Trước khi Tôn Diệu Hàm đi, Nguyễn Dụ dặn cô ấy cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hoàn Thị.
Cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã biết, lúc ra khỏi cửa lại quay đầu: “Chị này, thực ra em rất hiếu kì…”
“Hứ?”
“Thời gian báo động kêu tối qua không dài, nhân viên nghiệp vụ giải thích rõ ràng chuyện này rất nhanh, nhưng trước đó, anh ta đã vội vàng lái xe đi, tại sao lại dễ dàng như thế chứ?”
Nguyễn Dụ lắc đầu không rõ, cô quay đầu nhìn Hứa Hoài Tụng, đúng lúc này, điện thoại của Tôn Diệu Hàm vang lên.
Bắt máy một hồi, ánh mắt cô ấy dần đỏ lên, cầm điện thoại nói: “Cô, cháu thực sự không muốn báo cảnh sát… Thôi, không có tác dụng gì đâu…”
Một giọng nói bén nhọn mang theo âm địa phương vọng ra từ đầu kia: “Xã hội gì thế này, bị bắt nạt rồi còn không được báo cảnh sát? Cháu đợi đó, cảnh sát sắp đến rồi, cháu nói rõ ràng cho họ, để tên khốn kia ăn cơm tù!”
Tắt điện thoại, Tôn Diệu Hàm hít sâu một hơi, nén nước mắt nói: “Em phải lên lầu trước đây, cô em ở quê biết chuyện đã báo cảnh sát rồi.”
Nguyễn Dụ vỗ vai cô ấy, nhìn theo bước cô ấy vào trong thang máy. Hứa Hoài Tụng bóp trán ngồi trên sofa, cô bước lại gần hỏi: “Có phải tình hình rất phức tạp không?”
“Theo như những gì em nói tối hôm qua, trong phạm vi camera thang máy có thể quét đến, cô ấy không phản kháng, chuyện sau khi vào nhà chỉ dựa vào lời nói thì ngay cả lập án cũng khó thành. Nếu phía cảnh sát gia nhập điều tra rồi cho gọi đương sự, nhưng kết quả là không thành án, em cảm thấy Nguỵ Tiến sẽ làm gì sau chuyện này?”
Nguyễn Dụ mím môi không nói.
Nói nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng hiện thực đúng là như thế.
Những cô gái như Tôn Diệu Hàm rơi vào tay Nguỵ Tiến không phải một hai người, nhưng hơn phân nửa trong số họ lựa chọn âm thầm giải quyết, mà không phải lấy trứng chọi đá.
Dù sao thì người như Nguỵ Tiến làm theo ý mình quen rồi, vốn dĩ anh ta sẽ không để ý đến một hai cô gái này, cũng như sau lần này vậy, nếu Tôn Diệu Hàm vì “không dám chơi” mà bỏ đi, có thể chẳng bao lâu sau anh ta sẽ quên cô ấy.
Nhưng nếu chuyện này bị tung ra, làm anh ta tức giận, nhưng lại không thể trị tội anh ta trước pháp luật, thì rất khó để giải quyết vấn đề này.
Hứa Hoài Tụng nhắm mắt: “Tối qua em đã gặp phải Nguỵ Tiến, sau khi cảnh sát tham gia vào, chắc chắn em sẽ bị liên luỵ, thậm chí còn có thể bị vạch trần vụ báo cháy. Tôn Diệu Hàm có thể đi, nhưng em còn có trói buộc hợp đồng với Hoàn Thị, em phải làm sao?”
Là người thì ai cũng có lòng ích kỉ.
Thân là luật sư, nếu Tôn Diệu Hàm quyết tâm phải bảo vệ quyền lợi của mình, có thể anh sẽ ủng hộ. Nhưng thân là một người bạn trai, anh không muốn Nguyễn Dụ bị cuốn vào chuyện này.
Hứa Hoài Tụng xoa thái dương: “Anh đi xem xét tình hình trên tầng mười lăm.”
Lúc Nguyễn Dụ và Hứa Hoài Tụng đến tầng mười lăm, Phương Trăn và một vị cảnh sát nữa đang hỏi chuyện Tôn Diệu Hàm, ngoài cửa có một chú chó nghiệp vụ.
Thấy vậy, Nguyễn Dụ hỏi nhỏ: “Sao lại dẫn theo chó nghiệp vụ đến chứ?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu tỏ ý không biết.
Phương Trăn khá ngạc nhiên khi thấy hai người, vị cảnh sát còn lại thì há hốc mồm: “A, cô Nguyễn, anh Hứa, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Nguyễn Dụ đỡ trán, không biết có phải cô có thể chất của Mori Kogoro không.
