Nguyễn Dụ nhìn trần xe lẩm bẩm: “Không phải mình tiết lộ tin tức nội bộ, không phải mình tiết lộ tin tức nội bộ…”
Cô tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến cô, là do Hứa Hoài Tụng tự đoán được.
Hứa Hoài Tụng ngây ra, anh nhanh chóng nhận ra phản ứng của anh lúc nãy gay gắt quá.
Chỉ là người có công trong việc kéo tiểu thuyết thoát khỏi vụ đạo văn, anh không nên có cảm xúc thái quá như vậy trong chuyện lựa chọn nam chính.
Mà Nguyễn Dụ lại không tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ bất thường của anh, biểu cảm của cô thậm chí là thừa nhận rằng: anh có lí do để tức giận.
Nghĩa là, cô biết lí do của anh.
Như việc trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn loài động vật, cô lại lấy hồ ly để so sánh với anh.
Hứa Hoài Tụng từ từ bỏ tay ra khỏi vô lăng, quay sang đánh giá cô, ánh mắt tỏ vẻ đăm chiêu: vậy thì, cô đã biết bao nhiêu, biết từ bao giờ? Cô biết mà giả vờ như không biết, là định đánh trả anh sao?
Dưới ánh nhìn của anh, Nguyễn Dụ nhận thấy anh đã phát hiện ra gì đó, rụt cổ quay đầu đi, nhưng nghĩ nghĩ lại thẳng lưng ưỡn ngực: chỉ có anh là được biết mà không nói, cô không được sao?
Cô có lí do đường hoàng, Hứa Hoài Tụng tránh đi ánh mắt cô, có thể là do anh đuối lí trước.
Anh nhìn về phía trước, nhăn mi, sau một lát mới vào chủ đề chính: “Một ca sĩ như cậu ta, đóng phim làm gì?”
Nguyễn Dụ nghiêng người nâng má, chống tay vào ngăn để đồ giữa ghế lái và ghế phụ, vờ như khó hiểu nói: “Giúp người ta thắng kiện, chẳng phải cũng là đóng phim sao?”
Hứa Hoài Tụng không nói được lời nào, cúi đầu nhìn khuôn mắt bé bằng bàn tay của cô ngay trước mắt mình, dáng vẻ như thể rất đắc ý, không hề có chút cảnh giác nào, anh đột nhiên giơ tay giữ chặt lấy cằm cô.
Nguyễn Dụ đơ ra, nhận thấy ý nghĩa của động tác này, lúc ngón trỏ của anh sắp nâng cằm cô lên, cô vội vàng lui về phía sau.
Lực đàn hồi của dây an toàn khiến cô bị kéo về đằng sau, đầu đụng vào ghế ngồi đến hoa hết cả mắt.
Hứa Hoài Tụng tắt lịm nụ cười: “Em làm gì đấy?”
Cô ôm lấy cằm mình cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy anh làm gì?”
Hứa Hoài Tụng ngẫm nghĩ một lát: “Anh bắt muỗi, lúc nãy cằm em có một con muỗi.”
“Em cũng bắt muỗi,” cô nói rồi quay lại, “sau lưng em cũng có một con, em, em đè chết nó...”
Hứa Hoài Tụng nhịn cười, khởi động lại xe, lái được một đoạn lại nói tiếp: “Em có phiếu phủ quyết không?”
Sau một hồi Nguyễn Dụ mới hiểu ra, anh đang níu chặt lấy Lý Thức Xán không buông.
Cô nhìn anh: “Em được tham dự sáng tác đã là người ta ưu ái em rồi, chuyện chọn vai diễn làm gì đến lượt em? Anh đang làm khó em đấy.”
Hứa Hoài Tụng không nói thêm nữa, đổi chủ đề: “Vài ngày nữa là tết đoạn ngọ rồi.”
“Đoan ngọ thì sao?”
“Em không về ngoại thành à?”
“Nghề của em là nghề tự do, không nhất thiết phải về nhà vào ngày lễ, thường thì em sẽ để những ngày như thế này cho học sinh cũ của ba mẹ em. Cứ đến lễ tết là nhà em lại có một đám học sinh ưu tú của trường về thăm họ, em có về cũng chen không lọt.”
Hứa Hoài Tụng cười cười: “Vậy như anh có tính là là học sinh ưu tú của trường không?”
Nguyễn Dụ tự đào hố cho mình, lần này sợ là muốn từ chối cũng không được.
Người ta đã nói rõ ràng rồi, dùng thân phận học sinh đi thăm thầy cô, tiện đường có thể cho cô đi cùng, cô còn nói gì được nữa chứ?
Hơn nữa, vì chuyện vai nam chính do Lý Thức Xán đóng, anh đang đứng trên vị trí của một người “bị thương”. Giờ anh đưa ra yêu cầu, cô cũng không thể làm gắt quá.
