Bảy phút sau, chuông cảnh báo ở hành lang reo lên, tiếng chuông chói tai kèm theo tiếng động đóng mở cửa liên tục, khiến cho cả tòa nhà bừng tỉnh từ trong yên tĩnh.
Trên hành lang truyền đến tiếng la hét của cư dân: “Cháy rồi sao? Cháy chỗ nào vậy?”
“Mau chạy xuống dưới, đừng đi thang máy!”
“Đến lối thoát hiểm, tới chỗ này!”
Lối thoát hiểm bị chấn động bởi tiếng bước chân hỗn loạn.
Trong cả tòa nhà, chỉ có duy nhất Nguyễn Dụ đứng trên bàn ở phòng khách không có hành động gì, giơ một cái nồi đang bốc khói dày đặc đối diện với thiết bị báo cháy, che miệng ho khan chảy cả nước mắt.
Một phút sau, bộ đàm chuông cửa của phòng 1201 mà cô đang ở vang lên.
Tim của Nguyễn Dụ đập điên cuồng, nhìn về phía bộ đàm, trong lòng âm thầm tính toán.
Không thể để chuông cảnh báo reo quá lâu, lỡ làm lớn chuyện có thể xe cứu hỏa sẽ tới, ảnh hưởng đến hàng xóm nghỉ ngơi là chuyện nhỏ, báo cháy giả dẫn đến sự lãng phí tài nguyên cứu hỏa chính là tội lớn.
Cô âm thầm tính toán ba mươi lần trong lòng, vừa định đậy nắp nồi, dập tắt làn khói nóng này, hệ thống phun nước trên đỉnh đầu lại đột nhiên khởi động, phun nước xuống.
Nguyễn Dụ bị phun xuống ngay đầu, đơ ra vài giây mới nhảy xuống bàn, chạy tới nghe bộ đàm.
Một giọng nam nói với tốc độ nhanh truyền ra từ máy bộ đàm: “Đây là phòng điều khiển phòng cháy! Cho hỏi trên lầu có phải có hỏa hoạn không?”
Nguyễn Dụ ho đến nỗi suýt nữa không nói nên lời, giọng nghẹn ngào mơ hồ nói: “Thức ăn của tôi bị khét… …”
Người ở đầu bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với người khác: “Tắt chuông cảnh báo! Thông báo cư dân! Hệ thống phun nước của phòng 1201 bị mở rồi, nhanh tay đóng van lại!”
Cả tòa nhà thoáng chốc quay trở về vẻ yên tĩnh, ngoại trừ hệ thống phun nước ở phòng khách của Nguyễn Dụ vẫn đang hoạt động, chỉ chưa đến một phút đã ngập nước.
Đóng hệ thống phun nước không có nhanh như vậy, Nguyễn Dụ cứu được laptop, lúc đang bị phun nước đến ướt hết cả người, thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhà vang lên.
Chính xác hơn, là đập.
Cô lội nước chạy đến mở cửa, tưởng là nhân viên nghiệp vụ tới, vặn tay nắm cửa rồi nhanh chóng nói: “Xin lỗi xin…”
Kết quả cô nhìn thấy Hứa Hoài Tụng đứng ở trước cửa.
Áo sơ mi của anh cởi bỏ hai cúc, tóc trên trán dính bết lại vào nhau, nhìn thấy cô bình yên vô sự, anh nhắm mắt lại, chống tay lên khung cửa thở hổn hển.
Trong lòng Nguyễn Dụ rung lên, đột nhiên như mất đi khả năng nói chuyện.
Chưa ai kịp nói gì, hai nhân viên nghiệp vụ đã chạy tới. Một người vào nhà Nguyễn Dụ xử lý hệ thống phun nước, một người khác đứng ở cửa dò hỏi tình hình cụ thể.
Nguyễn Dụ vội vàng hỏi: “Cho hỏi cư dân của tòa nhà này đều sơ tán hết xuống lầu rồi sao?”
Nhân viên bất động sản nghiêm túc gật gật đầu: “Xin cô Nguyễn hãy nói rõ chút tình huống cho tôi biết, chúng tôi cần phải cho cư dân hiện đang ở dưới lầu một lời giải thích hợp lý.”
