Trong lúc Nguyễn Dụ tưởng tượng ra hình ảnh bạo lực máu me ấy, Nguyễn Thành Nho gọi cô từ đằng sau: “Dụ Dụ, lại đây ngồi.”
Hứa Hoài Tụng nhìn ra sau lưng cô: “Em đi trước đi, anh đi chào thầy Hà một tiếng.”
Đi trước? Ý anh là anh sẽ theo sau, ngồi cùng bàn với cô?
Ha, ghê thật, hao tổn tâm cơ với cuộc gặp gỡ này là vì muốn nhanh chóng gặp phụ huynh chăng?
Ba cô lại gọi một tiếng “Dụ Dụ”, Nguyễn Dụ nhìn Hứa Hoài Tụng và Châu Tuấn, nói: “Vậy em đi trước đây.” Sau đó cô ngồi sang bên trái Khúc Lan.
Hà Sùng ngồi cùng với người quen, bàn này chủ yếu là những thầy cô giáo đã về hưu của trường chuyên Tô Châu.
Sau khi ngồi xuống, cô hỏi thăm vài thầy cô mà mình biết, không lâu sau, Hứa Hoài Tụng và Châu Tuấn cùng bước đến.
Vị trí bên phải của Nguyễn Thành Nho vẫn còn trống.
Nguyễn Dụ liếc nhìn, lúc Châu Tuấn sắp chạm vào chiếc ghế đó, quả nhiên Hứa Hoài Tụng nhanh chóng giành chỗ, phiêu đãng như một du hồn ngồi xuống cạnh ba cô.
Nguyễn Thành Nho phản xạ ngẩng đầu lên.
Nguyễn Dụ đang định nhìn một màn kịch hay, xem Hứa Hoài Tụng sẽ chào hỏi ba cô như thế nào, không ngờ lại nghe thấy tiếng ba cô mà không phải Hứa Hoài Tụng: “Ý? Đây là… Hoài Tụng?”
Nguyễn Dụ: “…”
Ba, ba có khí tiết một chút được không, sao ba có thể chủ động chào hỏi trước được chứ? Hơn nữa đã tám năm rồi, sao ba vẫn còn nhớ học sinh này vậy?
Hứa Hoài Tụng hơi cúi người ngẩng đầu, nói; “Thầy Nguyễn?” Thái độ cung kính của một học sinh được biểu hiện hoàn mỹ, lại mang theo một chút như không chắc chắn lắm, tất cả đều rất đúng độ.
“Mau, mau ngồi.” Nguyễn Thành Nho cười híp mắt, “nhiều năm rồi không gặp em, thầy nhớ hồi đó sau khi tốt nghiệp em đi Mỹ đúng không?”
Câu nói này của Nguyễn Thành Nho khiến vài thầy cô ngồi cùng bàn dần dần nhớ lại anh, một người cười nói: “Hoài Tụng? Vào ngày chúc mừng bốn mươi năm trường thành lập, người chơi piano trên đài biểu diễn là em đúng không?”
“Ai da, đúng là càng ngày càng anh tuấn!”
“Năm đó thành tích học tập cũng vô cùng tốt, đang chuẩn bị ra nước ngoài mà vẫn thi học sinh giỏi văn đạt giải nhất.”
Nhân khí của Hứa Hoài Tụng thật sự là vượng quá, Nguyễn Dụ và Châu Tuấn đều không theo kịp một mình anh, ánh mắt của tất cả những người cùng bàn đều tập trung trên người anh, không ai động đũa nữa.
Anh gật đầu với các thầy cô, lần lượt trả lời từng câu hỏi của họ.
Cuối cùng là Khúc Lan: “Hoài Tụng đang làm trong ngành nào vậy?”
Anh nghiêng người gật đầu với bà: “Lúc trước em làm luật sư ở nước ngoài, năm nay em dự định sẽ về nước.”
Ánh mắt của Nguyễn Thành Nho vừa nghe thấy hai chữ luật sư thì hơi hơi loé sáng.
