Năm phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng dưới nhà hàng.
Cảnh sát Phương đi lên hỏi Nguyễn Dụ: “Cô Nguyễn, nếu có thể cô hãy đến hiện trường cùng chúng tôi, phối hợp chúng tôi bắt tội phạm.”
Lý Thức Xán ngăn cô, hỏi cảnh sát Phương: “Tình hình ở đó bây giờ thế nào? Kẻ tình nghi có những động thái gì, có mang theo vũ khí không? Bây giờ cô ấy đi liệu có nguy hiểm gì không, các anh có thể đảm bảo rằng các anh không chút sơ sót nào chứ?”
“Cảnh sát đặc nhiệm đang ở gần khu nhà chờ lệnh, tình hình trước mắt được xác nhận là, trạng thái của kẻ tình nghi rất ổn định, cũng đã bài trừ khả năng mang theo vũ khí. Nhưng nếu lập tức thi hành bắt người, ông Nguyễn và cô Khúc ở trong nhà vẫn có thể phải đối mặt với nguy cơ bị đe doạ đến sự an toàn.”
“Chúng tôi mời cô Nguyễn phối hợp là để thực hiện giải pháp khuyên can hoà bình, giảm thiếu tối đa việc sử dụng vũ lực. Bên cảnh sát nhất định sẽ dùng toàn lực bảo vệ những người có mặt ở hiện trường, mong mọi người hãy tin tưởng chúng tôi.”
Lý Thức Xán cau mày: “Khuyên can kẻ tình nghi? Chuyên gia đàm phán, chuyên gia tâm lí học của các người đâu?”
“Các chuyên gia đã có mặt ngay lúc này, nhưng nghĩ đến việc trong lúc chạy trốn, kẻ tình nghi lần lượt cầu cứu cô Nguyễn và anh Hứa, chúng tôi cho rằng, cô ấy có một giá trị không thể thay thế trong quá trình đàm phàn. Đương nhiên,” anh ấy nhìn Nguyễn Dụ, “cô Nguyễn không có nghĩa vụ phải phối hợp, nếu cô có nghi ngờ, lo sợ trong việc này, có thể ở bên ngoài đợi tin tức.”
Nguyễn Dụ lắc đầu: “Tôi đi với các anh.”
Hứa Hoài Thi kéo áo cô: “Chị…”
Nguyễn Dụ vỗ nhẹ tay cô bé: “Yên tâm, ý của anh em trong điện loại cũng giống với ý của cảnh sát.” Nói rồi cô nhìn Lý Thức Xán, “cậu đừng đi nữa, nếu bị nhà báo bắt gặp sẽ ảnh hưởng đến hành động của cảnh sát, chăm sóc cho Hoài Thi giúp tôi một lát được không?’
Lý Thức Xán trầm mặc gật đầu, lại dặn dò: “Phải nhớ rằng an toàn là quan trọng nhất.’
Nguyễn Dụ ngồi lên ghế sau xe cảnh sát.
Phương Trăn hỏi vài câu về tình hình gia đình cô, nghe cô nói xong, anh ấy dùng bộ đàm nói gì đó, sau đó quay lại: “Ba mẹ của cô Nguyễn rất thông minh và bình tĩnh, đang kéo dài thời gian cho cảnh sát, trước mắt trong nhà không có tình huống khác lạ nào.”
Cô nghe ra được vị cảnh sát nói chuyện nhã nhặn này đang an ủi cô, cô gượng cười: “Cám ơn.” Cô trầm ngâm một lát lại nói: “cảnh sát Phương, tôi muốn biết sơ qua về vụ án, có thể không?”
Anh ấy gật đầu: “Tám giờ sáng ngày hôm qua, kẻ tình nghi và nạn nhân xuất phát từ Tô Châu, camera trên đường cho thấy, người lái xe chính là kẻ tình nghi, nhưng ngoại trừ dấu vân tay số 1 là nhiều nhất, thì còn có dấu vân tay số 2 của nạn nhân, vì thế không ngoại trừ trường hợp trên đoạn đường không có camera, nạn nhân cũng có thể đã lái xe.”
