Nguyễn Dụ cảm thấy cái logic này rất kỳ lạ. Thực sự muốn nói ra chân tướng, chẳng phải là đồng nghĩa với việc Sầm Tư Tư cũng lộ ra bản chất hay sao?”
Nhưng cũng không phải là không có khả năng. Bởi vì cô nhớ đến lúc nãy Hứa Hoài Tụng nói trong điện thoại, hình như nhắc đến việc mang tính chất báo thù của bị cáo đối với nguyên cáo.
Lúc bị cáo đối mặt với nguy cơ thua toà, rất có thể sẽ sinh ra ý nghĩ “chó cùng dứt dậu”.
Nghĩ đến đây, vì có điểm tương đồng, Nguyễn Dụ lên mạng tìm kiếm “S.G” mà Hứa Hoài Tụng đã nói.
Bài viết mới nhất liên quan dừng lại ở phiên toà một thời gian trước. Cô không nhận thấy có nhiều tin tức liên quan đến bị cáo, ngược lại chú ý đến một cái tên khác: HANSON. Tên tiếng anh của Hứa Hoài Tụng. Tư duy bay xa, cô kích vào từ khoá này, nhìn thấy một loạt các bài báo tiếng anh mang tính chất phỏng vấn, giới thiệu mối liên quan của anh với S.G. Bài báo nói, S.G từng bị khởi tố ba năm trước vì xâm phạm quyền lợi, tạo thành scandal, giá cổ phiếu giảm mạnh, đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng về tiền bạc.
Lúc đó, ông Hứa rất có danh vọng trong giới luật sư ở Califonia - luật sư biện hộ tiếp nhận bản án này của S.G, nhưng hai ngày trước phiên toà đột nhiên chảy máu não, sau khi cứu trị thì bị chẩn đoán là “xuất huyết não”. Trước mắt thay đổi luật sư là kiêng kị nhất, nếu vì vậy là thua kiện, S.G sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nhưng nếu thay đổi thời gian cũng không được. Bản án không được giải quyết, giá cổ phiếu sẽ càng ngày càng giảm, công ty cũng sẽ sụp đổ.
Thời gian chỉ còn hai ngày, chủ tịch tập đoàn không ngồi im được nữa, cử đại diện đến bệnh viện hỏi thăm bác sĩ xem ông Hứa có thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn không.Kết quả đương nhiên là không có khả năng.Cuối cùng Hứa Hoài Tụng đứng ra. —— Năm ấy Hứa Hoài Tụng vừa học xong LLM, thi được CA Bar, vào nghề chưa lâu.
Bởi vì cậu ấy học nghề dưới tay ba mình, cũng coi như là tiếp xúc với bản án từ đầu đến cuối, S.G coi như lấy ngựa chết ra chữa như ngựa sống.
Không ai ôm hy vọng gì quá lớn. Nhưng kết quả là, với một bản án phức tạp như vậy, cậu được toà tuyên án thắng kiện. S.G thắng, khởi tử hồi sinh.
Nguyễn Dụ chậm rãi lăn chuột, kéo đến câu cuối cùng của bài báo: “That is incredible legend.” —— Đó là một truyền kì khó tin.
Có thể là nói Hứa Hoài Tụng, cũng có thể là nói S.G.Nhưng Nguyễn Dụ chỉ nghĩ đến, ba của Hứa Hoài Tụng sau này ra sao rồi?
Cách khoảng mười ngày sau, bên xử lí cáo buộc của Tấn Giang đưa ra phán quyết cho sự kiện đạo văn, nhận định sự tương đồng trong tình tiết của “Rất muốn thì thầm với anh” và “Ánh mắt cô ấy biết cười” không quá mười phần trăm, không thể cấu thành đạo văn.
Nguyễn Dụ gửi tin tức này vào trong nhóm, nói cho Lưu Mậu và Hứa Hoài Tụng biết.
Lưu Mậu trả lời trong giây lát, nói rằng đã có phán định này, cơ hội thắng kiện càng lớn, cơ hội được bồi thường sẽ càng nhiều.
Tuy nhiên, có tin vui ắt có tin buồn, Nguyễn Dụ viết: “Nhưng chắc chắn trên diễn đàn lại đang bắt đầu mắng chửi rồi.”
Mười lăm phút sau.