Nguyễn Dụ nhìn ra được điều khác thường trong ánh mắt quen thuộc này của ba cô, quả nhiên ông nói tiếp: “Tiểu Hứa đúng là tuổi trẻ tài cao, kết hôn chưa?”
Tuy rằng bình thường thầy giáo gặp lại học sinh của nhiều năm trước cũng sẽ quan tâm đến hai phương diện là sự nghiệp và gia đình. Nhưng Nguyễn Dụ biết, “Tiểu ba chấm” là cách xưng hô tiêu chuẩn được nhà họ Nguyễn ngầm thừa nhận mỗi khi ba Nguyễn chọn con rể.
Còn chưa ngồi được một phút, từ “Hoài Tụng”, Hứa Hoài Tụng đã thăng cấp thành “tiểu Hứa”.
Cô vỗ trán. Bộ dạng này của ba cô, có từng suy nghĩ về cảm nhận của “tiểu Lưu” không?
Hứa Hoài Tụng chú ý đến động tác của cô, vượt qua hàng ngàn cách trở nhìn cô, sao đó đáp: “Em vẫn chưa.”
Nguyễn Thành Nho gật đầu, nói tiếp về những vấn đề khác với anh, lúc nói đến sự nghiệp, quay đầu nhìn Nguyễn Dụ: “Dụ Dụ, nhìn tiểu Hứa xem, cùng khoá với con đấy, xem bây giờ người ta giỏi giang thế nào rồi.”
Thực ra đây cũng là một cách khen ngợi của các phụ huynh với “con nhà người ta”, nghe thôi là được rồi, nhưng Hứa Hoài Tụng lại cướp lời Nguyễn Dụ, vừa khiêm tốn vừa nghiêm túc nói: “Không ạ, cô ấy còn giỏi hơn em nữa.”
Ánh mắt Nguyễn Dụ quét qua một lượt, nhìn Hứa Hoài Tụng.
Châu Tuấn ngồi bên cạnh cũng thấy có chuyện để hóng, ngừng trò chuyện với các thầy cô, dỏng tai lên nghe.
Quả nhiên Nguyễn Thành Nho rất ngạc nhiên: “Em biết Dụ Dụ à?”
Người lớn hỏi, Nguyễn Dụ không tiện chen miệng, chỉ có thể ngồi nhìn Hứa Hoài Tụng gật đầu: “Vâng, chẳng qua lúc trước không biết là bạn học, nếu không hôm nay em cũng nên đưa mọi người đến đây.”
Nguyễn Thành Nho nhìn Khúc Lan.
Nguyễn Dụ nghẹn một hơi, tức giận uống liền nửa ly nước chanh.
Diễn, diễn tiếp, diễn mạnh vào.
Hứa Hoài Tụng lại nói với Nguyễn Thành Nho: “Đợi bữa tiệc kết thúc, em và cô ấy đưa thầy với cô Khúc về.”
Dưới tình huống này, gọi Nguyễn Dụ thì xa cách quá, không đủ tỏ rõ ý của anh cho hai thầy cô, gọi là “Dụ Dụ” lại thân thiết quá, sẽ khiến Nguyễn Dụ cảm thấy đột ngột.
Một từ “cô ấy” mờ mịt không rõ ràng là thích hợp nhất.
Nguyễn Dụ không chen mồm được, lại uống nốt nửa ly nước cam còn lại, ngầm nghiến răng.
Khúc Lan cười ha ha nói: “Vậy thì phiền em quá, nếu em tiện đường thì đưa Dụ Dụ về là được rồi, cô và thầy Nguyễn của em ở ngoại thành.”
Hứa Hoài Tụng cười nói: “Không phiền, không khí ở ngoại thành trong lành, tiện thể hóng mát.”
“Như thế hai đứa về đến nhà sẽ rất muộn, không an toàn.”
“Cô yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về đến trước cửa nhà.”
Nhân cơ hội lấy lòng thế là quá đủ rồi. Nguyễn Dụ thực sự không nhịn được nữa, chen vào một câu: “Lúc trước sao không thấy anh đưa về?”
Hứa Hoài Tụng hơi quay người, nhìn cô rồi nghiêm túc nghĩ lại: “Ừ, hai hôm trước chỉ đưa đến dưới lầu.”
