Hứa Hoài Tụng và Nguyễn Dụ đứng hình trước cửa, ba mươi giây sau, hai người đối diện nhìn nhau.
Nguyễn Dụ do dự hỏi: “Lúc nãy hình như tiếp tân có hỏi anh cần căn phòng loại nào?”
“Ừ.” Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng rất vô tội: “Anh nói sao cũng được.”
Vì vậy…
Nguyễn Dụ nhìn xung quanh căn phòng trước mắt mình lần thứ hai, ngay cả ánh đèn cũng tràn ngập phong cách công chúa. Nếu căn phòng này là kiểu sao cũng được, vậy thì vấn đề cũng không nằm trên người Hứa Hoài Tụng.
Cô lùi lại vài bước, liếc nhìn biểu tượng trên hành lang của khách sạn. Ừm, hai bé chibi hoạt bát hiếu động, ý nghĩa rất rõ ràng.
Có lẽ lúc nãy bọn họ đã mù rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hứa Hoài Tụng cúi đầu nhìn đồng hồ, đại khái đang suy nghĩ mất thời gian bao lâu để đổi phòng.
Thấy anh định đi, Nguyễn Dụ nghĩ ngợi một lát, cảm thấy không thể lãng phí như vậy được.
Cô nói: “Đừng gấp đừng gấp, em vào đó nhìn thử một lát, sau này có thể dùng nó làm tài liệu sống cho việc sáng tác…”
Trơ mắt nhìn cô bước vào như một con mèo tò mò, Hứa Hoài Tụng đành phải đi theo sau.
Đặt mình trong căn phòng màu hồng phấn này, Nguyễn Dụ quên luôn việc nổi da gà lúc nãy, cô giống như đi vào một thế giới mới vậy, cứ nhìn trái nhìn phải.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh một cái ghế nằm hình chữ S, cân nhắc hình dáng của nó một lát, bởi vì trí tưởng tượng có hạn, trầm mặc hồi lâu, cô ngẩng đầu lên rồi do dự hỏi Hứa Hoài Tụng: “Thứ này để làm gì vậy…”
Anh nghẹn họng, nhìn sang chỗ khác với khuôn mặt không hề có cảm xúc gì: “Sao anh biết được.”
Cô đăm chiêu “à” một tiếng, lại đưa mắt nhìn về phía cái bồn tắm bằng gỗ to, cao bằng nửa người ở trong phòng tắm, cô đi vào kéo tấm màn rồi thấp giọng nói: “Có màn à…”
Vậy thì vẫn ổn so với tiêu chuẩn mà.
“Em xem xong chưa?” Hứa Hoài Tụng đứng ở ngoài cửa thúc giục.
Cô nói đợi một chút, lại đi đến bên giường, ngẩng đầu lên nhìn cái gương lớn trên trần nhà rồi nghiêng đầu soi, nói: “Cách thiết kế này cũng rất duy mỹ, sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào, mở mắt ra trong khung cảnh đẹp thế này…”
Hứa Hoài Tụng bất đắc dĩ đi đến bên giường, kéo cô dậy: “Em có đi hay không? Không đi thì chúng ta ở lại đây.”
Quá nhiều thứ mới mẻ được bày biện ở đây, ngay cả ánh đèn cũng có bảy tám loại để thay đổi, Nguyễn Dụ nhấn ở chỗ này, nhìn ở chỗ kia, lưu luyến quên cả đường về.
Dường như đã quen với việc đắp chăn nói chuyện phiếm cùng Hứa Hoài Tụng, Nguyễn Dụ không hề có ý nghĩ hồi hộp gì, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Ở đâu cũng là ở thôi, đã đến đây rồi thì cứ ở tạm vậy…” Nói xong thì cô lại thử điều chỉnh ánh đèn.
Hứa Hoài Tụng thấy đây căn bản không phải là tạm chấp nhận. Rõ ràng là cô rất thích.
Được thôi.
Anh đóng cửa lại, mở cặp rồi cắm điện vào cái laptop sắp hết pin, lại phát hiện ra trong phòng không có bàn làm việc.
Nghĩ rằng những người đến đây quả thực không thể nào là vì làm việc được, anh nhìn một vòng xung quanh, không còn cách nào khác đành phải đặt máy tính lên một cái ghế bằng phẳng và tương đối bình thường, sau đó quay đầu lại nhìn Nguyễn Dụ: “Anh chỉnh lý lại vụ án, em đi tắm trước đi.”