“Con chip ghi lại lộ trình của chiếc xe đã biến mất, nghi là đã có người lấy đi, vì thế không thể biết chắc chắn chiếc xe đã đi qua những đâu, nhưng trên bản đồ chỉ đường, điểm đến của kẻ tình nghi và nạn nhân là gần nhà ba mẹ cô.”
Thì ra Châu Tuấn định đưa bạn gái đến thăm thầy cô giáo cũ.
Nguyễn Dụ nhíu mày, nghe tiếp.
“Nơi xảy ra vụ án là một con đường nhỏ vắng vẻ gần núi ở ngoại thành, vì không có camera nên tình hình cụ thế thế nào thì không biết được. Thi thể của nạn nhân được phát hiện ở ngoài xe, vết thương ở trên đầu, do một vật thể không sắc nhọn đập vào.”
“Sau khi đối chiếu, hung khí là một chiếc búa có vẻ như được dùng trong những trường hợp khẩn cấp. Trên tay nắm của chiếc bua lại một lần nữa tìm ra dấu vân tay số 1 và dấu vân tay số 2 của nạn nhân như trên vô lăng.”
Mười ngón tay của Nguyễn Dụ đan vào nhau, ngón tay cái sờ sờ móng tay, như muốn làm dịu không khí căng thẳng hiện tại, không dám nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
“Điện thoại của nạn nhân cũng được phát hiện ở ngoài xe, có một cuộc điện thoại then chốt, chính là lúc xảy ra vụ án mười giờ ba mươi hai phút, nạn nhân gọi cho ba mình. Trong điện thoại nạn nhân hét lớn kêu cứu, không ngừng lặp lại những lời nói ‘cứu mạng, bỏ tôi ra, Châu Tuấn’.”
“Ngoài ra, trong khe móng tay của nạn nhân thấy có một miếng da nhỏ, DNA của miếng da này và dấu vân tay số 1 đều phải đợi đến lúc bắt được kẻ tình nghi mới có thể đối chiếu được.
Mặc dù cách dùng từ của cảnh sát Phương về cơ bản rất nghiêm cẩn khách quan, nhưng nghe đến đây, kết hợp với sự trốn chạy và không phối hợp của Châu Tuấn sau khi xảy ra vụ việc, cũng có những chứng cứ cơ sở, vì thế cảnh sát mới xếp cậu ta vào danh sách kẻ tình nghi quan trọng nhất, tiến hành truy nã cậu ta.
Chiếc xe đi nhanh về hướng ngoại thành, cứ cách hai phút Nguyễn Dụ lại hít sâu một lần, khó khăn lắm mới lấy lại được sự bình tĩnh, lúc sắp đến nhà, cô bỗng nghe thấy tiếng vọng ra từ bộ đàm.
Cô lập tức ngồi thẳng người, cảnh sát Phương cũng trở nên nghiêm túc, hỏi tình hình bên kia.
Bộ đàm vang lên một giọng nam: “Kẻ tình nghi phát hiện ra bà Khúc báo cảnh sát và đã bị kích động, dùng dao gọt hoa quả uy hiếp ông Nguyễn lên sân thượng tầng bốn, chúng tôi đã vòng ra phía sau trèo lên sân thượng, các chuyên gia phán đoán nói mặt đối mặt khuyên can tạm thời không có hiệu quả.”
“Ba phút nữa tôi đến nơi.” Nói xong, Phương Trăn quay đầu nhìn Nguyễn Dụ, tưởng rằng cô đã sợ mà khóc lên rồi, lại thấy cô chỉ ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng phía trước không chút động đậy.
“Cô Nguyễn, cô nhất định phải…”
“Tôi tin tưởng các anh.” Nguyễn Dụ ngắt lời, gật đầu với anh ấy.