Cô có chút căng thẳng, ấp úng nói: “Xin lỗi, tôi đang nấu ăn, nồi bị bén lửa… …”
Nhân viên nhìn vào trong nhà, nghi ngờ hỏi: “Phòng bếp bốc khói đúng là có thể kích hoạt thiết bị báo cháy, nhưng hệ thống phun nước chỉ khởi động dưới tình huống có nhiệt độ nóng, cô chắc chắn cô chỉ đang nấu ăn sao?”
Nguyễn Dụ lau nước trên mặt: “Tôi đem nồi đang cháy ra phòng khách, cho nên…” Cô vừa nói vừa cúi người với nhân viên, “Xin lỗi, tôi đồng ý chịu hết trách nhiệm trong vụ việc này, tôi sẽ xuống dưới lầu xin lỗi và trả tiền bồi thường cho mọi người nếu cần thiết.”
Hứa Hoài Tụng nhíu nhíu mày, chặn ở trước mặt cô, nói với cô: “Em đi lau khô người, khoác thêm quần áo, đợi ở đây, để anh xử lý.” Nói xong quay đầu đi theo nhân viên xuống lầu.
Mười phút sau, người nhân viên nhanh chóng sửa chữa lại hệ thống phun nước, hẹn ngày sửa chữa kế tiếp với Nguyễn Dụ xong rồi rời đi.
Thấy Hứa Hoài Tụng chưa trở về, cô đem điện thoại đã tắt nguồn vào phòng ngủ khô ráo để sạc pin, định liên lạc với anh, nhưng vừa ấn gọi, phát hiện máy anh cũng hết pin tắt nguồn mất rồi, thế là khoác quần áo vào đóng cửa nhà đi ra ngoài.
Ở trước cửa vừa vặn gặp được gia đình chủ nhà bên cạnh đi thang máy lên lầu.
Bà chủ nhà vẻ mặt hiền từ tiến lại gần, cười nói: “Cũng may không phải là hỏa hoạn, không sao đâu, chuông cảnh báo trong tòa nhà lúc trước cũng từng reo lên như vậy, mọi người cứ xem như là luyện tập sức khỏe, diễn tập phòng cháy chữa cháy, lỡ như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chẳng phải là quen cửa quen lối, thoát hiểm cũng nhanh hơn sao?”
Biết bà ấy đang an ủi mình, Nguyễn Dụ cảm kích gật gật đầu: “Làm phiền mọi người rồi.”
Bà chủ nhà lắc nhẹ đầu tỏ ý không sao, hỏi: “Người ở dưới lầu là bạn trai của cô sao?”
“Vâng.”
“Một cậu trai rất không tồi.” Bà ấy cười cười, “Lúc chúng tôi thoát hiểm sơ tán, một mình cậu ta đi ngược dòng người chạy lên trên, bị ngăn cản cũng không chịu nghe, chỉ nói —- ‘bạn gái tôi còn ở trên đó’.”
Nguyễn Dụ thoáng cay mũi, đôi mắt vốn bị khói hun đến ửng đỏ lại trở nên ướt át hơn.
Đợi đến khi chủ nhà trở về, cô đi tới cửa sổ hành lang nhìn xuống bên dưới, loáng thoáng nhìn thấy bên dưới vẫn còn vài cư dân, có lẽ là không chịu bỏ qua dễ dàng, bám lấy nhân viên nghiệp vụ đòi giải thích.
Dưới đèn đường, Hứa Hoài Tụng dường như đang xin lỗi họ, cúi đầu, khom lưng đến chín mươi độ với từng người.
Nguyễn Dụ quay đầu lại chạy vào thang máy. Vừa đến lầu một, liền nhìn thấy Hứa Hoài Tụng từ bên ngoài đi vào.
Chẳng kịp để ý nơi này là chốn công cộng, cô ôm lấy anh, rúc đầu vào trong lòng anh: “Để anh phải chịu uất ức rồi.”