Bàn tay đang thử điều chỉnh ánh đèn của Nguyễn Dụ hơi khựng lại, cô liếc nhìn phòng tắm.
Lúc nãy từ góc độ tham quan, cô cảm thấy thủy tinh trong suốt và tấm màn dường như không có vấn đề gì cả, thế nhưng nếu vào thực hiện thật, chúng lại đột nhiên cao lên mấy bậc cầu thang so với tiêu chuẩn.
Chú ý đến ánh mắt cứng ngắc của cô, Hứa Hoài Tụng cũng ý thức được việc không thích đáng lắm, anh nói: “Để anh đi kiểm tra trước đã.” Anh sợ trong phòng tắm có thứ đồ kỳ kỳ lạ lạ nào đó sẽ làm cô sợ.
Nói xong, anh cởi áo khoác ra, Nguyễn Dụ “ừ” một tiếng, cô nhìn thấy anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi thì nhanh chóng quay người sang chỗ khác: “Em, em chơi máy tính của anh một lát nhé, anh cứ tự nhiên đi…”
Nói xong thì cô cầm cái máy tính của anh lên, đặt trên đầu gối rồi chọn một chỗ quay lưng với vị trí của anh mà ngồi xuống.
Nghe phòng tắm ở phía sau truyền đến tiếng đầu khóa của dây lưng đụng vào cái bồn tắm bằng gỗ, trái tim Nguyễn Dụ run rẩy.
Cái phòng tắm này không hề có hiệu quả cách âm.
Tiếng nước vang lên, cô gắng sức chớp mắt, đưa ánh mắt của mình tập trung vào màn hình máy tính. Cái nhìn này làm cô nhìn thấy một thư mục trên desktop, nó tên là “Vụ án của Giang Dịch”.
Nguyễn Dụ biết, bởi vì vụ án của Châu Tuấn, gần đây Hứa Hoài Tụng vẫn luôn lật lại câu chuyện cũ vào mười năm trước, anh muốn dựa vào sự tương tự của hai vụ để tham khảo hình thức bào chữa của ba mình năm đó.
Cô di chuyển con trỏ đến thư mục, nhấp đúp chuột.
Xem vụ án để dời đi sự chú ý thôi.
Trong thư mục có rất nhiều hình ảnh và tài liệu, cô bỏ qua những tập tin có vẻ mang nhiều tính chuyên nghiệp, mở một tập tin khái quát về vụ án.
Bởi vì khái quát theo góc nhìn của luật sư, thế nên nội dung cũng liên quan đến người ủy thác.
Trong nội dung có nhắc đến, nạn nhân năm đó là một nữ sinh của đại học thương mại Tô Châu, còn Giang Dịch thì sắp tốt nghiệp, là đàn anh học cùng ngành của cô ấy.
Vào ngày vụ án xảy ra, Giang Dịch và nạn nhân đi liên hoan với mấy sinh viên khác cùng ngành rồi đến quán bar. Sau khi tan cuộc ở quán bar, lúc đó hai người đang ở trong giai đoạn mập mờ nên chia tay bạn học rồi rời khỏi đó cùng nhau, dưới sự tác động của cồn, hai người xảy ra quan hệ trong một nhà vệ sinh công cộng ở ven đường.
Sau đó, bởi vì nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình, Giang Dịch không đưa nạn nhân về nhà mà vội vã rời đi, lúc nhận được tin tức về cô ấy lần nữa cũng chính là lúc thi thể của cô ấy được phát hiện trong buồng vệ sinh.
Bản báo cáo kiểm tra thi thể cho thấy gáy của nạn nhân đụng vào két nước của bồn cầu, tử vong tại chỗ.
Lúc đó Giang Dịch cũng giống Châu Tuấn vậy, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, lựa chọn trốn tránh phối hợp điều tra với cảnh sát.
Thế nhưng anh ta trốn không thoát.
Phía tội phạm có ghi, hung thủ đại khái là một người đàn ông khoảng hai mươi ba tuổi, có thân hình cao to.
Một số bạn học đã làm chứng, đêm đó nạn nhân rời đi cùng với Giang Dịch.