Thấy cô cứ nhìn chòng chọc vào chú chó nghiệp vụ, anh ấy giải thích: “Hiều lầm, hiểu lầm rồi, người báo án nói rằng kẻ tình nghi gây án xong thì bỏ chạy, chúng tôi cứ tưởng sẽ phải truy bắt.”
Tôn Diệu Hàm tỏ ý xin lỗi: “Thật ngại quá, cô tôi không biết rõ ràng sự việc…”
Cô ấy nói xong thì lập tức trần thuật lại câu chuyện một cách đơn giản.
Sau khi Phương Trăn nghe hết, anh ấy hỏi kĩ càng lại Nguyễn Dụ một lần nữa, cuối cùng muốn xác nhận những đồ đạc mà tối qua Nguỵ Tiến đã đụng vào.
Tôn Diệu Hàm vào phòng bếp lấy túi rác ra nói: “Ly bị vỡ và ruột gối tôi đều thu dọn hết rồi, ở đây cả…” Nói đến đây, chú có nghiệp vụ ở cửa bỗng nhảy vọt về phía cô ấy.
Cô ấy giật mình đánh rơi túi rác.
Hai anh cảnh sát vội chạy lại, một người vỗ về chú chó, một người kiểm tra túi rác.
Phương Trăn đeo găng tay, cúi đầu cẩn thận lục tìm đống tạp vật ấy, nói: “Trong đó có máu không?”
Tôn Diệu Hàm bị hù sợ, lắp bắp nói: “Không, không có…!”
Chú chó vẫn sủa không ngừng, Phương Trăn quay đầu nói: “Bảo Tân Tân lại đây ngửi.”
Người cảnh sát kia mở dây xích cho nó.
Chú chó mang tên Tân Tân ấy vọt lại ngay tức khắc, thò mũi vào trong túi rác, cuối cùng lôi ra một cái đầu lọc thuốc lá.
Hai người cảnh sát nhìn nhau.
Phương Trăn hỏi Tôn Diệu Hàm: “Cô hút thuốc lá sao?”
Cô ấy kinh ngạc lắc đầu: “Không phải, tôi không hút thuốc lá, là anh ta…”
Hứa Hoài Tụng nhíu mày, bước tới gần: “Cô Tôn nói, tối quá Nguỵ Tiến nghe thấy báo động thì vội vã bỏ đi đúng không?”
Tôn Diệu Hàm gật đầu, cúi nhìn đầu lọc thuốc lá, khó hiểu nhìn Nguyễn Dụ, không nhìn ra hai chuyện này có liên quan gì đến nhau.
Thấy ba người đàn ông trong phòng đồng thời trở nên nghiêm túc, Nguyễn Dụ cũng không dám ra tiếng, một lát sau, Phương Trăn cho đầu lọc thuốc vào túi vật chứng, nói với đồng nghiệp: “Mang đến trung tâm giám định chất ma tuý.”
Tôn Diệu Hàm kinh sợ hít một hơi khí lạnh.
Phương Trăn nói: “Cô Tôn có biết gì về thói quen trên phương diện này của anh Nguỵ không?”
Cô ấy mở to mắt lắc đầu, nói nhỏ: “Tôi chỉ nhớ, tối qua anh ta vừa hút thuốc, vừa…” Cô ấy nói được một nửa thì tỏ ra khó có thể mở miệng, ánh mắt cầu cứu hướng về phía người phụ nữ duy nhất ở đây – Nguyễn Dụ.
Nguyễn Dụ tiếp lời cô: “Có một người bạn nói với tôi, trên phương diện “đó” anh Nguỵ có ham thích không tốt…”
“Không loại trừ khả năng là đi tìm kích thích sinh lí dưới sự trợ hứng của ma tuý.” Sắc mặt Hứa Hoài Tụng không hề thay đổi, “cảnh sát Phương, nếu có thể, tôi hy vọng bên phía cảnh sát sẽ nghĩ đến việc đảm bảo an toàn cho đương sự một cách trọn vẹn nhất. Tôi không tán thành việc thông báo ngay cho anh Nguỵ về vụ án “xâm phạm” này.”
Phương Trăn gật đầu: “Nếu kết quả giám định phù hợp với giả thiết, chúng tôi sẽ xin lệnh điều tra bí mật.”
Kết thúc cuộc nói chuyện này, Hứa Hoài Tụng bảo Nguyễn Dụ liên lạc với nhà họ Sầm.
Biết được bọn họ định điều tra lại từ vụ đạo văn, Sầm Vinh Thận mời hai người đến công ty.
Nhà họ Sầm phát triển từ việc kinh doanh bất động sản, gia nghiệp rất lớn, đầu tư ở mọi ngành nghề bao gồm trò chơi, du lịch, điện ảnh.