Khúc Lan ngẩn người rồi cười, kéo tay áo Nguyễn Dụ, nói nhỏ: “Người ta đã đưa con đến dưới lầu rồi, con còn chê không đủ sao?”
Nguyễn Dụ cãi nhỏ: “Dưới lầu có phải cửa nhà đâu, trong lúc con lên lầu cũng có thể gặp phải nguy hiểm.”
“Cái con bé này, lại còn cãi nữa!”
“Không phải, đáng ra em phải đưa cô ấy lên lầu mới đúng, lần sau em sẽ nhớ.” Hứa Hoài Tụng cười nhìn cô, nói xong thì bị Châu Tuấn dùng khuỷu tay huých một cái.
Anh quay đầu, thấy cậu ấy giờ ngón tay cái lên với anh, thì thầm: “cao tay đấy, người anh em.”
Hứa Hoài Tụng không đáp, ngẩng đầu thấy Nguyễn Dụ nói gì đó vào tai Khúc Lan, sau đó đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.
Thấy cô đi về phía nhà vệ sinh, anh gật đầu với Châu Tuấn ra vẻ không ở đây nữa, sau đó cũng rời khỏi chỗ ngồi theo bước cô.
Nguyễn Dụ uống quá nhiều nước cam nên muốn đi vệ sinh, đương nhiên, cũng là vì muốn đi vào phòng rửa tay lấy lại bình tĩnh.
Sau khi đeo cặp kính có màu sắc để nhìn người khác, càng ngày càng thấy rõ ràng người đó chẳng phải người. Bây giờ cô không thể phân biệt được lúc nào anh là thật tình, lúc nào là đang diễn trò.
Những lời nói bay bổng này, không biết đã dụ dỗ được bao nhiêu cô gái và ba mẹ đáng thương của họ.
Cô hô hấp sâu vài lần mới ra ngoài, lại thấy Hứa Hoài Tụng đứng ở cạnh bàn rửa mặt bên ngoài như một phần tử phạm tội, giống kiểu đang ôm cây đợi thỏ.
“Ôi anh…” cô vỗ đầu nhìn trời, “làm em sợ chết khiếp…”
Hứa Hoài Tụng như cười một cái: “Trốn ở trong đó mắng anh à?”
Nguyễn Dụ ngầm trợn trắng mắt, lắc lắc đầu rất tự nhiên: “Sao em phải mắng anh, anh làm chuyện gì trái với lương tâm sao?”
“Không. Lát nữa cùng đi mời rượu thầy Hà chứ?”
“Anh không cần lái xe à?”
“Trà thay rượu.”
“Vậy được,” cô cười híp mắt, “bàn chúng ta chỉ có ba học sinh, gọi Châu Tuấn cùng đi nữa.”
Hứa Hoài Tụng ngẩn người.
Nguyễn Dụ chớp mắt, tỏ ra vô tội: “Sao thế?”
“Không sao.”
Thắng được một trận, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, cất bước đi theo anh nói: “Anh có phát hiện ra không, bố em rất thích làm mai cho em.”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, cô lại nói tiếp: “Lúc trước luật sư Lưu cũng là do ông ấy giới thiệu cho em.”
“Anh biết.”
“Vậy anh có biết ba em thích luật sư Lưu ở điểm gì không?”
Hứa Hoài Tụng nghĩ rồi đáp: “Bởi vì cậu ta là luật sư.”
Nguyễn Dụ lắc đầu đầy ẩn ý: “Bởi vì con người anh ấy trung hậu thật thà, không mưu mô tính toán, không nông nổi, không bắt nạt người khác, làm nhiều hơn nói.”
“…”
Hứa Hoài Tụng ho nhẹ, cúi đầu nhìn cô, như muốn nhìn ra được dấu vết gì trên mặt cô.
Nhưng Nguyễn Dụ chỉ như nói chuyện bình thường, không có ý chỉ cây dâu mắng cây hoè.