Điều quan trọng hơn chính là tinh dịch trong người nạn nhân khớp với DNA của anh ta. Mà thời gian anh ta nhận được cuộc điện thoại kia lại rất gần với thời gian tử vong của nạn nhân, không thể nào phân biệt được trước sau, cũng không thể giúp anh ta xóa sạch hiềm nghi. Nhà vệ sinh cũng khá là đơn sơ, trùng hợp lại không có camera ở gần đó.
Dưới sự áp đặt của dư luận và sự tra hỏi của cảnh sát, tinh thần của Giang Dịch đã xuất hiện sự hỗn loạn, anh ta bắt đầu hoài nghi mình có thật sự hại chết nạn nhân hay không, nói chuyện câu trước không khớp với câu sau.
Mãi đến lúc ba Hứa nhận vụ án dưới sự ủy thác của người nhà họ Giang, anh ta mới được vô tội phóng thích.
Cuối cùng thì Nguyễn Dụ cũng đã rõ ràng, tại sao Đào Dung và Hứa Hoài Thi không thể hiểu cho ba Hứa. Bởi vì từ góc độ của người đứng xem để nhìn toàn bộ vụ án, Giang Dịch quả thực vô cùng “giống” hung thủ.
Chẳng trách Châu Tuấn cũng nói, ba Hứa là người có thể đổi trắng thay đen.
Nguyễn Dụ chăm chú vào vụ án, không hề chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm ở phía sau đã ngừng lại.
Cô thoát ra khỏi tập tin, quay về thư mục, kéo con trỏ chuột mấy lần thì nhìn thấy một tấm hình vào đêm xảy ra vụ án, tấm ảnh hội họp của đám sinh viên.
Giang Dịch có vẻ ngoài không tầm thường ở chính giữa tấm hình, nói cười với bạn học ở bên cạnh, có vẻ tiền đồ vô hạn.
Khó có thể tưởng tượng được rằng, người ở trong tấm hình này sẽ sống bằng nghề nhặt ve chai vào mười năm sau.
Nguyễn Dụ thở dài một tiếng, đang định đóng ảnh thì chợt phát hiện ra một bóng người khá quen trong một góc bàn ăn.
Cô nhíu mày phóng to ảnh lên, giữ chặt.
Đúng lúc đó thì cửa phòng tắm ở phía sau mở ra, Hứa Hoài Tụng bước ra, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
Nguyễn Dụ “a” một tiếng.
Hứa Hoài Tụng ngẩn người, anh đi đến, phát hiện bức ảnh trong máy tính thì thở dài: “Anh đã nói là em sẽ bị dọa sợ mà, còn xem nữa.”
Nguyễn Dụ lắc đầu một cái, tỏ vẻ bản thân mình không phải bị dọa sợ.
Cô chỉ vào màn hình, ngón trỏ hơi run rẩy: “Người này…”
“Sao vậy?”
Cô kinh ngạc mở to mắt: “Rất giống Ngụy Tiến!”
Hứa Hoài Tụng vẫn chưa từng tiếp xúc với Ngụy Tiến một cách chính diện, lúc anh nghiên cứu bức ảnh này thì cũng không chú ý nhiều đến những người không liên quan.
Anh hỏi: “Em có chắc không?”
Nguyễn Dụ lại nhìn về màn hình máy tính lần nữa, cô nghiêng đầu cẩn thận phân biệt: “Độ phân giải không cao nên rất khó xác định, thế nhưng thật sự rất giống, nhất là con mắt… Có điều nếu thật là Ngụy Tiến, vậy thì tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Anh có biện pháp điều tra học tịch của anh ta không?”
Người giống như Ngụy Tiến thì việc bảo mật tin tức chắc chắn sẽ vô cùng ổn thỏa, bởi vì vấn đề liên quan đến ma túy nên cảnh sát đã ngầm tìm hiểu tình hình bên trong của anh ta, nếu Hứa Hoài Tụng lấy danh nghĩa riêng rồi trực tiếp điều tra anh ta thì rất dễ đánh rắn động cỏ.
Anh suy nghĩ một lát, mở danh bạ điện thoại ra: “Ở chỗ ba anh có mối quan hệ đáng tin có thể sử dụng.” Nói xong thì anh gọi điện thoại.
Nửa tiếng sau, tin tức về học tịch của Ngụy Tiến được gửi vào hộp thư của anh.
Nguyễn Dụ ngồi bên cạnh anh, nhìn vào tiến trình tải tài liệu xuống không chớp mắt, mãi đến lúc tập tin PDF nhảy ra, cô lập tức nắm chặt tay áo của Hứa Hoài Tụng.