Lúc hai người đến nơi, Sầm Vinh Thận đang mở cuộc học lãnh đạo, xong việc mới tiếp đón bọn họ. Hứa Hoài Tụng vào thẳng vấn đề, mong được chứng thực chuyện Sầm Tư Tư thuê thuỷ quân và mua lượt search.
Bởi vì áy náy, Sầm Vinh Thận luôn dùng thái độ phối hợp rất tích cực trong chuyện này, bảo thư kí lấy những tư liệu liên quan đưa cho bọn họ, nói: “Luật sư Hứa, những tư liệu tôi tìm được chỉ có nhiêu đây, tôi nghĩ có lẽ nó cũng không phải là hoàn chỉnh.”
Hứa Hoài Tụng đọc qua xấp tư liệu một lần, trầm mặc giây lát rồi đáp: “Ông Sầm, đây có lẽ là bản hoàn chỉnh rồi.”
“Ý của luật sư Hứa là?”
“Xin lỗi, là sơ sót của tôi.”
Thực ra trong cuộc gọi ghi âm lúc trước, Sầm Tư Tư đã nói ra sự thật rồi. Cô ta nói, cô ta chỉ định thuê một lượng thuỷ quân nhỏ thử xem sao, không ngờ mọi chuyện lại đi tới mức đó, bay thẳng lên top tìm kiếm.
Lúc đó anh và Lưu Mậu chỉ cho rằng đây là lời lẽ chối bỏ của bị cáo, vì để nhanh chóng khôi phục lại danh dự cho Nguyễn Dụ, không đặt ra những giả thiết khác nữa, vậy nên để kẻ chủ mưu đứng đằng sau thoát được.
Sau khi ra khỏi tập đoàn Sầm Thị, cả chặng đường lái xe Hứa Hoài Tụng không nói lời nào.
Nguyễn Dụ nhìn anh: “Không sao, anh đã từng nói luật sư không phải là thần tiên, bây giờ phát hiện ra cũng không muộn, nhưng tiếp theo phải làm sao đây…”
“Những chuyện mà Nguỵ Tiến gây ra trong vài năm gần đây tuyệt đối không phải chỉ một hai vụ, nhưng anh ta luồn lách trong nhưng khe hở của luật pháp quen rồi, tội hiếp dâm không thành và tội tàng trữ chất ma tuý đối với anh ta có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, càng không nói đến việc nhỏ như mua lượt tìm kiếm.”
Đúng vậy. Không nói đến chuyện mối quan hệ hiện tại của Nguyễn Dụ và Hoàn Thị khiến cô không thể phanh phui ra, cho dù tố cáo rồi, một khoản tiền bồi thường đối với anh ta có đáng là gì?
“Vậy cứ để anh ta ngông nghênh ngoài vòng pháp luật vậy sao?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu: “Đánh rắn đánh bảy tấc, anh nhờ bên cảnh sát điều tra bí mật là vì để tóm lấy cái đuôi của anh ta. Những người như thế này thường sẽ không sạch sẽ gì, ma tuý cũng phải có nguồn giao dịch, nếu có thể chứng thực anh ta không chỉ có tội tàng trữ ma tuý trái phép, mà còn có tội buôn bán vận chuyển chất ma tuý, thì ô dù có lớn thế nào đi chăng nữa cũng không bảo vệ được anh ta.”
Nguyễn Dụ gật đầu.
“Nhưng nếu như thế, nhà đầu tư bị bắt, tiến trình bộ phim của em cũng sẽ bị ảnh hưởng, rất có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị huỷ.”
“Có sao đâu, trừ hại cho dân mới quan trọng!”
Thấy bộ dạng như một nữ anh hùng của cô, Hứa Hoài Tụng cười cười, lát sau mới nói tiếp: “Lúc trước em hỏi anh hôm đó anh với Lý Thức Xán đã làm gì.”
Nguyễn Dụ liếc anh: “Cuối cùng cũng chịu nói rồi à?”
“Lúc đó anh không rõ những sắp xếp của Hoàn Thị, nhưng vẫn luôn nghi ngờ trong việc chọn Lý Thức Xán làm nam chính: tại sao lại trùng hợp như vậy.”
“Cậu ta liên tiếp xuất hiện trong các vụ scandal, anh ngờ rằng trước khi lên sóng, Hoàn Thị đã bới móc được mối quan hệ của em, cậu ta và Sầm Tư Tư, thừa cơ tạo đề tài nóng, vì thế hôm đó anh đã thương lượng với cậu ta về một phương án dự phòng.”
“Phương án gì?”
Khoé môi Hứa Hoài Tụng cong lên: “Với tình hình hiện tại của Nguỵ Tiến, có lẽ không cần nữa.”
“Nghĩa là anh không định nói nữa?”
“Ừ.”
Nguyễn Dụ hít một hơi, phồng miệng nói: “Thế thì thà rằng anh đừng nhắc đến nữa!”
