Trong diễn đàn nặc danh Bích Thuỷ, để tránh trực tiếp đề cập đến bút danh của tác giả, thường sẽ viết tắt. Ví dụ như có người gọi bút danh “Tố Trừng” của Sầm Tư Tư là “SC”. Vì thế Nguyễn Dụ mới cảm thấy hai chữ này quen mắt.
Cách viết tắt bút danh của Sầm Tư Tư và Lý Thức Xán giống nhau, cô không thể xác định đây có phải là trùng hợp không, nhưng cô đã trở mặt với Sầm Tư Tư, lại cũng không thích hợp chủ động liên lạc với Lý Thức Xán. Mối quan hệ giữa hai người này nhất thời không thể làm rõ được.
Thẩm Minh Anh hít một ngụm khí lạnh; “Hai người này có gì đó mờ ám? Cậu xem này, tâm tư của Sầm Tư Tư tuy rằng bẩn, nhưng cấp độ lại không cao, chỉ dựa vào cô ta mà cũng gây náo động trên weibo được sao? Hơn nữa cô ta cũng đã nói rồi, lúc đó cô ta chỉ thuê một đội thuỷ quân nhỏ, không biết tại sao lại lên top tìm kiếm. Cậu nói xem, có phải cô ta chỉ là cái tấm chắn, kỳ thực Lý Thức Xán mới là người đứng đằng sau, vì yêu thành hận mà báo thù cậu?”
“…”
Não rất có chiều sâu.
Nguyễn Dụ khóc không ra, cười không ra, điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn, mới cúi đầu xem.
Là Lưu Mậu gửi luật sư bác bỏ đến, giấy thông báo tiếp nhận bản án cũng được gửi đến.
Cô nhìn cẩn thận một lượt, dưới sự chỉ đạo của anh ta sắp xếp lại ngôn ngữ, đang định đăng lên weibo, điện thoại lại rung lên.
Trong nhóm, Hứa Hoài Tụng: “Không đủ lực.”
Sau đó là một loạt lỗi sai được khoanh đỏ.
Nguyễn Dụ không hiểu lắm về những thuật ngữ chuyên nghiệp này, trong cái nhìn của cô, đại khái chính là “sửa chỗ này, sửa chỗ kia, sửa hết đi”.
Chắc là Lưu Mậu thật sự không chịu nổi rồi, nói: “Bới lông tìm vết, chẳng lẽ tôi không cần thể diện sao?”
Hứa Hoài Tụng: “Cơ hội phản bác chỉ có một, không thể một đao thấy máu đồng nghĩa với việc thất bại. Lợi ích của đương sự quan trọng, hay là thể diện của cậu quan trọng?”
Nguyễn Dụ nuốt một ngụm nước bọt, im lặng nhìn màn hình.
Chí Khôn Lưu Mậu: “Cậu có ngon thì làm đi.”
Hứa Hoài Tụng: “Tự chọn đi @Chí Khôn Lưu Mậu”
Hứa Hoài Tụng thu hồi một tin nhắn.
Hứa Hoài Tụng: “Tự chọn đi. @Nhuyễn Ngọc”
Nguyễn Dụ: “…”
Tức đến mức tag sai người rồi à?
Không chọc nổi a. Cô gửi tin: “Vậy làm phiền luật sư Hứa gửi cho tôi bản đã chỉnh sửa xong @Hứa Hoài Tụng”
Sau đó rón rén gửi tin nhắn riêng cho Lưu Mậu: “Luật sư Lưu, tôi thấy cậu ấy giận quá rồi, anh đừng để ý.”
Gửi xong, cô bĩu môi, cảm thấy khinh bỉ bản thân.
Muốn làm một căn cỏ hai mặt trên bờ tường, bảo vệ hoà bình thế giới cũng thật khó.
Nhưng nói thật ra, lần này Hứa Hoài Tụng thật sự không phải cố ý làm ngược lại với Lưu Mậu, bởi vì ngòi bút của anh quả thật sắc bén hơn, lời lẽ cũng hùng hồn hơn.
Đạt được hiệu quả giết gà doạ khỉ rồi, văn kiện vừa ra, đối mặt với nguy cơ bị khởi tố, mấy nick weibo lập tức ngừng lại, ầm thầm xoá hết những phát ngôn trước đó.