Anh ta thực sự tốt nghiệp ở đại học thương mại Tô Châu, hơn nữa còn cùng ngành và cùng niên khóa với Giang Dịch.
Nguyễn Dụ thoáng chốc nổi hết cả da gà, cô ôm cánh tay của anh rồi nói: “Điều này chứng minh thứ gì?”
Hứa Hoài Tụng nhíu mày, khẽ lắc đầu: “Không chứng minh thứ gì cả.”
Anh biết cô đang suy nghĩ gì.
Vụ án cũ mười năm trước, đến nay hung thủ vẫn chưa sa lưới. Mà đêm đó Ngụy Tiến cũng ở hiện trường, hơn nữa tuổi tác, vóc dáng của anh ta cũng tương tự Giang Dịch.
Thế nhưng một người có thể đã từng chơi ma túy, từng cưỡng hiếp thì chắc chắn sẽ giết người sao? Đương nhiên là không chắc chắn rồi.
Năm đó Ngụy Tiến cũng chưa từng xuất hiện trong danh sách nghi phạm, chuyện này chứng minh anh ta đã được cảnh sát bài trừ khả năng gây án.
Nguyễn Dụ cũng hiểu rõ lý lẽ này, chỉ bằng vào phán đoán mang tính chủ quan và cảm xúc của cô, cảnh sát không thể nào liệt Ngụy Tiến vào danh sách nghi phạm lần nữa được.
Nếu thật là vậy, Trung Quốc phải có một trăm triệu cảnh sát mới giải quyết hết được.
Thế nhưng: “Không phải cảnh sát Phương đang điều tra Ngụy Tiến sao? Cứ nói việc này cho anh ấy biết, lỡ như có thể nhân tiện điều tra ra được manh mối gì thì sao?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu một cái: “Đầu tiên, không nói đến ý nghĩ buộc tội Ngụy Tiến của em mờ mịt thế nào, vụ án của Giang Dịch xảy ra ở Tô Châu vào mười năm trước, muốn vượt tỉnh để phá án, lật lại bản án cũ đều cần rất nhiều điều kiện, việc “nhân tiện” như thế rất khó. Mười năm trước, người gần manh mối và chân tướng nhất là cảnh sát cũng không phát hiện được, anh ấy có thể tìm được gì chứ? Bây giờ điểm đột phá duy nhất chỉ có hành động chống ma túy của cảnh sát mà thôi.”
Nguyễn Dụ gật gù: “Vậy bọn họ điều tra đến đâu rồi?”
Dù sao thì Hứa Hoài Tụng cũng không phải là cảnh sát, anh không biết rõ quá nhiều tin tức: “Chắc là đang hoài nghi sau lưng của Ngụy Tiến có một tổ chức ma túy nào đó, họ đang ngầm tìm hiểu từng bước. Nghe nói hai ngày trước anh ta đã đến Việt Nam, sau đó lại định đến Las Vegas ở Mỹ, muốn vượt biên giới để lần theo rất khó, hơn nữa còn phải tiến hành một cách bí mật nên tiến triển không thể nào nhanh được.”
Có điều, may mà Ngụy Tiến là kiểu người “làm chuyện lớn”, thế nên anh ta mới không để Tôn Diệu Hàm ở trong mắt, bởi vậy cũng không thèm để ý đến Nguyễn Dụ.
Theo lời đề nghị của cảnh sát, Tôn Diệu Hàm đã rời khỏi Hàng Châu, giả vờ nhân nhượng cho yên chuyện, mà điều bây giờ Nguyễn Dụ phải làm là coi như không có chuyện gì xảy ra giống cô ấy vậy.
Chỉ có như vậy, Ngụy Tiến mới không hoài nghi, công cuộc điều tra của cảnh sát mới có thể từ từ đẩy mạnh được.
Trong máy tính của Hứa Hoài Tụng, anh đã để vụ án của Châu Tuấn, vụ án của Ngụy Tiến và của Giang Dịch ở cùng một chỗ, anh trượt con trỏ qua lại, còn mở mấy hình ảnh liên quan ra nhìn mấy lần.
Nguyễn Dụ ở bên cạnh liếc nhìn, giống như đang xem phim kinh dị vậy, sợ thì sợ nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ mà cứ muốn nhìn vào đó.
