Mất mười một năm, Nguyễn Dụ cuối cùng cũng nói ra một câu “em nhớ anh”, khi mà cái ngày đáng sợ hôm nay kết thúc.
Không phải cô đổi tính, mà là sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng làm người ta tiếc nuối cả đời ấy, cô chợt phát hiện, trong tình cảm không nên tính toán công bằng thắng thua.
Không nên so bì ai hơn ai, ai mở lời trước, ai cúi đầu trước.
Bởi vì chúng ta vĩnh viễn cũng không biết được, khi chúng ta đang so bì những thứ vô nghĩa này, liệu có một tai nạn nào đó bất ngờ ập đến không, khiến chúng ta phải xa cách nhau mãi mãi, ngay cả cơ hội để tính toán so bì cũng không có.
Vì thế, khi còn có thể nói những lời nhớ nhung, nhất định phải nói cho anh ấy nghe.
Cho dù là thua, cũng không sao.
Khi cô dứt lời, cả thế giới ở đầu bên kia như yên tĩnh lại, không nghe thấy một tiếng vang nào.
Nguyễn Dụ ngơ ngác chớp mắt, đang định bỏ điện thoại ra xem tín hiệu, Hứa Hoài Tụng đã nói: “Tín hiệu rất tốt.”
Hứa Hoài Tụng dựa vào hành lang bệnh viện, ngẩng đầu lên từ trong ánh sáng nhạt màu vàng, từ từ đứng thẳng người.
Tín hiệu không bị cắt đứt, mà là các dây thần kinh trong não anh bị đứt rồi.
Anh bỗng nói: “Đợi anh một lát.” Sau đó anh vội vàng bước đến cuối hành lang, xuống thang máy.
Nguyễn Dụ không hiểu ra sao, một lúc lâu sau mới thấy tiếng bước chân bên kia dừng lại, một giọng nói như đang thở gấp vang lên: “Anh cũng thế.”
“Cái gì?” Cô sắp quên mất lúc nãy đang nói đến đâu rồi.
“Cũng nhớ em, cũng có thể là… nhớ em nhiều hơn em nhớ anh.” Hứa Hoài Tụng nói rõ từng chữ, sau đó vô thức ngừng thở.
Mãi đến lúc Nguyễn Dụ cười lên một tiếng, anh mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình, bắt đầu thở gấp tiếp.
Đợi anh thở xong, Nguyễn Dụ hỏi: “Tại sao phải chạy một vòng mới nói?”
Anh nghẹn, đáp: “Lúc nãy ở ngoài phòng bệnh, trên hành lang có y tá trực ban.” Vì thế, dù ngay từ đầu đã nghe ra cô hy vọng nhận được sự an ủi, anh vẫn giả vờ không chịu nói ra.
“Vậy thì sao? Bọn họ hiểu tiếng Trung à?”
“…”
Nói cũng đúng, anh quên mất.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu cười: “Hôm nay tiêu hao quá nhiều sức lực, chắc là mơ hồ rồi.”
“Tiêu hao cái gì?”
Anh tỏ vẻ không biết nói gì: “Em nói xem.”
Nguyễn Dụ lẩm bẩm: “Em không biết mới hỏi anh.”
Hứa Hoài Tụng cắn răng, không thể không nói thẳng ra: “Lo cho em.”
Nguyễn Dụ lại cười.
Thấy chưa, có lời thì cứ nói thẳng, cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Cô trầm ngâm giây lát rồi nói: “Nhưng lúc đó trong điện thoại, rõ ràng anh rất bình tĩnh, còn nói cảnh sát sẽ bảo vệ em, không cần phải lo.”
“Đó là đang an ủi em.”
Anh không tin cảnh sát như thế. Cho dù khả năng cô có thể xảy ra chuyện chỉ là một phần vạn, anh cũng không thể ngồi được.
Đã hai lần rồi, cô vĩnh viễn cũng không thể biết được, cách nhau muôn trùng sông núi, nghe được tin cô xảy ra chuyện, anh vô lực nghẹt thở đến nhường nào. Anh chỉ có thể an ủi cô, giả vờ như mình rất bình tĩnh.
Anh mở điện thoại đến trang đặt vé máy bay, chụp màn hình gửi cho cô.