Không đến vài tiếng, Sầm Tư Tư và đám thuỷ quân đồng bọn đều câm lặng.
Vốn dĩ Nguyễn Dụ tưởng rằng, cô học muội này sẽ tính theo kiểu vò đã mẻ thì không sợ vỡ, liều dãy chết một phen, cho thuỷ quân mắng cô là kẻ ác đi mách lẻo trước trong chuyện khởi tố làn này.
Nhưng điều kỳ lạ là, weibo cực kỳ yên bình.
Những người cật lực hắt nước bẩn lúc trước như thể bị độc câm hết rồi vậy.
Sáng ngày hôm nay, một nick weibo có danh vọng khá cao trong giới sáng tác đã cẩn thận trần thuật toàn bộ sự việc lại một lần, đăng một bức ảnh có lợi cho Nguyễn Dụ.
Tốc độ truyền lưu trên weibo của bức ảnh này nhanh y như lúc Sầm Tư Tư đăng tin nói xấu cô.
Một đám người bắt đầu xin lỗi cô. Cũng có một lượng cư dân mạng chỉ trích những nick weibo hùa theo trước đó.
Những độc giả ủng hộ Nguyễn Dụ thấy có chuyển cơ, trải qua sự dẫn dắt của những tín đồ mạng có kỷ luật, nhanh chóng bay lên đỉnh cao dư luận.
Với bức ảnh đó, toàn thế giới đồng tình Nguyễn Dụ.
Fan weibo của cô tăng lên một lượng lớn, đạt ngưỡng ba mươi vạn.
Nguyễn Dụ ngơ ngác. Hiệu quả của luật sư bác bỏ ghê gớm như vậy à?
Đến ban đêm, diễn biến câu chuyện lại có thay đổi. —— Sầm Tư Tư cho người phát tán chuyện cô ta là học muội của Nguyễn Dụ, vì tranh chấp trong thực tế mới có chuyện đối đầu trên mạng.
Dân mạng lại được một phen kinh ngạc. Từ chuyện đạo văn, ánh mắt của mọi người bắt đầu chuyển dời, đi hóng cái gọi là “tranh chấp trong thực tế”.
“Tôi đã nói mà, lúc trước Tả Thi Nhân đã thanh minh rõ ràng, cũng xin lỗi rồi, bên thứ ba như Tố Trừng lại cứ tìm đủ mọi cách hắt nước bẩn cho ‘Ôn Hương”, thì ra là do tranh chấp trong thực tế.”
Cô ấy học ở trường nào vậy, cầu thêm thông tin.”
“Chắc là một ngôi trường bên bờ biển của một anh hùng bàn phím nào đó chăng? Lúc trước là “Ôn Hương”, giờ lại là “Tố Trừng”, người ta học trường nào liên quan gì đến cậu?”
Câu chuyện tiến triển vượt qua sự tưởng tượng của Nguyễn Dụ. Cô càng đọc tiếp lông mày lại nhíu càng chặt.
Cho đến khi nhìn thấy một tin: “Đừng làm súng cho người ta bắn nữa, từ bức ảnh cho đến việc bóc phốt, không thấy được chuyện này là do một nhóm chuyên nghiệp làm à? Sau lưng ‘Ôn Hương” có người.”
Cô ngẩn người, đang muốn đọc nội dung bình luận kĩ hơn, vừa làm mới thì đã không thấy nó đâu nữa rồi.
Tiếp tục lăn xuống dưới, lại đọc được một bình luận: “Hướng gió thay đổi nhanh như vậy, không ai thấy có gì đó mờ ám sao?’
Làn này cô nhanh tay nhanh mắt kích vào, lại nhìn thấy dòng chữ “bình luận đã bị xoá.”
Những phát ngôn bất lợi cho cô, chỉ trong chớp mắt đã bị xoá.
Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì khó mà nói được.
Cẩn thận ngẫm lại quá trình câu chuyện, tuy rằng bắt đầu là sự bác bỏ và thông tin xử lý bản án từ bên cô, nhưng diễn biến sau đó nhìn thế nào cũng là có sắp đặt.
Tấm ảnh lúc đầu còn được coi là công bằng, nhưng sau đó cư dân mạng lại làm lố rồi.
Nếu Nguyễn Dụ muốn dùng mấy chiêu trò này công kích Sầm Tư Tư, lúc đầu cần gì lựa chọn khởi tố?