Chú ý đến ánh mắt của cô, Hứa Hoài Tụng dời máy tính đi: “Đừng xem, lát nữa em lại bảo là ngủ không được đấy, em đi tắm đi.”
Cô “à” một tiếng, đứng dậy đi được vài bước thì quay đầu lại lấy cái tai nghe trong túi ra, cắm vào di động, điều chỉnh âm lượng rồi bật một bài hát, thiết lập kiểu liên tục chạy lại một bài.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô: “Làm gì thế?”
Cô cười “ha ha”: “Cho anh nghe nhạc một lát.” Nói xong thì cô nhét tai nghe vào tai của anh.
Hứa Hoài Tụng liếc nhìn phòng tắm, nở nụ cười, thở dài ở trong lòng.
Cũng được.
Sau thời gian năm bài hát, Nguyễn Dụ đi ra.
Hứa Hoài Tụng khép máy tính lại rồi đẩy cô vào chăn, sau đó mới tắt đèn.
Nguyễn Dụ nằm xuống với bộ đồ trên người, cô vừa nằm yên lại bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Người hù người thì hù chết người, Hứa Hoài Tụng vừa bước tới mép giường liền lảo đảo.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Cô vỗ ngực một cái, nghĩ lại mà sợ nói: “Em quên mất là ở trên đầu mình có một tấm gương, nhìn thấy bóng người thì giật nảy mình…” Cô lại nhìn chằm chằm vào trần nhà mấy lần, nhìn tới mức tóc gáy dựng thẳng, cô nghiêng người rồi vùi đầu vào gối: “Đây là kiểu thiết kế phản nhân loại gì vậy!”
Hứa Hoài Tụng vén chăn lên: “Lúc nãy không phải em đã nói là duy mỹ sao?” Nói xong thì anh quay đầu cô lại: “Gối ở ngoài không được sạch sẽ lắm đâu, đừng để mình bị khó thở.”
Nguyễn Dụ lại nhìn lên đỉnh đầu: “Nhưng nếu vậy thì em ngủ không được, trong đầu của em đều là…” Ảnh về vụ án trong máy tính của anh.
“Lúc nãy anh đã bảo là em đừng xem nữa mà.” Hứa Hoài Tụng thở dài, kéo cô vào lồng ngực của mình: “Vậy em vùi đầu vào người anh nhé?”
Lần đầu tiên trong đời Hứa Hoài Tụng biết, khách sạn tình yêu còn có thể biến thành nhà ma.
Cả đêm, Nguyễn Dụ quấn lấy anh như một con bạch tuộc vậy, thế nhưng cô không hề coi anh là một người đàn ông, mà lại coi anh là bùa đuổi quỷ.
Hứa Hoài Tụng đã phải kiềm chế cả một đêm, đến hửng đông, anh nhẹ nhàng đẩy tay chân của cô ra, chuẩn bị xuống giường.
Ai ngờ cô mơ mơ màng màng lại quấn anh lại.
Anh không nhịn được nữa mà véo má cô, véo cho cô tỉnh dậy.
Nguyễn Dụ nhíu mày rồi dụi mắt, còn mang vẻ mặt vô tội nữa: “Anh làm gì vậy…” Nói xong thì cô duỗi chân ra.
Hứa Hoài Tụng chặn đầu gối của cô lại, cắn răng nói: “Đừng có lộn xộn.”
Nguyễn Dụ bỗng nhiên ngộ ra, cô ngẩn người rồi tránh ra ngay.
Hứa Hoài Tụng khụ một tiếng trầm thấp, xuống giường rồi bước vào phòng tắm, sau mười lăm phút tiếng nước chảy ào ào, anh quay lại, Nguyễn Dụ đang bịt kín người mình ở trong chăn, che hai tai lại, anh kéo cô ra khỏi chăn: “Em ngủ đủ chưa?”
Cô đỏ mặt “ừ” một tiếng.
“Vậy đến lượt anh ngủ, em xuống giường đi chơi một lát đi.”
Cô “à” một tiếng, bò xuống giường rồi lại quay đầu lại, đến gần anh mà hỏi: “Cả đêm hôm qua anh không ngủ sao?”
Hứa Hoài Tụng lườm cô một cái, không lên tiếng.
Cô khẽ cắn môi: “Em sai rồi…”
Anh đưa tay ra bóp nhẹ vào tai cô: “Nợ đó, sau này anh sẽ phạt em.”