Nguyễn Dụ thấy có tin nhắn thì mở ra, là một chuyến bay lúc mười một giờ tối theo giờ San Fransico bay về Trung Quốc.
Năm phút trước khi nhận được điện thoại của cô, anh đã mua vé máy bay. Chẳng qua là sau đó anh nhận được tin cô đã an toàn, mới không vội vã đến sân bay.
Cô nghẹn ngào, mang theo sự cảm động hít một hơi.
Âm thanh nức nở này nhắc nhở Hứa Hoài Tụng, giọng nói của anh trở nên nghiêm khắc: “Về sau mỗi khi nghe điện thoại, nếu nhất định phải khóc phải nõi rõ ràng trước mới được khóc.”
Nghe giọng điệu này của anh, tất cả mọi sự cảm động trong Nguyễn Dụ biến mất hết.
Anh vẫn tiếp tục nghiêm khắc: “Có thể em không sao, nhưng tim anh sẽ bị em làm ngừng đập.”
Nguyễn Dụ nghẹn ngào ờ một tiếng. Nhưng sự an ủi mà cô muốn đã lấy được rồi, không so đo ngữ khí của anh nữa, cô nói: “Biết rồi, anh về phòng bệnh trông bác trai đi.”
Hứa Hoài Tụng cầm điện thoại đứng dưới đèn đường, nhìn về hướng bệnh viện: “Không sao, có ý tá, tình hình đã ổn định rồi, giờ ông ấy đang ngủ.”
“Anh thích đứng ngoài đường làm thức ăn cho muỗi vậy sao?”
“Ừ, lần trước bóp chết một con trên cằm em anh vẫn thấy chưa đủ, muốn chăm sóc cho đồng bào của nó.”
“…”
Nguyễn Dụ cười cười, cầm điện thoại nằm xuống giường, thở dài một hơi.
Nghe thấy những âm thanh này, Hứa Hoài Tụng hỏi: “Em đang làm gì?”
“Mệt, nằm một lát.” Cô thở dài nói, “thực ra hôm nay em rất sợ, đến mức mềm nhũn cả chân, trước đó em không biết phải lên xe cẩu…”
“Em đã lên xe cẩu?” Giọng của Hứa Hoài Tụng rất ngạc nhiên, “chẳng phải em sợ độ cao à?”
Lần này đến lượt Nguyễn Dụ kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Vì trong ngày kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường, rất nhiều học sinh phải đi trang trí hội trường. Có lẽ là nhiều việc quá, lúc phân chia nhiệm vụ các thầy cô cũng chỉ thuận miệng chia, không để ý nam nữ. Cô nhận được việc chăng các sợi dây màu, quấn chúng vào cửa số, bởi vì không dám trèo lên cao, cô chạy khắp nơi tìm người đổi việc.
Sau đó anh đã làm.
Đến lúc cô tìm được người đến, ngước lên đã thấy các sợi dây được buộc gọn gàng, còn tưởng là có ai làm nhầm việc.
Hứa Hoài Tụng trầm mặc rất lâu trong màn đêm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vầng trăng lơ lửng trên bầu trời: “Đợi anh trở lại sẽ nói cho em.”
Cái gì đây, bí mật đến thế à?
Nhưng Nguyễn Dụ mệt thật rồi, không nghĩ nhiều, xoay người: “Anh nói xem Châu Tuấn sẽ thế nào? Buổi chiều em đi khai báo, thấy cậu ta vào phòng thẩm vấn cả nửa ngày mà còn không ra.”
Hứa Hoài Tụng đã tìm hiểu vụ án từ phía cảnh sát, nói: “Tình hình hiện tại là, các chứng cứ khách quan đều chỉ vào cậu ta, mà những lời giải thích của cậu ta chỉ là chủ quan. Cho dù cậu ta không giết người, cũng khó mà thoát khỏi hiềm nghi.”
Cổ họng Nguyễn Dụ ứ lại, nghe anh nói tiếp: “Nếu cậu ta được thả ra thì sẽ có hai trường hợp, một là, trước khi ra toà, có kẻ tình nghi khác xuất hiện, hơn nữa những chứng cứ hiện tại đang chỉ về phía cậu ta được bác bỏ một cách hợp lý, thứ hai, trên phiên toà được phán vô tội vì không đủ chứng cứ.”