Người tự ý hành động ở sau lưng này là ai?
Cô lấy điện thoại, muốn nghe ngóng từ phía Lưu Mậu, nhưng thấy giờ đã là 00:07, lại không gọi nữa, đổi thành gửi tin nhắn: “Luật sư Lưu, lúc nào rảnh thì gọi cho tôi nhé.”
Nguyễn Dụ ngáp một cái, khi nghe thấy tiêng chuông tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Cô mơ màng với lấy điện thoại, là Lưu Mậu, lập tức tỉnh ngủ, nghe điện: “Luật sư Lưu, anh xem weibo chưa?”
“Xem rồi.”
Nguyễn Dụ vẫn chưa tỉnh hẳn, vì thế nói chuyện rát trực tiếp, nghĩ gì nói nấy: “Chuyện này có phải bên luật sư làm không?”
“Hứ?” Hình như Lưu Mậu rất kinh ngạc, “không phải.”
“Vậy là ai nhỉ?”
Nghe ngữ khí của Lưu Mậu có vẻ cũng thấy khó hiểu: “Tôi không rõ, nhưng cách gậy ông đập lưng ông thế này không phải cách chúng tôi giải quyết vấn đề.”
“Chúng tôi” trong miệng anh ấy là giới luật sư.
Nguyễn Dụ dần khôi phục tư duy, nhận ra sự phỏng đoán như vậy là không tôn trọng nghề nghiệp của anh ấy.
Trên luật pháp, việc bạo động mạng là không được chấp nhận. Luật sư biết luật mà còn phạm luật, chẳng khác nào cảnh sát đi đàn áp, nếu những người này đều không đứng về phía chính nghĩa, dân chúng còn có thể ngóng ai bảo vệ xã hội yên ấm, công bằng?
Cô áy náy nói: “Xin lỗi, tôi chưa tỉnh ngủ, hơi nóng vội chút.”
“Không sao, tôi hiểu. Cô nghỉ ngơi thêm một lát đi, tôi đi tìm hiểu tình hình.”
Nguyễn Dụ sao còn có thể ngủ được nữa.
Trước khi bị chuông điện thoại gọi tỉnh, cô đang mơ ác mộng, thấy Sầm Tư Tư đang bóp cổ cô.
Không thể phủ nhận, dù rằng cô không chỉ đạo những trò trên weibo, nhưng lại là người nhận được lợi ích trực tiếp từ vụ này. Vì thế Sầm Tư Tư nhất định sẽ nghĩ là cô làm, không cẩn thận sẽ tiếp tục báo thù nữa
Nguyễn Dụ đau đầu giựt tóc mình, mở weibo, thấy trang chủ của Sầm Tư Tư không có tin mới, như là sự bình tĩnh trước khi sóng gió ập đến.
Cô đi rửa mặt, ăn sáng, giặt quần áo, nhưng làm gì cũng không chú tâm, quần áo còn chưa phơi lại đã đi lấy điện thoại, mở khung chat với Hứa Hoài Tụng.
Cô tưởng tượng ra đủ mọi chuyện, nhưng vì vừa nãy nóng vội nói lỡ lời với Lưu Mậu, bây giờ cũng ngại tìm anh ta, chỉ có thể hỏi Hứa Hoài Tụng.
Đúng vậy, nhìn dáng vẻ thành thạo lúc xử lí vụ bị cáo báo thù của Hứa Hoài Tụng, bảo cậu ta lưu ý xem sao
Cô hơi do dự rồi nhắn: “Luật sư Hứa, bây giờ anh rảnh không? “
Năm phút rồi mà vẫn chưa thấy trả lời.
Nguyễn Dụ khoá máy, cất điện thoại vào túi áo, quay đầu nhìn đống quần áo chưa phơi, bê chúng ra ban công. Vừa cầm móc treo lên, điện thoại trong túi liên tục rung hai lần.
Gửi hai tin liền lúc hình như không phải phong cách của Hứa Hoài Tụng thì phải. Cô rút điện thoại ra, quả thế.
10086: “Nhắc nhở về việc chặn số: Kính thưa quý khách,...”
10086: “Nhắc nhở nạp thẻ: Kính thưa quý khách...”
Hết tiền rồi, nhưng thấy có wifi, không ảnh hưởng đến việc nhận tin nhắn trên wechat, tạm thời cô cũng không để ý, phơi quần áo tiếp, cho đến khi phơi hết, cô mới nghe thấy tiếng điện thoại rung lần nữa.