Chí Khôn Lưu Mậu : “Cũng phải.”
Nhuyễn Ngọc: “Nói những gì rồi?”
Chuyện bạo lực mạng rất ảnh hưởng đến nguyên khí, cô quan tâm dư luận, nhưng lại không dám xem.
Lưu Mậu gửi vài tấm chụp màn hình đến.
“Đụng hàng đến mức này rồi còn không tính là đạo văn, vậy như thế nào mới là đạo?”
“Đã sớm đoán được kết quả này rồi, JJ sao có thể chặt cây rụng tiền của nhà mình được.”
“Đúng là không thể, bàn bè trong giới điện ảnh của tôi còn thích cái IP này, điện ảnh lớn, chế tác lớn, thổi một hơi là có bản quyền hàng ngàn vạn! Làm người có thể không cần thể diện, nhưng không thể không cần tiền.”
“Thôi. Quạ đen quạ trắng, biết đẻ trứng đều là quạ ngoan.”
Những lời nói sắc bén như muốn đâm qua màn hình, khiến cho người ta xem mà đau mắt.
Tin cuối cùng chắc là do Lưu Mậu tay run nên gửi qua, nhận thấy không được thoả đáng, anh ta nhanh chóng thu hồi.
Hứa Hoài Tụng trầm mặc rất lâu, giây tiếp theo mới gửi tin nhắn; “Buồn ngủ lắm à?”
Hơi hung dữ, Nguyễn Dụ không dám tiếp lời.
Chí Khôn Lưu Mậu: “Bình thường…”
Hứa Hoài Tụng: “Vậy đi viết cách luật sư phản bác đi.”
Tiếp theo đó, Nguyễn Dụ hoa mắt, trông thấy màn hình toàn là nick wechat. Chúng được gửi từ tên của Hứa Hoài Tụng giống như thể gửi danh sách hành hình.
Hứa Hoài Tụng: “Treo nick.”
Tuy là việc công, cô vẫn thấy có chút cảm động, gửi tin: “luật sư Hứa vất vả rồi!”
Không nhận được trả lời, Nguyễn Dụ tắt khung trò chuyện đi, sau đó nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thẩm Minh Anh tới.
Sau khi cô ấy từ chức biên tập trên Tấn Giang, cùng kinh doanh trên mạng với bạn trai, giống như Nguyễn Dụ, cô không cần nghiêm túc tuân theo quy chế chín giờ sáng năm giờ chiều, vì vậy có thời gian đến đây gõ cửa.
Nguyễn Dụ mở cửa liền nói: “Không cần an ủi mình, có thể là do quen rồi, mình thấy tâm trạng vẫn còn ổn.”
“Đừng tự đa tình,” Thẩm Minh Anh đi thẳng đến sô pha trong phòng khách, “mình đến là để hóng chuyện của Sầm Tư Tư.”
Tối qua Nguyễn Dụ từng nhắc đến chuyện này trên điện thoại.
Dù sao Sầm Tư Tư cùng Thẩm Minh Anh cũng là “tử địch”.
Lúc Nguyễn Dụ mới vào nghề viết ngôn tình hiện đại, thấy Thẩm Minh Anh không có một công việc thích hợp, mới góp ý cho cô đến ứng tuyển biên tập cổ ngôn trên Tấn Giang, hai năm trước viết chán hiện đại, đổi phong cách sang cổ đại, rất trùng hợp được phân vào tay Thẩm Minh Anh.
Kết quả trong thời gian đó, không biết tại sao quan hệ trong thực tế của hai người bị lộ, bị kẻ nặc danh nào đó vạch ra trên diễn đàn. Người đó kêu rằng biên tập xếp hạng không công bằng, giữ chỗ đề cử tốt cho bạn thân.
Sau khi tra xét, Thẩm Minh Anh phát hiện người này là “Tố Trừng”, cũng chính là Sầm Tư Tư.
Chuyện đó gây không ít sóng gió trong giới, tuy cô thật sự không lấy công làm việc tư, nhưng nói ra ai tin? Vì vậy sau đó cô trực tiếp nghỉ việc.
Nguyễn Dụ cũng bị rất nhiều người liếc trắng, vừa áy náy vì hại lây Thẩm Minh Anh, tâm lý cũng bị ảnh hưởng, bộ truyện cổ đại kia cũng dừng lại ở đó.