Quay lại với bữa tiệc, Hứa Hoài Tụng thay đổi chiến lược tấn công lúc nãy, nếu không có người hỏi chuyện, anh rất ít chủ động mở lời.
Nguyễn Dụ lại phát hiện, mỗi khi phục vụ mang món gì lên, chỉ cần cô liếc nhìn một cái, thì đĩa thức ăn ấy sẽ được đưa đến trước mặt cô.
Có một lần, nhân lúc đĩa tôm sắp đến trước mặt cô, cô liếc nhanh sang bên phải, thấy bàn tay cứng cáp của Hứa Hoài Tụng đúng lúc rút về.
Ba mẹ Nguyễn ngồi ở giữa hai người nhìn nhau.
——Nhìn tình hình này, hai đứa vừa mới cãi nhau?
——Chắc thế, Dụ Dụ nhà chúng ta có vẻ như vẫn chưa đồng ý tiểu Hứa.
Sau khi tiệc thọ kết thúc, vì Nguyễn Thành Nho và Khúc Lan đường xa đến, được Hà Sùng giữ lại uống trà chiều.
Hứa Hoài Tụng nhân lúc này về nhà thăm Đào Dung, hỏi Nguyễn Dụ có đi cùng không.
Bưng có vài đĩa thức ăn mà muốn dụ cô về nhà, làm gì có cuộc mua bán nào rẻ mạt như thế. Nguyễn Dụ lắc đầu nói “lần sau”, rồi cùng mẹ cô đi uống trà, đến ba rưỡi chiều bọn họ mới gặp lại nhau, cùng về Hàng Châu.
Nguyễn Thành Nho và Khúc Lan vẫn còn đang tạm biệt Hà Sùng ở quán trà, Nguyễn Dụ bước ra ngoài, vẫy tay với Hứa Hoài Tụng, bảo anh lại đây sau đó cúi đầu.
Anh khó hiểu cúi người, cô nhón lại sát tai anh, nói nhỏ: “Có biết tại sao em lại tuân thủ luật giao thông như thế không?”
“Tại sao?”
“Toàn là ba em dạy cả đấy.”
Vì thế trên đường về nhà, cả đoạn đường Hứa Hoài Tụng chỉ nhìn phía trước, tập trung tinh thần lái xe, không có một lời cắt ngang nào.
Ba mẹ Nguyễn ngồi đằng sau lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa.
——Nhìn tình hình này, vẫn chưa cãi nhau xong à?”
——Vậy lần này không giữ tiểu Hứa ăn cơm tối nữa?
Hứa Hoài Tụng vừa đánh mất một bữa tối quan trọng, thế nhưng vẫn không biết là mình bị Nguyễn Dụ chơi xỏ, sau khi đưa hai thầy cô về, anh và Nguyễn Dụ về trung tâm ăn một bữa đơn giản, sau đó đưa cô về nhà.
Đã là bảy giờ tối, Nguyễn Dụ đi đôi giày cao gót bảy phân cả một ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, không còn sức lực ngáng chân anh nữa, che miệng ngáp một cái, mơ màng nói tạm biệt với anh, sau đó mở cửa xe ra.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô, đang định xuống xe cùng thì bị cô giơ tay ngăn lại: “Lúc trưa em nói đùa đấy, không cần đưa em lên lầu.” Nói xong cô đóng cửa xe, đi về phía chung cư.
Hứa Hoài Tụng trầm mặc rồi vẫn xuống xe, vừa vào đại sảnh tầng một, anh thấy cô đứng ngẩn người trước cửa thang máy, nghiêng đầu nhìn cái gì đó.
Anh lại gần hỏi: “Sao vậy?’
Nguyễn Dụ quay đầu, chỉ vào tờ giấy dán trên tường: “Ngắt điện rồi, không dùng thang máy được.”
Hứa Hoài Tụng liếc nhìn tờ “thông báo ngắt điện”, lại nhìn sang lối thoát hiểm bên cạnh: “Vậy đi thang bộ.”
“Mười… mười hai tầng đấy.”
“Không đi nổi?”