“Theo tình hình này, đặt giả thiết có hung thủ thật sự, cũng chắc chắn là một tên tội phạm có kinh nghiệm phong phú, trong một thời gian ngắn chưa chắc đã rơi vào lưới, vì thế, cậu ta có thể thử con đường thứ hai.”
“Nguyễn Dụ nói ừ: “Anh không thể biện hộ cho cậu ấy đúng không?”
“Không thể.”
Không nói đến chuyện anh còn chưa tham gia dự thi trong ngước, cho dù là thi rồi, đã lấy được bằng luật sư, thì anh cũng không phải là luật sư hình sự chuyên nghiệp. Chuyện này vẫn phải tuân theo quy tắc “nghề nào nghiệp nấy”.
Anh nói: “Về chuyện luật sư biện hộ, anh đã bảo Lưu Mậu sắp xếp rồi, đợi hai ngày nữa bên này ổn thoả rồi anh sẽ về nước thảo luận cụ thể với bọn họ.”
Hứa Hoài Tụng cứ ở đó làm thức ăn cho muỗi đến tận hơn hai giờ sáng mới quay về phòng bệnh.
Chỗ này quá gần với nơi xảy ra vụ án, vốn dĩ lá gan của cô cũng nhỏ, nằm trong phòng này sợ rằng cũng sẽ mơ ác mộng.
Nguyễn Dụ cũng nghĩ là do vị trí ở đây, về đến trong trung tâm thì sẽ tốt hơn, vì thế nghe ba mẹ cô.
Nhưng không ngờ rằng, ngay cả khi về trung tâm, chỉ cần ra khỏi khu vực đông người, đến những nơi yên tĩnh, đặc biệt là vào ban đêm, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mấy hôm nay Thẩm Minh Anh đúng dịp đi nhập hàng ở nơi khác cho cửa hàng trên mạng, cô đến khách sạn đón Hứa Bì Bì, liên tiếp hai đêm phải dựa vào chú mèo này và những cuộc gọi của Hứa Hoài Tụng mới có thể đi vào giấc ngủ.
Ban đêm của cô là ban ngày của anh. Gần như liên tiếp hai ngày Hứa Hoài Tụng không thể làm chuyện gì khác, thỉnh thoảng có việc gì cần xử lí, tắt đi một lát cô liền tỉnh, thấy đầu bên kia an tĩnh thì cô lập tức sẽ hỏi “sao không có âm thanh”, anh chỉ đành mở lại cuộc gọi giải thích với cô, , sau đó lại dỗ cô vào giấc ngủ.
Anh biết cô là người có chừng mực.
Nếu không phải thực sự sợ hãi, cô tuyệt đối sẽ không như vậy.
Vì thế đến ngày thứ ba, ba Hứa được chuyển từ ICU sang phòng bệnh bình thường, ăn được uống được, mọi thứ bình thường, Hứa Hoài Tụng bắt đầu tính đến chuyện về nước.
Đúng lúc Lữ Thắng Lam đến bệnh viện, đến gần phòng bệnh, cô thấy anh đang đeo tai nghe, màn hình điện thoại hiển thị đang gọi điện, lòng cô hiểu rõ, lấy giấy bút viết cho anh: “Tôi xử lí xong vụ án hiện tại rồi, mấy hôm nay tôi có thể ở đây được, nếu anh có việc thì cứ về nước trước đi.”
Hứa Hoài Tụng nhìn mẩu giấy, không nói gì.
Cô ấy viết tiếp: “Chú Hứa là thầy dẫn tôi vào nghề, tôi chăm sóc cho chú ấy cũng là điều hiển nhiên, yên tâm đi.”
Hứa Hoài Tụng đang định lấy bút viết trả lời cô, lại nghe thấy Nguyễn Dụ nói mơ qua tai nghe, hình như cô lại khóc tỉnh lại rồi.
Anh không kịp viết nữa, lập tức nói: “Mơ thấy ác mộng rồi à? Anh ở đây.”