Ba phút sau, cô và cảnh sát Phương xuống xe, thấy dưới nhà cô bị bao vây kín mít, có một bộ phận là hàng xóm xung quanh, một bộ phận khác là những cảnh sát đang làm nhiệm vụ bảo vệ.
Đệm khí cứu người đã được chuẩn bị, xe cẩu và xe cứu thương cũng đang chạy đến từ phía không xa.
Tình cảnh hỗn loạn đến mức khiến người ta cảm thấy chóng mặt.
Khúc Lan được cảnh sát bảo vệ ở bên ngoài, vừa thấy Nguyễn Dụ, bà khóc nức lên: “Dụ Dụ, ba con ông ấy…!”
Nguyễn Dụ chạy lại, thấy Châu Tuấn đang uy hiếp Nguyễn Thành Nho đứng ở mép sân thượng, quay lưng với phía này, giằng co với cảnh sát đặc nhiệm và chuyên gia phán đoán, có vẻ rất kích động.
Cô vỗ nhẹ vai Khúc Lan, cắn răng để bản thân chấn định lại: “Mẹ, chúng ta đừng sợ.”
Cảnh sát Phương lấy tai nghe chuyên dụng của cảnh sát ra, bảo Nguyễn Dụ đeo vào, nói: “Người của chúng tôi khiến kẻ tình nghi cảm thấy áp lực tâm lý quá lớn, khiến hắn không nghe lọt một chữ nào, vì thế tạm thời bắt buộc phải lui lại. Nhân viên cứu hộ sẽ trợ giúp cô lên trên để cô tiến hành trò chuyện với hắn, cố gắng an ủi, ổn định lại cảm xúc của hắn.”
Nguyễn Dụ gật đầu, nhét tai nghe mini vào trong lỗ tai.
Khúc Lan đứng ở bên cạnh ngăn cản cô: “Dụ Dụ, con không được đi, chẳng phải con sợ…”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ.” Cô lắc đầu, nhìn cảnh sát Phương, “cảnh sát Phương, anh nói tiếp đi.”
“Chuyên gia phán đoán sẽ giữ liên lạc với cô bằng chiếc tai nghe này, họ sẽ nghe được cuộc trò chuyện của cô và kẻ tình nghi.”
“Cô phải nhớ hai điểm, một là, lượng sức mà hành động, hai là, cảnh sát đảm bảo sẽ không để cô và con tin bị thương, kết quả tệ nhất…” nói đến đây anh ấy ngừng lại, chỉ vào đỉnh toà nhà kế bên.
Từ ánh mắt của anh ấy, Nguyễn Dụ đã đoán ra, có thể là ở đó đã có một tay súng bắn tỉa.
Kết quả tệ nhất cũng sẽ không phải là cô và ba cô bị thương, mà đến lúc bất đắc dĩ, cảnh sát sẽ phải bắn vào kẻ tình nghi.
Cô run run, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Nguyễn Dụ tháo đôi giày cao gót vướng víu ra, lên xe cẩu dưới sự giúp đỡ của nhân viên chuyên nghiệp.
Những cảnh sát đặc nhiễm đã lui về phía sau nhà ở, Châu Tuấn vừa thở ra một hơi, đã thấy xe cẩu được nâng lên, lại lần nữa nắm chặt dao kề vào cổ Nguyễn Thành Nho, nói: “Các người đừng lên đây, đừng lên!”
Nguyễn Dụ vội hét ngược lên: “Châu Tuấn, là tớ, tớ là Nguyễn Dụ! Chỉ có một mình tớ!”
Nghe thấy giọng cô, tay của Châu Tuấn run lên, vô thức lui vào trong một bước.
Rõ ràng Nguyễn Thành Nho là con tin, nhưng ông lại cười: “Đứa bé này, đừng sợ, một cô gái như Dụ Dụ, sẽ không làm con bị thương đâu.”
Cần cẩu lên cao, cuối cùng Nguyễn Dụ cũng đối diện với cậu ta. Cô nhìn Nguyễn Thành Nho trước, mới xoè hai tay ra cho Châu Tuấn xem: “Châu Tuấn, cậu đừng sợ, chỉ có một mình tớ, tớ không mang theo gì cả, thật đấy.”