Nguyễn Dụ ngẩn ra: “Ờ, không đi nổi.” Sau đó cô méo miệng đi về phía thang bộ, không ngờ lúc đi qua Hứa Hoài Tụng, anh lại ngồi xổm xuống.
Cô ngơ ngác, anh nói: “Lên đi, cõng em.” Thấy cô không động đây, lại nói, “nhanh lên, anh còn phải về chuẩn bị cho hội nghị trực tuyến.”
Cõng người ta còn không quên diễn vai tổng giám đốc bá đạo, có biết nói chuyện tử tế không vậy?
Nguyễn Dụ tức tối leo lên, quyết tâm mệt chết anh.
Nhưng vừa lên lưng anh, cô đã hối hận với quyết định này.
Bởi vì tư thế ngực áp vào lưng này, hình như thân thiết quá mức…
Cô hơi nâng người lên: “Hay là thôi em xuống…”
“Đừng động đậy.” Hứa Hoài Tụng quay lại nhìn cô, “em ngổi thẳng người như thế này, anh mệt lắm.”
Giọng điệu của anh lại khiến Nguyễn Dụ thêm quyết tâm mệt chết anh, sau khi anh quay đi, cô le lưỡi lêu lêu anh.
Không ngờ Hứa Hoài Tụng lại nhạy cảm quay lại, sợ đến mức cô kêu lên: “Cứ quay đầu lại làm gì, anh… anh nhìn đường ấy!”
Hứa Hoài Tụng cúi đầu cười, bắt đầu lên lầu, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng.
Nguyễn Dụ dần dần khống chế được tâm lí ngực áp vào lưng, cúi đầu nói vào tai anh: “Trông anh thành thạo như thế này, chắc là cõng không ít thiếu nữ rồi.”
Hứa Hoài Tụng quay đầu nhìn cô: “Chỉ cõng ba anh thôi.”
Cô vốn dĩ chỉ là đùa một chút, thăm dò tình sử của anh, đột nhiên bị nghẹn lời, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Bác ấy bây giờ vẫn khỏe chứ?”
Hứa Hoài Tụng bước từng bước lên lầu, đáp: “Vẫn thế, dựa vào sự chăm sóc của nhân viên, rất khó để khôi phục trí lực, nhưng chỉ cần không tái phát xuất huyết não thì cũng không có vấn đề gì.”
Nguyễn Dụ nhíu mày, hỏi một câu mà cô giấu trong lòng rất lâu rồi: “Em hỏi một vấn đề, anh không trả lời cũng không sao…”
“Ba mẹ anh li hôn rồi, mười năm trước.” Không đợi cô hỏi, Hứa Hoài Tụng đã trả lời xong.
Nguyễn Dụ “ừ” nhỏ, thấy anh nói xong câu này thì thở gấp một hơi.
Mười tầng rồi.
Cô chầm chậm ép người xuống, dùng một lực nhẹ lấy tay ôm lấy cổ anh.
Như một động tác an ủi.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu nhìn tay cô, khoé miệng cong cong, không nói lời nào.
Cuối cùng cũng đến tầng mười hai.
Lúc hai người đến nơi, không ngờ lại nhìn thấy cửa thang máy từ từ mở ra, vợ chồng chủ nhà đi từ trong đó ra.
Nguyễn Dụ ngơ ngác nói: “Ơ, chẳng phải là ngắt điện rồi sao?”
Bà chủ cũng ngơ ngác, giải thích: “Thời gian ngắt điện là từ sáu rưỡi sáng đến bảy rưỡi, buổi tối thường nhiều người, sẽ không sửa đường điện đâu.” Nói xong bà cười, “đại sảnh dưới tầng một vẫn có đèn mà, cầu thang bộ cũng có.”
“…” Đúng ha. Vậy là do lúc nãy cô buồn ngủ quá nhìn nhầm ngày đêm à?
Hai vợ chồng chủ nhà cười về nhà.
Nguyễn Dụ ở trên lưng Hứa Hoài Tụng không nhúc nhích: “Anh… anh cũng nhìn nhầm rồi à?”
Hứa Hoài Tụng quay đầu, cười hỏi lại: “Em nghĩ sao?”