Vì thế tối thứ sáu, khi Hứa Hoài Tụng đến đón cô đi trung tâm thương mại mua quà, cô không thể nói “không” với anh.
Sau ba tiếng đồng hồ, cả một cốp xe toàn là quà, rất nhiều thứ mua hai cái, Hứa Hoài Tụng còn dự định sau khi đến nhà Nguyễn Dụ, ngày mai hoặc ngày mốt sẽ về Tô Châu, mua thêm ít đồ cho mẹ và em gái.
Lần đầu tiên Nguyễn Dụ cảm thấy sức mua sắm của đàn ông còn kinh khủng hơn phụ nữ, nhất là những lúc thể hiện mình như thế này.
Vừa về đến nhà, cô nằm ập xuống giường không nhúc nhích, nghĩ xem phải thông báo cho ba mẹ thế nào, để bọn họ đỡ phải kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, ba cô sẽ chỉ vui mừng thôi, không thể nào kinh ngạc được.
Vì thế cô gọi về nhà, chỉ nói ngày mai sẽ về nhà, có người chở, không nói thêm gì khác.
Tắt điện thoại, cô nhận được tin nhắn của Lý Thức Xán: “Học tỷ, ngày mai có thể trả em bữa cơm chị còn nợ em không?”
Quả thực cô còn nợ cậu ấy một bữa cơm, lúc trước cứ đợi mãi cậu ta thông báo ngày rảnh rỗi, ai ngờ đợi trái đợi phải, cuối cùng lại vào đúng ngày cô có hẹn với Hứa Hoài Tụng.
Dù sao thì cô cũng nghiêng về phía Hứa Hoài Tụng. Nguyễn Dụ không do dự trả lời: “Xin lỗi, học đệ, mai là tết đoạn ngọ, chị phải đi thăm ba mẹ chị, em có thể đổi sang ngày khác được không?”
Lý Thức Xán: “Còn hai ngày nghỉ lễ, chị chọn bừa một ngày là được. Cũng không phải là ăn cơm không, em còn muốn nói chuyện của Sầm Tư Tư với chị nữa, giờ cô ta đang trị liệu tâm lý ở Đức, trong hai hôm nay sẽ có kết quả chẩn đoán.”
Lúc trước Sầm Vinh Thận đã liên lạc với Nguyễn Dụ một lần, nói rằng trên cơ bản có thể đoán định rằng Sầm Tư Tư chưa từng có hành vi đe doạ đến sự an toàn của người khác.
Nhưng cô luôn cánh cánh trong lòng việc đại cương bị mất trộm, vì vậy đưa ra yêu cầu trong quá trình trị liệu cho Sầm Tư Tư, ông giúp cô xác nhận xem cô ta có tìm người xâm nhập vào máy tính của cô không.
Việc trị liệu bằng cách thôi miên không thể gấp được, Nguyễn Dụ cũng không thúc giục, nhưng giờ xem ra, chuyện này cũng có kết quả rồi.
Cô gõ chữ: “Ok, ngày mai chị nhắn cho em thời gian cụ thể.” Sáng ngày tiếp theo, Hứa Hoài Tụng dừng trước chung cư nhà Nguyễn Dụ.
Trước khi ra khỏi nhà Nguyễn Dụ nhớ đến việc anh thường xuyên không ăn sáng, thuận tay cầm hai quả trứng luộc nóng hổi đi theo.
Thấy cô vừa vào xe đã lấy ra hai quả trứng, Hứa Hoài Tụng ngơ ngác đến mức quên cả lái xe.
Dù không nói thẳng ra, nhưng trong cái ngày mà anh đi lấy lòng phụ huynh này, cô mang cho anh hai quả trứng luộc là có ý gì?
Đây lại là một đề văn đọc hiểu “hồ ly và thỏ” sao?
Nguyễn Dụ nhìn anh: “Sao thế? Anhh không ăn trứng luộc à?”
Hứa Hoài Tụng ngầm suy đoán ẩn ý đằng sau câu nói này, vì thế không trả lời ngay.
Nguyễn Dụ tưởng anh kén ăn: “Ai, sao nhiều người không ăn trứng luộc vậy nhỉ, rõ ràng bổ lắm mà.”
“Bổ…” Anh nuốt nước bọt, “bổ cái gì?”
Bổ cái gì? Cái này Nguyễn Dụ cũng không biết, trong trí nhớ của cô, ba mẹ luôn nói rằng ăn trứng luộc sẽ thông minh hơn.
Sự trầm mặc của cô rơi vào trong mắt Hứa Hoài Tụng lại biến thành “khó mà mở miệng”. Anh chớp chớp mắt, không lắm khẳng định nói: “Chắc anh, không cần bổ…”
“Ò.” Nguyễn Dụ gật đầu.
Cũng đúng, đủ thông minh rồi, bổ thêm nữa thì thành tinh mất.
Anh không muốn ăn cô cũng không ép, cho trứng vào trong hộp cơm, nói: “Vậy đợi lát nữa ăn sau.”