Giọng nói của Nguyễn Dụ mê man, sau một hồi mới trở lại bình thường: “Ừ… không sao, em dậy rót ly nước…”
“Ừ, mở đèn đầu giường lên trước, nhớ phải đi dép vào, để ý đường đi, đừng uống nước lạnh.” Tốc độ nói chuyện của Hứa Hoài Tụng rất chậm, như thể không phải thực sự muốn dặn dò cô cái gì, mà là giữ cho âm thanh không ngừng vang lên, để cô ra đến phòng khách mà không sợ hãi gì.
Đợi cô uống nước xong quay lại giường, anh nói tiếp: “Đắp chăn vào, ngủ tiếp đi, anh không tắt máy.”
Hai mươi phút sau, hô hấp của Nguyễn Dụ lại đều đều, anh nghĩ chắc cô có thể ngủ ngon được một giấc, mới nhẹ nhàng tắt cuộc gọi, sau đó nhìn Lữ Thắng Lam, cô ấy đứng đó khá lâu rồi: “Xin lỗi.”
Lữ Thắng Lam lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, do dự một lát mới hỏi: “Cô ấy xảy ra chuyện gì à?”
Hứa Hoài Tụng giải thích ngắn gọn: “Kẻ tình nghi uy hiếp con tin, cô ấy bị cảnh sát gọi đi đàm phán cứu người.”
“Đàm phán thành công rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Có phải lúc đó cô ấy tỏ ra rất bình tĩnh không?”
Hứa Hoài Tụng nhíu mày.
Lữ Thắng Lam nói tiếp: “Tôi từng nghiên cứu về vấn đề này, với tính cách của cô ấy, nếu lúc xảy ra chuyện, cô ấy bắt buộc bản thân mình phải vượt qua nỗi sợ hãi để hoàn thành cuộc đàm phán, thì sau khi mọi chuyện kết thúc, rất có khả năng sẽ bị phản tác dụng.”
Hứa Hoài Tụng nhíu mày càng chặt: “Ý của cô là, cần liên lạc với bác sĩ tâm lý?”
“Cũng không đến mức ấy, nhưng nếu bây giờ bên cạnh cô ấy không có ai, cũng không có chuyện gì đủ quan trọng để di chuyển lực chú ý của cô ấy, cứ thế kéo dài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ và tâm lí. Hoặc là anh nhờ người chăm sóc vài ngày, hoặc là anh về nước mau lên.”
Hứa Hoài Tụng lấy điện thoại ra, mở trang đặt vé máy bay.
“Nếu cô ấy khó ngủ, anh chọn máy bay cần tránh thời gian cô ấy đang ngủ.” Lữ Thắng Lam bổ sung.
Anh ừ một tiếng, ngẩng đầu nói: “Cám ơn.”
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Dụ thấy Hứa Hoài Tụng đã kết thúc cuộc gọi.
Trong khung trò chuyện có một tin nhắn của anh nửa tiếng trước: “Anh sắp lên máy bay rồi, tối nay trước khi em ngủ anh sẽ đến nơi, em ăn cơm đầy đủ vào, ở nhà đợi anh.”
Cô ấn vào ô nhập văn bản, đánh một chữ “ừ”, nhưng nghĩ rằng anh cũng không đọc được, lại xoá nó đi.
Đang định đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, điện thoại bỗng vang lên, lại nhận được một tin nhắn.
Là Hứa Hoài Thi.
Mấy hôm trước Lưu Mậu đưa cô bé về Tô Châu, cô bé đã xin nick wechat của cô từ anh ấy.
Hứa Hoài Thi: “Chị ơi, thứ mà em gửi cho chị đang giao rồi, chị nhớ ký tên nhận nhé.”
Nguyễn Dụ tỉnh lại từ giữa cơn mê, nhắn: “Rốt cuộc là cái gì vậy?”
Hôm trước Hứa Hoài Thi hỏi địa chỉ nhà cô, nói có một thứ rất quan trọng phải gửi cho cô, nhưng không chịu nói đó rốt cuộc là thứ gì.
Hứa Hoài Thi: “Lát nữa chị sẽ biết.”
Vừa nhận được tin nhắn này, chuông cửa vang lên.
Nguyễn Dụ khoác một chiếc áo, vội vã ra ngoài, nhận một kiện hàng từ shipper, sau khi mở cửa, cô lấy dao mở ra.
Sau đó, cô nhìn thấy một chiếc điện thoại đời cũ.