Hàng Châu tháng ba lúc nóng lúc lạnh, xuân hạ thu đông mỗi ngày một mùa.
Nguyễn Dụ chọn một ngày đẹp trời để trở về quê hương.
Cách đây không lâu cô nhận được một tin tức nói rằng căn nhà cũ chỗ đó sắp bị phá bỏ, những người lưu luyến chuyện xưa không thể nghe nổi những loại chuyện như thế này, dù sao cũng đang nhàn rỗi, cứ về nhà xem thử.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Nguyễn được xây ở rìa thành phố Tô Thị, phần xung quanh đều là kiểu phòng riêng giống nhau , ngoài tường là màu xanh bạc hà, ba tầng, trên nóc nhà có thêm một cái gác lửng tam giác.
Nguyễn Dụ chuyển nhà sau khi tốt nghiệp cấp ba, tính ra thì đã tám năm rồi chưa quay lại.
Ngôi nhà trống đã được dọn sạch cách đây không lâu, không bám quá nhiều bụi, chính là có một mùi cổ xưa, cô mở khóa vào, đi một vòng quang gác mái, chỗ ấy có một vài món đồ cũ thời học sinh của cô.
Cái thang gỗ thông lên gác mái bị đạp lên kêu “cót két cót két” .Sau khi mở rèm cửa sổ ra nắng vàng ồ ạc chiếu vào, những đám bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí.
Sau khi dọn dẹp chỉnh sửa đơn giản xong, Nguyễn Dụ lôi ra một cái hộp gỗ kiểu cũ, ngồi sắp bằng ngay ngắn, vừa mới mở nắp, điện thoại reo lên.
Cô cắm tai nghe vào, tay không ngừng lục lọi trong cái hộp.
Tai nghe truyền đến một giọng nữ: Cô Nguyễn, nhận được cuộc điện thoại này, kể từ một giờ chiều ngày mười chín tháng ba xin thay mặt chấm dứt gia hạn. Cô vẫn chưa giao bản phác thảo mới cho nguời phụ trách trước của cô, và hôm nay, cuốn sách trước cô biên tập đã hoàn thành từ hôm đó đến nay vọn vẹn mười một tháng rồi.
Nguyễn Dụ bật cười: đều tiền nhiệm rồi, lời nhắc nhở của cô vẫn rất hung dữ đấy chứ?
“Xin người nợ chỉnh trang lại thái độ.”
Cô nhìn xa xăm lên trần nhà thở dài: “Bà Thẩm, cô Nguyễn nhớ đã từng nói là cuối tháng nhất định sẽ gửi cho bà ?”
“Vậy xin hỏi cô chọn đề tài chưa ?”
Nguyễn Dụ xuống tinh thần, hít hít mũi đáp: “Chưa”.
Người đầu dây gắt gỏng: “mười một tháng rồi Nguyễn Dụ à, sinh xong một đứa bé củng đã ở cử rồi! Cô là một nhà văn, cô muốn thất bại hoàn toàn sao”.
Cô tiện tay lục trong hộp gỗ một cuốn nhật ký, mắt nhắm mắt mở miễn cưỡng nói: “Khi viết sách mà không có cảm hứng có thể còn không dễ bằng việc sinh con”.
“Cô suốt ngày ở nhà xa rời thực tế, còn trông chờ ai cho cô cảm xúc chứ? Chuyện viết sách này………”
Thẩm Minh Anh còn đang nói dông dài, Nguyễn Dụ bên này đột nhiên không có âm thanh, ánh mắt của cô dán vào cuốn nhật ký, toàn thân cứng đờ.
Tấm ảnh dưới ánh nắng mặt trời có hơi ố vàng, bên trên viết một đoạn văn như thế này: “Ngày mười một tháng năm trời trong xanh.Hôm nay gặp được Hứa Hoài Tụng ba lần.
Lần thứ nhất: Tôi đang mang bài thi Tiếng Anh đến văn phòng thì gặp phải cậu ấy và một vài người bạn đang đứng trên hành lang lần lượt chịu phạt, sự giáo huấn của chủ nhiệm thật là tàn nhẫn…”.
Lần thứ hai: Tôi trên đường ngang qua trường nghệ thuật, phát hiện cậu ấy đang ngồi trên bụi cỏ cho một con mèo đi lạc ăn đồ hộp. Thì ra cậu ấy cũng thích mèo, tốt thật!
Lần thứ ba: Tôi lên lớp học thể dục, bắt gặp cậu ấy đang chạy quanh sân tập, cậu ấy chọn kính đẹp thật, chẳng trách luôn có nữ sinh đến đưa nước cho cậu ấy. Tôi cũng mua nước rồi, nhưng tôi không dám đem tới.Nếu bị ba tôi biết được người mà tôi thầm yêu lâu nay là học sinh của lớp ông, vậy Hứa Hoài Tụng có thể phải gặp xui xẻo lớn rồi, Ò… Nhưng mà cậu ta củng chưa chắc đồng ý làm mối tình đầu của tôi ……”.