Hứa Hoài Tụng xoa xoa gáy cô, cúi đầu cười cười: “Uất ức cái gì chứ? Không phải cháy thật, có cơ hội để xin lỗi, không tốt sao?”
Nguyễn Dụ khịt mũi, ôm anh chặt hơn.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên từ sau lưng anh: “Xin lỗi…”
Là giọng của Tôn Diệu Hàm.
Nguyễn Dụ nhanh chóng buông Hứa Hoài Tụng ra, quay đầu nhìn cô ấy, thấy hốc mắt của cô ấy ửng đỏ, đầu tóc cũng lộn xộn, tiến lên hỏi: “Không sao chứ?”
Cô ấy lắc lắc đầu, nước mắt bắt đầu lách tách lách tách rơi xuống.
Nguyễn Dụ vỗ vỗ vai cô ấy tỏ ý an ủi, hỏi: “Anh ta đâu rồi?”
“Đi rồi…” Tôn Diệu Hàm vừa sụt sịt vừa trả lời, “Lúc chuông cảnh báo reo, tôi nhân lúc hỗn loạn chạy xuống lầu với hàng xóm, nhìn thấy hắn ta lái xe đi rồi.”
Nguyễn Dụ “Ừm” một tiếng, thoáng nghĩ ngợi, quay đầu nói với Hứa Hoài Tụng: “Em đưa cô ấy lên lầu trước.”
Vì có một người đàn ông đang ở đây, Nguyễn Dụ không tiện hỏi Tôn Diệu Hàm quá chi tiết, đợi đến khi vào nhà cô ấy mới nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Vừa hỏi xong câu này, cô nhìn thấy phòng khách của nhà cô ấy lộn xộn hết cả lên, đèn đứng nằm trên đất, ly thủy tinh bị đánh vỡ, ruột gối bị xé nát… …
Đây là quy tắc ngầm sao?
Đây chính là cưỡng - hiếp không thành công.
Nguyễn Dụ bỗng cảm thấy khó thở, cảm giác như lồng ngực bị nghẹn một trận.
Cô thậm chí còn không có can đảm hỏi rõ quá trình.
Tôn Diệu Hàm lau nước mắt rồi nói: “Anh ta là lãnh đạp cấp cao của Hoàn Thị, lúc trước anh ta nói là rất thích diễn xuất trong màn trình diễn của em, có ý muốn nâng em lên làm nữ chính. Tối hôm nay, anh ta đưa em tới ăn cơm với một đạo diễn, sau đó nói đưa em về nhà…”
“Em đúng là ngu ngốc, ngay cả lời này cũng không hiểu, tưởng là đưa về nhà thì chỉ là đưa về nhà mà thôi, đợi đến khi vào thang máy, anh ta bắt đầu động tay động chân, em mới…”
Cô ấy nói tới đây rồi không nói thêm gì nữa, có lẽ là không muốn nhớ lại hoặc khó mở miệng, rũ mắt xuống khom lưng nhặt lấy cây chổi, bắt đầu dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh.
Nguyễn Dụ cũng ngồi xổm xuống theo, giúp cô ấy đỡ chiếc đèn đứng lên, rồi hỏi: “Tối nay đã tránh được rồi, vậy sau này cô tính làm gì?”
Sau khi Hứa Hoài Tụng bước vào nhà cũng bắt đầu dọn dẹp.
Khắp nơi trong phòng khách đều là nước, gia dụng bị ướt hơn một nửa, muốn làm khô cũng là một công trình lớn.
Anh đang dùng một cái khăn có thể thấm nước lau sofa, đột nhiên nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng rung, đi vào nhìn, phát hiện là tiếng điện thoại đang sạc pin của Nguyễn Dụ, màn hình hiển thị Lý Thức Xán gọi đến.
Anh yên lặng, không bắt máy, thế nhưng rất nhanh, anh lại nghe thấy cuộc gọi đến lần thứ hai.