Về sau viết truyện mới, người ta không ngừng nhắc lại chuyện cũ, cô ép bản thân phải điều chỉnh tâm trạng, miễn cưỡng hoàn thành, từ đó như thể bị gặp chướng ngại, mất những mười tháng không hề có tiến triển.
Lại tiếp đến lần này, Sầm Tư Tư....Kiếm chuyện lần thứ hai, đây là nguyên nhân hai người nhất định phải khởi tố.
Nhịn một lần rồi còn chưa đủ sao?
Thẩm Minh Anh nói: “Xem ra, ngay khi đó cô ta đã biết cậu là ai, cậu nói xem lúc học đại học cậu đã làm gì cô ta, mà sau nhiều năm như vậy cô ta vẫn cắn chặt lấy cậu không nhả?”
Nguyễn Dụ thở dài: “Mình mà biết đã chẳng đến mức bị người ta ám toán.”
“Cướp học bổng của cô ta à?”
Nguyễn Dụ lắc đầu.
“Cướp danh ngạch đề cử của cô ta?”
Vẫn lắc đầu.
“Vậy chẳng lẽ là cướp bạn trai?”
Lần này không cần Nguyễn Dụ lắc đầu, Thẩm Minh Anh lập tức phủ định: “Không thể nào, người độc thân bẩm sinh như cậu, mang đàn ông tặng đến nhà cậu cũng không lấy.”
Cô nhớ rõ, lúc đại học năm tư Nguyễn Dụ từng bị một cậu em năm nhất theo đuổi, ầm ĩ toàn khoa, nhưng dù như thế hai người cũng không có kết quả.
Đừng nói cậu em đó không đủ ưu tú, sau này người ta thành ngôi sao, có một đống fan nữ cơ mà.
Vì thế nên Thẩm Minh Anh nói Nguyễn Dụ ngốc không chỉ một lần.
“Lại nói tiếp, cậu em đó giờ thế nào rồi?”
“Không để ý.”
Tư duy của Thẩm Minh Anh từ chỗ Sầm Tư Tư bắt đầu tản ra, lấy điện thoại tìm kiếm: “Lí cái gì Xán ấy nhỉ? À, là nick weibo này phải không?” Cô vẫy vẫy điện thoại, “SC Lý Thức Xán.”
Nguyễn Dụ từ xa liếc nhìn, gật đầu.
Nhìn một cái, trong đầu lại chợt loé lên cái gì đó.
SC? Vì sao cô cảm thấy chữ viết tắt này có chút quen mắt nhỉ?
“Ồ, đúng lúc đang phát trực tiếp.”
Thẩm Minh Anh nhấp vào bài phát trực tiếp của Lý Thức Xán. Một giọng nói hơi chút khàn khàn vang lên: “Được rồi, ván này coi như tôi thua, vậy thì mạo hiểm lớn một lần. Nào, nick “Tôi yêu ăn thịt thỏ” lúc nãy, bạn nói.”
“Đại minh tinh dễ gần như vậy à, phát trực tiếp còn chơi trò “Lời thật lòng mạo hiểm” với fan?” Thẩm Minh Anh bóc một gói ô mai, xem ngon lành, còn tự lẩm bẩm một mình.
Nguyễn Dụ không trả lời, chỉ để ý lướt weibo, đắm chìm trong thế giới mạng, máu lên não thế nào lại cho vài cái nick vào sổ nhỏ, gửi trong nhóm: “Luật sư Hứa, tôi có thể thêm vài người vào danh sách không?”
Hứa Hoài Tụng: “Tuỳ cô.”
Được sự đồng ý, ý chí chiến đấu của Nguyễn Dụ sục sôi, tiếp tục chăm chú bắt tội phạm.”
Trong điện thoại của Thẩm Minh Anh, giọng Lí Thức Xán lại truyền đến: “Số điện thoại thứ bảy gọi được đến cho tôi, nói với “người đó” tám chữ ‘ngày kia hẹn gặp nhau ở chỗ cũ’? Oa, bạo lực thế…”
“Làm ngôi sao cũng không dễ tí nào!”
Thẩm Minh Anh lại cảm khái kiểu mẹ già, tiếng nói vừa dứt, cô nghe thấy tiếng điện thoại Nguyễn Dụ kêu.