Như thể đột nhiên nhận được sự an ủi, câu nói “đừng sợ” ấy khiến con dao trong tay Châu Tuấn không còn được vững vàng.
Cậu ta đỏ mắt nhìn Nguyễn Dụ: “Cậu, cậu lên đây làm gì…”
Một lời chỉ dẫn vang lên từ chiếc tai nghe: “Nói với hắn, cô tin tưởng hắn.”
Cô lập tức nói: “Tớ đến để tin tưởng cậu.”
Ánh mắt Châu Tuấn loé lên, nhưng rất nhanh tối lại: “Không có ai tin tưởng tớ, đợi đến khi xét nghiệm ra DNA, sẽ không có ai tin tưởng tớ nữa.”
Nguyễn Dụ nhíu mày.
Trong tai nghe lại vang lên: “Hỏi cậu ta tại sao?”
“Vì sao?”
“Không có con chip ghi lại lộ trình xe, dấu vân tay là của tớ, cô ta…” Nói đến đây hàm răng cậu ta run rẩy, “miếng da trong móng tay cô ta cũng là của tớ, trong cuộc điện thoại ấy, cũng có tên của tớ. Quá mức trùng hợp, tất cả quá trùng hợp, mọi chứng cứ đều chỉ vào tớ, không có camera, không có nhân chứng, ai sẽ tin tớ?”
“Đã như thế, sao cậu còn cầu cứu Hoài Tụng?”
“Bởi vì tớ không giết người, tớ thật sự không giết người!” Cảm xúc của cậu ta lại bị kích động, “ba của Hứa Hoài Tụng chẳng phải có thể nói đổi trắng thay đen được sao? Cậu ấy có thể giúp tớ, phải không?”
Khoé mắt cậu ta lộ vẻ điên cuồng, khiến Nguyễn Dụ cảm thấy kinh sợ.
Nhưng cô vẫn cắn răng, nắm chặt lấy tay vịn trên xe cẩu: “Châu Tuấn, không ai có quyền đổi trắng thay đen. Thứ có thể quyết định đen trắng, chính là bản thể của đen trắng, mà chỉ có pháp luật mới có thể nói cho mọi người nó rốt cục là đen hay trắng. Mới hơn một tháng trước, tớ cũng rơi vào sự vu khống của người khác, nhưng cuối cùng pháp luật đã trả lại sự trong sạch cho tớ. Nó cũng có thể trả lại sự trong sạch cho cậu, cậu phải tin vào nó, được không?”
“Tớ không… tớ không tin pháp luật… Bọn họ truy nã tớ, tất cả bọn họ đang truy nã tớ!”
“Nhưng pháp luật tin tưởng cậu!” Nguyễn Dụ cất cao giọng, “trong lúc cậu không tin vào pháp luật, pháp luật vẫn tin cậu, tin kẻ tình nghi là vô tội. Cậu không giết người thì hãy phối hợp với cảnh sát tìm ra hung thủ thật sự, cho cô ấy một lời giải thích.”
“Hung thủ thật sự? Có hung thủ thật sự sao?” Châu Tuấn đột nhiên cười, “giữa đường cô ta cãi nhau với tớ, trước khi chia ra, cô ta nói chắc chắn sẽ có cách khiến tớ phải hối hận… Cô ta dùng cách này để tớ hối hận, không có hung thủ thật sự, căn bản không có!”
“Chắc chắn có, cảnh sát đã bài trừ khả năng nạn nhận tự sát, nếu như không phải cậu, chắc chắn sẽ có kẻ khác.”