Hứa Hoài Tụng nói tiếng ừ, khởi động xe, đạp chân ga, anh lệch tay lái một chút, vội vàng điều chỉnh vô lăng.
Đường xá ngày lễ thường bị tắc ngẽn, đây cũng là nguyên nhân mà hai người xuất phát lúc sáng sớm. Tránh được giờ cao điểm, hai người ra khỏi trung tâm rất nhanh, đang là lúc thuận lợi, điện thoại của Hứa Hoài Tụng vang lên.
Nguyễn Dụ vô thức ngó qua, thấy màn hình hiển thị là “Lữ Thắng Lam”.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu: “Em nghe giúp anh.”
Anh có thái độ này là được rồi, Nguyễn Dụ lắc đầu tỏ ý không cần: “Anh dùng bluetooth nghe đi.”
Hứa Hoài Tụng nhìn cô, không dùng bluetooth, mở loa ngoài.
Nhưng vừa bắt máy, đầu bên kia vang lên tiếng xe cứu thương chói tai.
Ngay lập tức, Hứa Hoài Tụng biết đã xảy ra chuyện, dừng xe vào lề đường.
Cùng lúc đó, hơi thở gấp cùng tiếng nói của Lữ Thắng Lam vang lên: “Hoài Tụng… bệnh xuất huyết não của chú lại tái phát rồi, cô chăm sóc đã gọi xe cứu thương, tôi nhận được được thông tin thì lập tức đến đây….”
Anh trầm mặc hai giây, vội nói: “Tình hình thế nào rồi?”
“Giờ vẫn chưa rõ, tôi nói cho anh biết trước một tiếng, nếu cần thiết thì sẽ gọi anh về sau, có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.”
Từ hai từ “thông báo” “cần thiết”, Nguyễn Dụ nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, ngồi trên ghế phụ không nhúc nhích.
Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng anh cô nghe không hiểu trong loa truyền ra, như để chứng minh điều này.
Lữ Thắng Lam dùng tiếng anh nói với ai đó: “Here!” Sau đó vội vàng tắt điện thoại.
Không khí trong xe ngưng lại.
Hứa Hoài Tụng nhíu mày, quay đầu nói: “Có thể anh phải…”
“Bây giờ anh quay về khách sạn lấy hộ chiếu đi”, Nguyễn Dụ ngắt lời anh, “em mua vé máy bay cho anh.” Nói xong cô cầm điện thoại anh lên.
Mặc dù đưa ra quyết định tỉnh táo như vậy, nhưng bàn tay cầm điện thoại của cô đang phát run.
Hứa Hoài Tụng nói ừ, quay đầu xe về trung tâm, Nguyễn Dụ hỏi anh: “Mật khẩu mở máy?”
“Sinh nhật em.”
Nguyễn Dụ đang vội, sợ sẽ không mua được chuyến bay sớm nhất, suýt nữa quên cả ngày sinh của mình, ngẩn người trong giây lát mới nhập số, sau đó tìm ứng dụng mà anh thường dùng để mua vé máy bay.
“Chuyến sớm nhất là 11:20, sợ rằng sẽ không kịp, hai rưỡi chiều được không?”
“Được.”
“Mật mã thanh toán?”
“309017.”
Lúc này, người đọc dãy số là Hứa Hoài Tụng, người nghe dãy số là Nguyễn Dụ, không ai có lòng dạ nào để ý đến ý nghĩa của nó.
Hứa Hoài Tụng điên cuồng lái xe.
Cũng may lúc này trong thành phố lưu lượng xe vẫn chưa nhiều, một tiếng sau đã về đến khách sạn.
Vừa về đến nơi, anh vội vã vào phòng ngủ lấy hộ chiếu, Nguyễn Dụ đi theo đằng sau nói: “Anh cứ lái thẳng xe đến sân bay đi, nếu ở khách sạn có chuyện gì em sẽ xử lí giúp anh.”
Hứa Hoài Tụng lấy hộ chiếu rồi đứng trước mặt cô: “Chắc anh không kịp đưa em về rồi.”
“Em lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn không biết tự về nhà à?”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, xoa tóc cô: “Đi đường cẩn thận chút, anh nói cho Lưu Mậu biết, em báo bình an cho cậu ta, biết chưa?”
“Biết rồi.” Cô đẩy anh ra ngoài, “anh mau lên.”
Hứa Hoài Tụng ra khỏi cửa.
Nguyễn Dụ đứng trong phòng, cô kinh hoàng ngẩn người cả nửa ngày, không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tưởng là Hứa Hoài Tụng lại quay lại, cô vừa mở cửa vừa nói: “Anh yên tâm, em sẽ…” Cô nói đến đây thì ngừng lại.
Bởi vì người đứng ngoài cửa không phải Hứa Hoài Tụng, mà là Đào Dung và Hứa Hoài Tụng, họ xách đủ loại túi lớn túi nhỏ.