Nguyễn Dụ đã lâu chưa lên tiếng, Thẩm Minh Anh tưởng là cô xảy ra chuyện gì rồi, hỏi cô đang ở đâu?
Cô trả lời: “Ở quê” nói xong ánh mắt nhìn chăm chú vào cuốn nhật ký từng chút từng chút sáng lên: “Minh Anh, có rồi”.
“Có cái gì? Nghĩ được đề tài rồi hả ?”.
“Đúng, bối cảnh vườn trường, chủ đề yêu thầm, như thế nào hả ?.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: khẩn trương đáp : Ball ball you, tỉnh táo một chút !
Nguyễn Dụ nhìn vào cuốn nhật ký: “Nhưng mà….cậu còn nhớ Hứa Hoài Tụng không!
Thẩm Minh Anh không để ý tới sự chuyển hướng kỳ lạ này: Hỏi “Là ai”?
“Chúng ta trung học, lớp mười đó”
“Oh…..chính là cái tên cao cao ốm ốm ít nói đó hả, năm đó cậu yêu thầm hắn ta sao? Cậu không phải tình cờ gặp cậu ta ở Tô Thị sao?
Hứa Hoài Tụng thực ra là người Tô Thị, nhà ngoại cũng ở gần đấy, nhưng theo Nguyễn Dụ biết, cậu ấy đã rời nơi này sớm hơn cô. Bạn bè xung quanh đã nhiều năm rồi không có tin tức của cậu ấy.
Cô mỉm cười đóng cuốn nhật ký lại: “Sao có thể chứ, cô nghĩ đây là tiểu thuyết à?.
Nghĩ rồi lại nói: “Trước tiên không nói nữa, qua vài ngày nửa tôi sẽ gửi cho cô bản phát thảo, “Cúp máy đây.”
Về lại Hàng Châu, đêm đó Nguyễn Dụ liền suy nghĩ thật lâu về bài văn mới, ba ngày dán vào bản phác thảo, cảm hứng khô cạn mười một tháng nay lần đầu tiên ý tưởng tuông ra như suối chảy.
Sau khi gửi bản phác thảo cho Thẩm Minh Anh, cô nhận được một tin nhắn Wechat:
“mấy chuyện đó còn không phải chuyện của cô và Hứa Hoài Tụng sao?”
“cứ cho là vậy đi !”
“Cô định khơi ra một chuyện tình bi đáp nữ chính yêu đơn phương nam chính đấy à? ”.
Tàn nhẫn quá rồi!
Nguyễn Dụ gửi đi một tin nhắn âm thanh: “Tôi không ngốc tới mức tự đào mộ chôn mình chứ? Cứ không phải chuyên mục truyện bi đát nào cũng là nam chính luôn không thích nữ chính, cái này còn gọi là tiểu thuyết ngôn tình.”
Hứa Hoài Tụng thì không thích cô, nhưng nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống còn có thể giả dối hơn cuộc sống, cô sẽ biến tình yêu đơn phương khổ sở này thành hai bên cùng yêu đơn phương mãnh liệt.
Thẩm Minh Anh đầu dây bên kia cười hớn hở: “ Hiểu rồi, thì ra đây là ẩn ý của bản thân tác giả”.
Nguyễn Dụ chặn lại. “nói như vậy củng không sai.”
“Được thôi, chẳng qua nhắc nhở cô kiểu cao ngạo lạnh lùng như Hứa Hoài Tụng bây giờ đã không còn hấp dẫn lòng người rồi, cộng thêm kiểu vườn trường, típ truyện phổ biến muôn thuở, tôi dự đoán mấy yếu tố này sẽ không quá nổi bật”.
Nguyễn Dụ dường như suy nghĩ rất cởi mở, cười nói “cứ thử xem, không được thì cứ coi như tự tạo niềm vui đi, cô củng đã nói là dụng ý của tác giả còn gì”.
Cúp máy, cô đem một ly trà sữa đặt trước máy tính, bắt đầu lật cuốn nhật ký, chuẩn bị chọn vài cuốn viết thử, đã lâu rồi chưa cầm bút, phải tìm thử cảm giác trước.
Lật được mấy trang, cô dừng lại ở một trang có nhiều ký tự khác thường, trên khắp mặt giấy là nét bút rồng bay phượng múa, nét phẩy nét mác đều hiện lên một cách mãnh liệt cuộn trào như sóng. Thời điểm ghi chép là Tết Nguyên Đán trung học năm thứ ba.