Sau ba cuộc gọi liên tiếp, anh bất đắc dĩ phải nghe máy, vừa cầm điện thoại lên, Lý Thức Xán ở đầu dây bên kia đã thở hổn hển nói: “Cuối cùng cũng nghe máy rồi, chị muốn dọa chết em phải không… …”
Một tiếng “a lô” của Hứa Hoài Tụng nghẹn ở bên miệng.
Nghe thấy bên kia không có phản ứng, Lý Thức Xán vội vàng nói: “Tình trạng bây giờ ở bên chị như thế nào? Em đến dưới lầu nhà chị rồi.”
Hứa Hoài Tụng cuối cùng cũng trả lời: “Cô ấy không sao rồi.”
Điện thoại yên tĩnh một hồi.
Lý Thức Xán đang ở trước cửa thang máy lầu một, ước chừng mười giây sau, cậu cười một tiếng, xác nhận lại: “Luật sư Hứa?”
“Ừ.”
“Không sao thì tốt rồi, vừa nãy chị ấy gọi điện cho tôi, nói đến một nửa thì ngắt máy, tôi không yên tâm, cho nên… …”
“Ừ.”
“Vậy tôi đi về đây.”
“Ừ.”
Điện thoại ngắt máy, Hứa Hoài Tụng nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.
Không cần xem lịch sử cuộc gọi, không cần hỏi nhiều.
Lúc xảy ra chuyện, lượng pin điện thoại của Nguyễn Dụ không đủ, người liên lạc cuối cùng không phải là anh, mà là Lý Thức Xán.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại hiển thị mười bảy cuộc gọi nhỡ, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó khi Lý Thức Xán tưởng rằng cô ấy xảy ra chuyện, xông vào phòng trà.
Suốt mười phút, anh đứng trong phòng ngủ tối tăm không hề nhúc nhích.
Cho đến khi cửa nhà “cách” một tiếng được mở ra, Nguyễn Dụ gọi anh từ phòng khách: “Hoài Tụng?”
Anh thoáng mở miệng, nhưng lại không lên tiếng.
“Anh ở trong phòng sao?” Nguyễn Dụ mang dép vào dẫm lên nước, nghi hoặc bước vào bên trong, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, còn chưa kịp nhìn rõ là gì, cô đã bị một lực kéo qua, lưng dựa lên tường.
Trong bóng tối, một hơi thở nam tính quen thuộc phả lên mặt, môi của Hứa Hoài Tụng hôn xuống.
Cô bị giật mình, muốn hỏi “sao thế”, vừa mở miệng ra vừa hay bị anh hiểu lầm ý định của mình.
Hứa Hoài Tụng triền miên tiến tới, một cách mạnh mẽ, trực tiếp, tựa như muốn ăn mòn cô đến tận xương cốt.
Anh ép chặt cô vào tường, dán sát vào cô, không chừa một khe hở nào.
Nguyễn Dụ tiếp nhận nụ hôn này một cách bị động, trong đầu nổi lên từng đợt sóng, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm nhận được sự run rẩy của anh.
Anh đang run rẩy dưới sự tấn công mãnh liệt như vậy.
Rõ ràng là một kẻ xâm lấn, thế nhưng tại sao lại sợ hãi hoảng loạn, dường như anh muốn có được một tín hiệu an toàn từ trong sự thân mật này.
Nguyễn Dụ dần dần hít thở không thông, giơ tay lên đẩy anh.
Nhưng lần này Hứa Hoài Tụng lại không có dừng lại.
Anh cắn nuốt lấy cô, bàn tay nóng hổi bắt đầu di chuyển ở phía sau eo cô, dường như muốn tìm được một nơi để phát tiết.
Anh buông tha cho môi của cô, chuyển nụ hôn sang phía sau tai cô, đồng thời, tay phải thăm dò vào vạt áo cô, di chuyển lên trên.
Toàn thân Nguyễn Dụ run lên: “Hoài Tụng, Hoài Tụng anh sao vậy...”
Hứa Hoài Tụng vẫn ngoan cố, cho đến khi cái khuya áo cứng đầu đó hoàn toàn đầu hàng, Nguyễn Dụ mới giật nảy mình giữ lấy tay của anh.
Động tác của anh đơ ra, đứng hình như một bức tượng.