Lần này là Hứa Hoài Tụng: “Không rảnh đánh chữ.”
“Không rảnh đánh chữ” và “không rảnh” khác nhau ở chỗ nào?
Giây tiếp theo, Nguyễn Dụ nhận được cuộc gọi wechat của anh.
“……”
Cô nghe máy, còn chưa kịp “alo”, cô đã nghe thấy tiếng ồn từ đầu bên kia, có nam có nữ, toàn nói tiếng anh, nghe như thể đang nhiệt liệt thảo luận gì đó.
Cô nói ngay: “Luật sư Hứa, tôi không có chuyện gì to tát cả, nếu như anh bận...”
Giây tiếp theo, cả thế giới yên tĩnh.
Âm thanh từ trong ống nghe hoàn toàn biến mất.
Nguyễn Dụ khó hiểu nhìn màn hình điện thoại, mất tín hiệu à?
Đầu bên kia điện thoại, bảy, tám người da đen da trắng há miệng vì đang nói giở, thấy Hứa Hoài Tụng ra hiệu “stop”, ánh mắt mê mang.
Hứa Hoài Tụng không lên tiếng, đứng dậy viết lên bảng trắng dòng chữ: urgent call. – Cuộc gọi khẩn cấp.
Mọi người nhanh chóng ngậm miệng.
“Cô nói đi”. Giọng nói từ tốn của anh truyền qua ống nghe rơi vào tai Nguyễn Dụ.
À, vẫn chưa tắt.
Tay cô chống trên cửa sổ, lựa chọn từ ngữ: “Chuyện là thế này, luật sư Hứa, lúc trước bị cáo có gặp tôi một lần ở trung tâm thương mại, tôi không chắc chắn đó là ngẫu nhiên hay sắp đặt từ trước. Nếu như có sắp đặt, tôi lo là tin tức cá nhân của tôi sẽ bị rò rỉ nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Ngoài ra, hai hôm trước, sau khi ghi âm cuộc gọi, bị cáo gửi cho tôi một tin có ý uy hiếp...”
Bởi vì tự nghĩ ra hàng loạt chuyện đáng sợ, cách biểu đạt của cô không được rõ ràng, nghe không ra trọng điểm.
Nhưng điều này không cản trở suy nghĩ của Hứa Hoài Tụng: “Cô lo lắng bị cáo uy hiếp đến sự an toàn của cô phải không?
“Ừ...”
Nguyễn Dụ cười lên, nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh, giống như câu tiếp theo sẽ hỏi cô: “Cô có chứng hoang tưởng bị sát hại không? “
Vậy nên không đợi anh nói, cô lập tức tiếp lời: “Đương nhiên cũng có khả năng là tôi nghĩ....”
Chữ “nhiều” còn chưa nói ra, cô bỗng đơ ra, ánh mắt dính vào chiếc xe màu trắng dưới chung cư.
Chiếc xe bị cành cây um tùm che mất một nửa, không thấy rõ kính chắn gió và biển số xe, loáng thoáng thấy đằng sau chiếc xe dính rất nhiều bùn đất, kính xe dán màng đen.
Sao lại giống xe bắt cóc trong phim truyền hình thế này...
Nguyễn Dụ không nói nữa, Hứa Hoài Tụng hỏi: “Sao vậy?”
Bởi vì đắm chìm trong sự khủng hoảng, cô không nhận ra giọng nói Hứa Hoài Tụng có chút căng thẳng.
Cô ngồi xổm xuống để ẩn thân, lắp bắp nói: “Có, có một chiếc xe tải đỗ dưới nhà tôi, lúc nãy tôi giặt quần áo rõ ràng không có...”
“Xe trông như thế nào?”
Trong đầu Nguyễn Dụ trắng xoá: “Là, là loại rất hợp để bắt cóc!”
“Cô bình tĩnh nào.” Hứa Hoài Tụng chấn định hơn nhiều, đang định bảo cô miêu tả khách quan, rõ ràng hơn một chút, lại đột nhiên nghe thấy tiếng “king kong”.
Cùng lúc ấy, Nguyễn Dụ hít một hơi khí lạnh, giọng nói như muốn khóc ra: “Chuông cửa nhà tôi, làm sao đây...”