Khoảnh khắc hồi ức của Nguyễn Dụ, chợt ùa về
Hôm đó là cả thời trung học, tình yêu thầm kín tại hội trường kịch tối hôm ấy, đó là lần đầu tiên cô và Hứa Hoài Tụng đứng sát nhau nhất!
Pháo hoa đêm giao thừa bước sang năm mới,sân trường của trường học chật kín người, cô giả vờ không để ý lắng lắng đứng ngay bên phải cậu ta, thật không ngờ tới lúc bắn pháo hoa một phát, bỗng nhiên bị cậu ấy nắm lấy tay.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, ở khung cảnh sống động như thế này, lại thấy được vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy.
Cậu ta buông tay, nhấc cái gọng kính trên sóng mũi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, cầm nhầm rồi”.
Nguyễn Dụ đem đoạn này vào trong bài văn.
Nhưng cô đoán độc giả xem tới đây đầu tiên nhất định sẽ có một cách nghĩ giống cô: Tuy rằng nam chính nói là “cầm nhầm” vậy nhất định là có một người mà nam chính muốn nắm tay chứ? Xem ra người đó không phải là nữ chính rồi.
Không thú vị! Bỏ qua!
Cô vò đầu suy nghĩ, chép ra một hàng chữ, bên mặt sau bổ sung thêm một đoạn: “nói xong câu này, tim cậu ấy nhảy như trống đánh, trong lồng ngực có tiếng đập phình phịch truyền đến, còn mạnh hơn cả ngòi nổ pháo hoa.
Một vài ám hiệu cho thấy cái gọi là “cầm nhầm” chỉ là cái cớ của nam chính.
Sau khi viết xong, Nguyễn Dụ nhấp một ngụm trà sữa.
Như thế nào củng phải có một chút mùi vị giải trí.
Trong lúc này, cách khu vực phá hủy ngoài thành phố Tô Thị hơn một trăm cây số, trên gác mái của phòng riêng có một cô bé mặc đồng phục ôm theo một cái hộp chạy xuống lầu “Mẹ, mấy món đồ cũ này còn dùng không ạ? ”
Đào Dung nhìn vào tay cô bé: “Đều là đồ của anh con thời trung học, mau gói kĩ lại cất đi”.
Hứa Hoài Thi “Ò” một tiếng, vừa đặt cái hộp bám bụi xuống, tiện tay lấy ra một cái điện thoại cũ “Anh cấp ba vẫn còn dùng cái điện thoại cũ kỹ như này sao? Thật là có cảm giác xa xưa.
“Sợ ảnh hưởng tới việc học tập, đặc biệt tặng cho anh con loại này đấy.”
Đào Dung trừng mắt nhìn cô bé, “đã nói là đừng có phá đồ của anh con rồi mà.”
“Chẳng qua là cái điện thoại cũ... còn không mở nguồn được” .Cô bé ấn nút nguồn điện thoại, không ngờ màn hình sáng lên, làm giật cả mình.
Nhiều năm như vậy rồi vẫn còn dùng được, cái này là điện thoại hay là mấy chiến đấu thế?
Hứa Hoài Thi sững sờ, thấy Đào Dung nhìn qua, nhanh chóng dấu cái điện thọai sau lưng, ngồi xuống vùi đầu vào mấy món đồ, sau đó cô bé lén lén dấu đồ bắt đầu phá phách.
Tính năng của cái điện thoại kiểu cũ,sau khi mở điện thoại lên không có mật khẩu, nhấn và giữ phím sao sau đó bấm “xác nhận” là có thể mở khóa. Cô bé ấn lung tung rồi vào giao diện chính, ấn thêm hai lần nữa vào “danh bạ điện thoại”.
Một người liên lạc củng không có.
Mặt bên phản hồi tới một “tin nhắn ngắn”, cũng không thấy tin nhắn gửi qua lại.
Có thể, đây là “Hứa Hoài Tụng”.
Cái gì củng không có, cô bé định tắt máy, thoát ra nhưng lại để ý thấy số bên cạnh “Bản Nháp” : 327.
327 bản nháp? Anh cô đang làm toán học trên cái điện cái điện thoại cũ này hay sao?
Hứa Hoài Tụng loay hoay một lúc, nhấn một cái, tiện tay mở ra một tin nhắn.
Người nhận trống. Thời gian chỉnh sửa 0 giời 10 phút ngày 1 tháng 1 năm 2010. Nội dung: “Lừa cậu đấy, không cầm nhầm, chúc mừng năm mới”.
Hứa Hoài Thi tay hơi run run, ngửi thấy mùi hơi thở của mối tình đầu qua màn hình.
Mối tình đầu? Cô ấy và anh mình là kiểu đó sao?.
Tư thế cầm điện thoại của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Bởi vì đây có thể không phải là một cái máy cũ thông thường, mà là….có một phần thế giới mới vẫn chưa được người cũ phát hiện ra.