Nguyễn Dụ nhìn chằm chằm vào ánh mắt cậu ta, giọng nói như mang theo sự dẫn dắt, cố gắng biểu đạt những lời trong tai nghe: “Châu Tuấn, cậu nói đi, cuộc gọi cuối cùng của cô ấy có khi nào là định gọi cho cậu không? Cô ấy nói, ‘cứu mạng, thả tôi ra, Châu Tuấn’, thực ra ý của cô ấy có thể không phải là ‘thả tôi ra, Châu Tuấn’, mà là ‘cứu mạng, Châu Tuấn’…”
Ánh mắt của Châu Tuấn tỏ vẻ khó tin: “Cậu nói gì?”
Nguyễn Dụ tiếp tục dẫn dắt: “Cậu nói lúc đó vì cãi nhau nên mới chia ra đúng không? Có thể sau khi cậu đi, cô ấy lái xe gặp được hung thủ, vì cậu là người cách cô ấy gần nhất nên mới gọi điện thoại cho cậu để cầu cứu.”
“Nhưng trong lúc ấn điện thoại, vì vấp phải sự cản trở của hung thủ, cô ấy gọi nhầm đến số của người ba cách xa hàng trăm km của mình. Thực ra cô ấy đang cầu cứu với cậu, không phải bảo cậu bỏ cô ấy ra, cuộc gọi này không thể chứng minh cậu chính là tội phạm.”
Châu Tuấn há miệng đứng im tại chỗ, bàn tay thả lỏng, con dao rơi xuống đất, đám đông còn chưa tản ra ở bên dưới kêu lên.
Cảnh sát đặc nhiệm ẩn ở phía sau mau chóng trèo lên sân thượng chế trụ cậu ta.
Chân Nguyễn Dụ mềm nhũn, đầu gối đập vào lan can.
Đồng thời, xe cẩu di chuyển lại gần sân thượng, nhân viên cứu hộ cách cô gần nhất chạy lên đỡ cô, sau đó đến Nguyễn Thành Nho.
Trong lúc cần cẩu chầm chậm hạ xuống, Nguyễn Dụ quay đầu, nhìn về phía sân thượng.
Ở đó, Châu Tuấn quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi ướt đẫm hai bàn tay.
Cậu ấy ôm lấy mặt không ngừng lặp lại: “Cô ấy không dùng cái chết để báo thù mình, cô ấy không dùng cái chết để báo thù mình.”
Mặc dù đã bắt người thành công, nhưng lúc này hòn đá trong lòng Nguyễn Dụ không có rơi xuống, mà càng ngày càng khiến cô khó chịu.
Thì ra Châu Tuấn tưởng rằng nạn nhân muốn dùng cái chết của mình để chế tạo hàng loạt chứng cứ báo thù cậu ấy, vì thế mới chạy trốn.
Vậy thì, cho dù sau này cậu ấy dùng thân phận của người vô tội ra khỏi quan toà, cậu ấy sẽ phải sống thế nào trong sự tự trách và hối hận?
Bỏ lỡ cơ hội, vĩnh viễn xa nhau.
Kẻ tình nghi bị bắt, sau nửa tiếng sau, hiện trường trở lại với sự bình tĩnh.
Nhớ đến Hứa Hoài Thi, Nguyễn Dụ gọi điện thoại cho Lý Thức Xán, nghe nói cô bé đã nghe theo sự sắp xếp từ xa của Hứa Hoài Tụng, được Lưu Mậu đưa về Tô Châu.
Vì thế cô nhắn tin báo bình an cho Hứa Hoài Tụng, sau đó vội vàng rời khỏi đó, đi khai báo với cảnh sát.
Nguyễn Thành Nho và Khúc Lan được nhân viên cứu hộ đưa đến bệnh viện để khám toàn thân, xác nhận là không bị thương.
Lúc ba người ngồi xe cảnh sát an toàn về đến nhà đã là bốn giờ chiều.
Lúc vào nhà, thấy bộ dạng chưa hết kinh sợ của hai mẹ con, Nguyễn Thành Nho cười ha ha: “Ai da, người không biết chuyện thấy dáng vẻ này của hai mẹ con, có khi còn tưởng rằng tôi còn chưa được cứu ra nữa.”