Đúng lúc đèn đỏ, Hứa Hoài Tụng đưa tay xoa đầu cô: “Lần này anh có thể ở trong nước một tháng, ngoại trừ việc phối hợp điều tra về Nguỵ Tiến, chủ yếu là lo vụ án của Châu Tuấn, những lúc khác anh đều có thể ở cạnh em.”
Nguyễn Dụ hừ nhỏ: “Anh không cần thi tư pháp nữa à? Năm nay là năm đầu tiên cải cách, hình thức đề thay đổi hết rồi, ai ngờ anh lại thi đúng lúc này.”
Hứa Hoài Tụng ngẩn ra: “Anh đang ôn tập.”
“Xì, đáng thương quá, hay là đừng yêu đương gì nữa, lo làm đề đi, anh mà thi không đỗ thì sẽ không được nhận án, không được nhận án nghĩa là thất nghiệp, em lại phải dùng tiền nhuận bút nuôi anh.”
Bàn tay Hứa Hoài Tụng di chuyển đến trước trán cô, làm động tác gõ đầu cảnh cáo.
Cô rụt cổ: “Oa, luật sư cũng phạm tội rồi!”
Hứa Hoài Tụng cười ra tiếng, dùng ngón cái ấn vào trán cô.
Nguyễn Dụ lấy hai bàn tay bắt lấy tay anh nói: “Lúc nãy anh nói, một tháng sau anh phải đi à?”
“Khoảng đó.”
Nguyễn Dụ ờ một tiếng, thả tay anh ra, dùng điện thoại search trên baidu: “Những giấy tờ cần thiết và lưu ý khi làm hộ chiếu.”
Đọc hết một lượt baidu, Nguyễn Dụ cũng hiểu sơ qua rồi, sau khi về nhà cô thúc giục Hứa Hoài Tụng đi ôn tập.
Hứa Hoài Tụng bị cô kéo lên sofa, nhìn đống hiến pháp, luật dân sự, luật thương mại, luật hình sự, luật kinh tế, luật quốc tế trên bàn trà, anh không nói lời nào.
Nguyễn Dụ hứng thú lật xem vài quyển, lẩm bầm: “Em sắp không biết chữ “luật” này viết như thế nào nữa rồi… Hay là chúng ta làm một đề thi thử trước?”
“Ừ.”
Cô lật quyển “Bộ đề thi tư pháp bảy mươi ngày”, thấy bên trong còn rất mới, hỏi anh: “Từ một đến mười, chọn đi.”
“Bảy.”
Cô mở đến bộ đề thứ bảy, đưa bút cho anh, mở bộ đếm giờ trong điện thoại: “Đây, đề số ba trong bộ đề thứ bảy, bắt đầu đi, em tính thời gian cho anh.”
Hứa Hoài Tụng thở dài làm đề, nửa tiếng sau, anh cau mày định lấy cuốn luật thương mại.
Nguyễn Dụ ngăn cản anh: “Ý? Anh làm đề mà còn mở sách à, lúc thi ai cho anh mở?”
Hứa Hoài Tụng cảm thấy sức lực không được tràn trề cho lắm: “Nó khác xa so với hệ thống pháp luật ở Mỹ, anh vẫn chưa học quyển luật thương mại.”
“Đề thi thử là để khảo sát thực lực hiện tại của anh, không biết là không biết, có gì mà phải né tránh.”
Hứa Hoài Tụng cắn răng rụt tay về làm đề tiếp.
Nguyễn Dụ xoa đầu anh: “Hơn chín mươi điểm sẽ có thưởng.”
Hứa Hoài Tụng nghiêng đầu: “Thưởng gì?”
“Làm xong rồi nói.”
Hứa Hoài Tụng cụp mắt, quyết định vùi đầu làm đề.
Ba ngắn một dài thì chọn dài nhất, ba dài một ngắn thì chọn ngắn nhất, hai dài hai ngắn chọn B, dài ngắn không đều chọn C.
Lúc gần làm xong, Nguyễn Dụ nghe thấy tiếng ho của anh.
“Cổ họng anh khó chịu à?”
“Ừ.”
“Vậy em đi rót cho anh ly nước.”
Dứt lời cô đứng lên.
Hứa Hoài Tụng bay nhanh lật nhìn đáp án, đang định tìm đề số ba trong bộ thứ bảy, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên ——- “bạn Hứa.”
Mọi động tác ngừng lại, anh ngước lên.
Nguyễn Dụ cầm một chiếc ly trống rỗng đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh nói: “Em biết ngay là giả mà, quên không nói cho anh biết, sau khi tốt nghiệp khoa ngôn ngữ trung, em đã thi bằng giáo viên, em thừa hiểu những thành phần muốn quay cop như anh.”