Thẩm Minh Anh ngơ, còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Dụ đã nghe điện: “A lô, xin chào.”
Người đang phát trực tiếp cũng nói một câu: “A lô, xin chào.”
Thẩm Minh Anh kích động nhảy lên.
Lúc nãy Nguyễn Dụ nhìn số điện thoại trên màn hình tuy không biết của ai, nhưng hiển thị vùng là thành phố Hàng, vì thế mới nghe, bây giờ mới ngộ ra, cứng ngắc quay đầu nhìn Thẩm Minh Anh, ý hỏi: “Mình?”
Thẩm Minh Anh kinh ngạc gật đầu, mau chóng cắm tai nghe vào điện thoại.
Nguyễn Dụ ngớ người năm giây, mới được giọng nói trong ống nghe kéo lại hồn phách: “Là học tỷ phải không? Em là Thức Xán.”
Cô điều chỉnh cảm xúc, nói: “Là chị…”
Cậu ta hình như cười cười: “Chị đừng căng thẳng, em không có gì làm nên muốn hỏi thăm tình hình của chị.”
Mười mấy vạn người nghe cuộc nói chuyện này, Nguyễn Dụ có thể không căng thẳng sao?”
Cô nhìn Thẩm Minh Anh, lòng bàn tay toát mồ hôi, nói: “Tình hình à, chị khá ổn.”
“Vậy chị vẫn ở chỗ cũ à?”
Vừa rồi Nguyễn Dụ cũng nghe thoáng thoáng thấy nội dung phát trực tiếp, đoán Lí Thức Xán đang khơi gợi chủ đề nói chuyện. Vì muốn mau chóng kết thúc cuộc gọi, cô đáp: “Ừ.”
“Em muốn đến tìm chị ôn chuyện, sáng sớm ngày kia chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ cũ được không.”
Nguyễn Dụ trầm mặc, nhưng nghĩ có nhiều người nghe như vậy, vẫn quyết định phối hợp trò chơi: “Được…”
“Vậy thì gặp lại sau, bye.”
“Bye bye.”
Tắt điện thoại, Thẩm Minh Anh kêu toáng lên: “Chuyện gì thế này? Ngày đó chẳng phải cậu ta chủ động cho cậu vào danh sách đen sao, sao lại vẫn giữ số điện thoại của cậu?”
Nguyễn Dụ hồi hồn, nói: “ Cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai?”
Thẩm Minh Anh cúi đầu tiếp tục xem phát trực tiếp.
Màn hình kín mít bình luận.
“Ôi ôi, tại sao lại là một em gái có giọng nói dễ nghe thế này!”
“Xán Xán anh không được đi gặp người ta đâu đấy.”
“Lúc nãy là ai đưa ra đề mục, đi ra đây chúng ta đàm luận!”
Đám fan nữ này thật là!
Thẩm Minh Anh sờ da gà nổi lên trên cánh tay, sau đó cô thấy Lý Thức Xán trên màn hình cười lên: “Các bạn đúng là biết tìm việc cho tôi, lát nữa kết thúc phát trực tiếp, nhớ nhắc nhở tôi đi xin lỗi người ta, nếu không cho người ta leo cây thì quá đáng quá.”
“Xì... thật biết nói chuyện.”
Hai ba câu đã tỏ ý sẽ không đi gặp mặt, dỗ được mấy chục vạn fan.
“Sao khi đó cậu ta không dụ được cậu nhỉ?” Thẩm Minh Anh cảm khái một câu, xoay qua thấy Nguyễn Dụ cau mày nắm chặt điện thoại, không biết đang nhìn gì, “Cậu sao đấy? Vẫn đang xem người khác mắng cậu à? Đừng tự ngược nữa có được không?”
Nguyễn Dụ lắc đầu, tỏ vẻ không phải đang xem cái đó, nói: “Mình đang xem trang chủ của Lý Thức Xán.” Cô nói xong, lông mày cau càng chặt, “SC, chữ viết tắt này thực sự rất quen mắt, từng nhìn thấy ở đâu nhỉ?”
Thẩm Minh Anh ngơ ngác chớp mắt: “SC? Ai, đó chẳng phải là Tố Trừng sao?”
Nguyễn Dụ đột nhiên ngẩng đầu.
Lí Thức Xán là SC, Tố Trừng cũng là SC?