“Ông này, nói linh tinh cái gì đây?” Khúc Lan dùng sức lườm ông.
“Cho dù là mù rồi, nhưng còn chưa câm đâu, chẳng lẽ còn không cho tôi nói chuyện à?”
Tay trái ôm lấy ba, tay phải ôm lấy mẹ, Nguyễn Dụ khuyên can: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Đang ăn tết đấy, tối nay ba mẹ ăn gì?”
Cô tránh không nhắc đến chuyện lúc chiều, nhưng ba mẹ Nguyễn đều nhìn ra được, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, cố tỏ ra thoái mái thôi.
Khúc Lan nói: “Biết trước con sẽ đến nên mẹ mua nhiều đồ ăn lắm, mẹ đi làm cho con.”
“Thôi, mẹ đừng làm nữa, con muốn ăn mỳ ăn liền.” Nguyễn Dụ cười hì hì, đẩy bà và Nguyễn Thành Nho về phòng, “ba mẹ nghỉ ngơi đi, năm giờ rồi con nấu mỳ tôm trứng, giờ con về phòng gọi điện thoại.”
Nguyễn Thành Nho nhìn cô: “Gọi cho ai? Tiểu Hứa à? Người ta ở San Fransico, bây giờ là một giờ sáng rồi!”
“Con biết…” Nguyễn Dụ biễu môi.
“Ai da, cái ông này,” Khúc Lan liếc Nguyễn Thành Nho, “một giờ sáng thì làm sao? Kể cả là hai giờ, ba giờ, bốn giờ cũng phải nghe điện thoại của Dụ Dụ!”
“Đúng vậy!” Nguyễn Dụ cầm điện thoại về phòng, dựa vào cánh cửa gọi cho Hứa Hoài Tụng.
Lúc này, cô nghĩ đến những lời anh nói với cô lúc chiều nay.
Anh không dạy cô cách để giải quyết tình huống, mà chỉ nói với cô, nhất định phải tin tưởng cảnh sát như tin tưởng anh.
Nước xa không cứu được lửa gần, anh là luật sư, không phải thần cũng không phải siêu anh hùng, lúc này, chỉ có thể tin tưởng và phối hợp cảnh sát mới giải quyết được vấn đề.
Anh nói, nếu cảnh sát đưa cô đến hiện trường, thì nghĩa là không phải bọn họ muốn cô cứu ba mẹ cô, mà là để cô cứu Châu Tuấn. Chỉ cần chuyện uy hiếp con tin xảy ra, chắc chắn cảnh sát phải đặt việc cứu con tin lên hàng đầu, có thể sẽ bắn hạ kẻ tình nghi.
Sự có mặt của cô là để cứu kẻ tình nghi.
Vì thế cô không cần phải sợ.
Trong vòng hai giây, có người bắt máy, Nguyễn Dụ thì thào, kéo dài giọng nói: “Hứa Hoài Tụng…”
Vì đêm khuya ở bệnh viện, Hứa Hoài Tụng nói nhỏ hết mức, cũng vì thế mà có vẻ đặc biệt dịu dàng. Anh hỏi: “Sao rồi, làm nữ anh hùng rồi thì anh từ Hoài Tụng biến thành Hứa Hoài Tụng à?”
Anh đang nói đùa để cô bớt mệt mỏi và sợ hãi, tuy rằng Nguyễn Dụ không cười nổi, nhưng cũng rất hưởng thụ giọng nói của anh: “Ừ, anh nói thêm hai câu nữa đi.”
“Nói cái gì?”
“Gì cũng được.”
“Gì cũng được?”
Vào lúc này, chẳng phải nên nói một chuỗi “tâm can bảo bối” để an ủi cô sao?
Nguyễn Dụ không kiên nhẫn thúc giục: “Ừ, anh nói nhanh lên.”
Hứa Hoài Tụng cười: “Anh đang nói đây còn gì? Em làm sao vậy?”
“Ai, nghe không ra à?” Nguyễn Dụ thở dài, “em nhớ anh rồi chứ sao.”