ăn cơm cũng sẽ theo thói quen ăn nhanh một chút.
Đương nhiên việc này rất ảnh hưởng đến dạ dày, lâu ngày sinh bệnh. Nhan Lam thấy anh như thế thì không yên tâm, liền nói:


Lăng Tử Quân sững người hồi lâu rồi mỉm cười, cuối cùng cũng chuyên tâm ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của Lăng Tử Quân có chút nhanh, bình thường anh làm việc vất vả, thời gian rảnh rỗi không nhiều nên lúc ăn cơm cũng sẽ theo thói quen ăn nhanh một chút.
Đương nhiên việc này rất ảnh hưởng đến dạ dày, lâu ngày sinh bệnh. Nhan Lam thấy anh như thế thì không yên tâm, liền nói:
"Anh ăn chậm thôi."
Trước kia Nhan Lam cũng từng nhắc nhở rồi, trong bàn cơm khi ấy bầu không khí giữa hai người nặng nề và ngột ngạt vô cùng, nhưng cô vẫn là không nhịn được muốn lên tiếng nhắc nhở anh.
Khi đó Nhan Lam chỉ nhớ là Lăng Tử Quân không đáp lại cô câu nào, chỉ tiếp tục ăn cơm, nhưng người đàn ông nọ vô thức đã ăn chậm hơn so với ban đầu.
Bây giờ cũng vậy, được cô nhắc nhở, Lăng Tử Quân cũng thả chậm lại nhịp độ.
Tuy không quen nhưng anh vẫn cố gắng luyện tập.
"Được rồi, anh nghe em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK