Kim đồng hồ màu đỏ chớp mắt tăng lên đến 140km/h.
Trái tim của Nguyễn Dụ như treo lên cổ họng, thở cũng không dám thở mạnh.
Chiếc xe cảnh sát ở dải phân cách bên kia cũng đã tăng tốc độ, đi song song với Hứa Hoài Tụng, hạ kính xe xuống hét gì đó.
Nguyễn Dụ hạ kính xe phía bên cô, thấy Phương Trăn cầm súng ngồi đằng sau.
Giọng của anh ấy vang lên trong tiếng gió rít gào: “Luật sư Hứa, cảnh sát đã chặn ở đầu ra đằng trước, trước mắt, kẻ tình nghi phạm tội có thể đang ở trong trạng thái điên cuồng, chúng tôi không ủng hộ việc anh tới gần chạy ngược chiều tới gần!”
Hứa Hoài Tụng vẫn đang tăng tốc, không có thời gian trả lời.
Nguyễn Dụ nhìn anh, áp sát vào cửa xe đáp lời thay anh: “Cảnh sát Phương, không kịp ngăn ở đầu ra rồi! Chúng tôi vừa phát hiện trong xe của kẻ tình nghi có một con tin nữ, có thể anh ta sẽ lợi dụng con tin và áo phao để nhảy xuống biển chạy trốn!”
Cảnh sát Phương lập tức lấy bộ đàm lên nói: “Thay đổi vị trí chặn đường, tiến lên phía trước! Có thể dưới cầu có tàu thuyền tiếp ứng, chuẩn bị công tác trên biển!”
Bóng dáng chiếc BMW càng ngày càng nhỏ, anh ấy vừa nói xong, Hứa Hoài Tụng lại đạp chân ga, tốc độ của chiếc xe vượt lên 180km/h, chạm mốc 200km/h.
Xe của Phương Trăn bị bỏ lại đằng sau, từ xa còn nghe thấy anh ấy kêu to một câu “cẩn thận, lượng sức hành động”.
Động cơ của chiếc xe bắt đầu phát ra tiếng, làm cho người ta nghe mà tê dại da đầu.
Hứa Hoài Tụng chăm chú nhìn đường, lúc gần tới gần Nguỵ Tiến, một chiếc xe chở hàng màu cam xuất hiện đằng trước chiếc BMW.
Có lẽ là từ đầu cầu bên kia đi tới.
Khi hai chiếc xe gần đụng vào nhau, Nguỵ Tiến vội vã đánh lái, bánh xe gần như không còn tiếp xúc với mặt đường nữa mà bay lên không trung.
Nhưng chiếc xe chở hàng lại không thể linh hoạt được như thế. Tài xế hoảng hồn, vừa phanh gấp vừa đánh lái, chiếc xe nghiêng ra rồi tông ngang sang đường.
Nguyễn Dụ tận lực nén tiếng kêu thét của mình trong cổ họng.
Hứa Hoài Tụng nhìn đằng trước, cũng từ từ đánh lái, dùng làn đường bên cạnh để tránh chiếc xe tải.
Sau khi đụng đổ dải phân cách, chiếc xe tiếp tục trượt rồi “rầm” một tiếng, nó chặn ngang ra đường, chắn hết tất cả các làn đường bên kia.
Xe cảnh sát của Phương Trăn vội phanh gấp.
Nguyễn Dụ nhìn ra đằng sau, đầu chiếc xe tải mắc vào thành cầu nên không rơi xuống biển, cô thở ra một hơi.
Lại quay đầu lại, chiếc BMW đã rất gần.
Hứa Hoài Tụng điều chỉnh hướng lái, anh nhằm vào thanh chắn bảo hiểm ở đằng sau xe, định tông vào nó. Nhưng đúng lúc này, cửa kính trên nóc xe bỗng mở ra, con tin nữ bị đẩy ra nửa người.
Dưới tình huống như thế này mà tông xe, con tin có thể sẽ bay ra ngoài.
Hứa Hoài Tụng không thể không từ bỏ hàng động đó, tiếp tục bám theo đuôi xe Nguỵ Tiến.
Ba mươi giây sau, hai chiếc xe cảnh sát xuất hiện từ phía ngược lại.
Nguỵ Tiến lập tức giảm tốc độ, vì quán tính, con tin bắn ra khỏi xe bay về phía một trong hai chiếc đó.
Nguyễn Dụ vô thức nhắm chặt mắt, sau đó cô nghe thấy một tiếng phanh gấp chói tai.
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại để cứu con tin.
Chiếc còn lại lái xe ra ngang đường tiếp tục ngăn cản.
Hứa Hoài Tụng thấy tình thế này, anh từ từ giảm tốc độ, chuẩn bị chặn đằng sau.
Nhưng Nguỵ Tiến lại dường như điên rồi, không những không dừng lại, mà còn đánh lái sang thành cầu, thoát được một lần nữa.
Hứa Hoài Tụng nhíu chặt mày, lại tăng tốc. Xe cảnh sát cũng quay đầu đuổi theo.
Cổ họng Nguyễn Dụ khô khốc, hoảng sợ nhìn sang bên trái.
Thấy ánh mắt của cô, Hứa Hoài Tụng nhìn chằm chằm đằng trước nói: “Đâm vào thành cầu, xe của anh ta sẽ không chịu được bao lâu nữa.”
Cô gật đầu, lại nhìn chiếc BMW, quả nhiên thấy tốc độ của nó giảm đi nhiều, hướng xe cũng bắt đầu nghiêng lệch.
Tình hình này có vẻ ổn rồi.
Bởi vì chiếc xe cảnh sát đằng sau lại tăng tốc, Hứa Hoài Tụng không mạo hiểm tông vào thanh chắn bảo vệ sau xe Nguỵ Tiến nữa, chỉ bám sát theo sau.
Một phút sau, xe cảnh sát bật xi nhan vượt lên.
Nguyễn Dụ nhìn vào gương chiếu hậu: “Họ chuẩn bị vây hai đầu à?”
Hứa Hoài Tụng đang định gật đầu, lại thấy có một chiếc búa ném ra từ trên nóc chiếc BMW.
Nó bay thẳng vào trước kính chắn gió trước mặt Nguyễn Dụ.
Lúc ấy, cô sợ đến mức quên cả kêu thét, mắt mở to, đầu óc trống rỗng.
Tiếp đó mắt cô hoa lên, chiếc búa đang bay đến cũng thay đổi phương hướng.
Chiếc xe bỗng nghiêng ngả rồi đâm vào thanh chắn đằng sau xe Nguỵ Tiến.
Túi khí an toàn phồng lên. Dưới tác động của cú đụng này, hai chiếc xe đều dừng lại.
Trong hơi khí màu trắng, Nguyễn Dụ ngẩng đầu lên, giây phút ấy thế giới yên tĩnh lạ thường, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Sau đó không gian yên tĩnh ấy bị gián đoạn bởi tiếng còi xe cảnh sát và câu hỏi của Hứa Hoài Tụng.
Anh vội tháo dây an toàn ra dựa sát vào cô: “Có bị thương không?”
Nguyễn Dụ ngơ ngác nói: “Không…” Vài giây sau cô mới phục hồi tinh thần, gấp rút sờ vai anh, “anh thì sao, có sao không?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu, mở cửa xuống xe, sau đó vòng sang phía bên cô đỡ cô xuống.
Một chân Nguyễn Dụ đã mềm nhũn, anh phải ôm cô mới đứng vững được, tiếp đó cô nghĩ lại tình huống vừa rồi, hỏi: “Búa đâu? Lúc nãy…”
Cô nói một nửa thì dừng lại, ngơ ngẩn tại chỗ.
Lúc nãy Nguỵ Tiến gần như điên cuồng, ném một chiếc búa ra khỏi nóc xe để ép Hứa Hoài Tụng dừng xe.
Dưới tốc độ cao như vậy, rất có thể chiếc búa xe làm vỡ kính, trực tiếp gây nguy hiểm cho tính mạng của cô.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Hứa Hoài Tụng đã vội đánh lái thay đổi hướng xe.
Vậy cuối cùng thì chiếc búa ấy đập vào đâu rồi.
Thấy anh không sao, cô quay đầu nhìn chiếc Cayenne của anh.
Trên thành xe có một vết lõm rõ ràng, chắc là di chiếc búa văng vào.
Nhưng vị trí đó cách tấm kính chắn gió trước mặt anh chỉ có vài cm. Nếu tốc độ xe không đủ nhanh, hoặc vô lăng hơi có lệch hướng, chiếc búa này sẽ xuyên qua kính chắn gió bay thẳng vào anh.
Chiếc búa này vốn là bay về phía cô.
Hiểu ra hết những điều này, Nguyễn Dụ cảm thấy nghẹt thở, ánh mắt ươn ướt.
So với sự căng thẳng của lúc đuổi bắt vừa rồi, sự sợ hãi này càng làm cô khủng hoảng, khiến cô khó thở.
Thiếu chút nữa cô sẽ mất đi anh.
Cả người cô không còn chút sức lực nào trượt xuống, cổ họng như bị thiêu đốt.
Hứa Hoài Tụng đỡ lấy cô: “Em sao rồi, khó chịu chỗ nào?”
Sau lưng Nguyễn Dụ là một mảng mồ hôi lạnh, ôm chặt lấy eo anh, ngước khuôn mặt toàn nước mắt lên: “Hứa Hoài Tụng, anh không muốn sống nữa à…”
Hứa Hoài Tụng nhìn vết lõm trên chiếc Cayenne, cúi đầu dùng tay lau nước mắt cho cô, cười nói: “Sao có thể không muốn sống được? Anh tính chắc là vị trí đó rồi nên mới đánh lái.”
Nguyễn Dụ vừa lau nước mắt vừa sụt sùi, hét lên: “Anh lấy đâu ra cái phép tính thần thông như vậy!”
Anh cười : “Thật sự anh đã tính rồi, nếu không chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra, làm gì anh còn có hơi đâu mà đâm vào Nguỵ Tiến.
Nguyễn Dụ ngẩn ra. Nói vậy cũng đúng.
Cô khóc một lát rồi lau nước mắt đi, nhìn xe cảnh sát chạy tới từ bốn phía. Một nhóm đi thăm dò tình hình của Nguỵ Tiến, một nhóm lại hỏi bọn họ có bị thương không.
Chiếc BMW vốn đã gặp sự cố, túi khi an toàn chỉ phồng ra một nửa. Nguỵ Tiến được lôi ra, có vẻ như đã ngất rồi.
Ngoại trừ việc chân đã mềm nhũn, Nguyễn Dụ không sao cả. Hứa Hoài Tụng vừa đỡ lấy cô vừa trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Khung cảnh rất hỗn loạn.
Nguyễn Dụ tựa vào Hứa Hoài Tụng. Dưới ánh mặt trời lúc ba giờ, sắc mặt cô dần dần hồng hào trở lại, nhưng tinh thần vẫn còn rất hoảng hốt, ngẩn người nhìn hai chiếc xe cứu thương chạy tới, một chiếc xe là để đưa Nguỵ Tiến đi, chiếc còn lại chạy thẳng tới chỗ con tin và người tài xế xe tải.
Một lát sau, cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm cũng tới xử lí hiện trường và xem xét phí tổn thất cho xe.
Hứa Hoài Tụng bận rộn không ngừng, nhưng chưa từng rời tay khỏi Nguyễn Dụ. Sau khi xe kéo đưa xe đi, anh mới cúi đầu hỏi cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Dụ còn chưa kịp trả lời, một vị cảnh sát lạ mặt đã tới gần, anh ấy bắt tay với Hứa Hoài Tụng: “Chào anh, cảm ơn anh đã phối hợp với cảnh sát bắt tội phạm. Lúc nãy chúng tôi phát hiện một chiếc tàu dưới cầu, nghi là đồng bọn của kẻ tình nghi, nếu anh không truy đuổi kịp thời và chặn đứng con đường này của hắn, sợ là việc truy bắt dưới biển sẽ phức tạp hơn nhiều.”
Hứa Hoài Tụng đưa tay ra, giọng nói đạm mạc: “Không có gì.”
Nguyễn Dụ vẫn còn rất hoang mang, anh ấy nhìn cô rồi tỏ vẻ xin lỗi: “Hai vị ngồi xe cảnh sát về đi, đến một bệnh viện ở gần đây kiểm tra xem thế nào trước.”
Hai người đến bệnh viện khám toàn thân, kết quả báo cáo là không ai bị thương. Nghe nói Nguỵ Tiến cũng tỉnh rồi, nhưng do vùng đầu gặp phải chấn động, tạm thời không thích hợp để thẩm vấn, vì vậy đang bị cảnh sát canh giữ nghiêm mật.
Chuyến bay sang Mỹ đã cất cánh được mấy tiếng rồi, bọn họ không kịp nữa.
Hứa Hoài Tụng gọi taxi đưa Nguyễn Dụ về nhà. Vừa đóng cửa lại, mới thở ra một hơi, điện thoại đã vang lên.
Là Đào Dung. Vừa bắt máy bà liền vội vã hỏi: “Hoài Tụng, mẹ thấy tin tức trên cầu rồi! Là con có phải không? Hai đứa có việc gì không?”
Hứa Hoài Tụng lần lượt trả lời các câu hỏi của bà. Đào Dung có vẻ như cũng rất lo lắng, không ngừng nói “vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”.
Cuộc điện thoại này còn chưa nghe xong, điện thoại của Nguyễn Dụ cũng vang lên, cũng là người nhà gọi.
Hai người ngồi hai bên báo bình an, sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Dụ khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế này, người ta đăng tin tường tận trên báo à?”
“Không biết.” Hứa Hoài Tụng nhìn phòng bếp, “ăn gì bây giờ?”
“Để em đi pha mỳ tôm.”
Anh ngăn không cho cô vào phòng bếp: “Em đi nghỉ ngơi đi, để anh.”
Vì thế Nguyễn Dụ ngồi lên sofa, lấy điện thoại mở weibo đọc tin tức.
Một video hot nhảy ra —— cuộc trình diễn Hollywood thực tế trên cầu lớn, truy đuổi mười hai km, hãy like cho anh hùng của chúng ta!
Tin tức trên đây đương nhiên có khác biệt so với tin tức phía cảnh sát, cũng chỉ có weibo mới đăng những cái này.
Nguyễn Dụ like cho anh hùng trước, sau đó mới phát video.
Trong video là cảnh tượng lúc chiều Hứa Hoài Tụng đuổi theo xe Nguỵ Tiến mà camera quay được, mỗi một chi tiết đều có một giọng nam bình luận rất tường tận.
Cậu ta nói: “Lúc chiếc búa bay ra ngoài dự liệu, vì bảo vệ người ngồi trên ghế lái không bị thường, chủ của chiếc Cayenne đã đánh lái để đổi hướng. Kỳ thực hành động này quả là mạo hiểm, có thể tránh được hoàn toàn là nhờ vào vận may…”
Bàn tay của cầm điện thoại của Nguyễn Dụ khựng lại.
Giọng nam vẫn chưa dừng lại: “Nhưng phản ứng của chủ xe cũng cực kỳ linh mẫn, sau khi đánh lái, để tránh khỏi nguy hiểm bị lật xe, anh ấy đã đâm thẳng vào thanh chắn bảo vệ của chiếc xe đằng trước…”
Nguyễn Dụ ngồi ngơ ngác trên sofa, không còn chú ý đến những câu tiếp theo nữa.
Cô ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn người đang loay hoay cắt gói gia vị mỳ tôm trong phòng bếp.
Tên lừa đảo đã từng nói dối cô biết bao nhiêu lần ấy, lại một lần nữa nói dối cô.
Đúng vậy, dưới tình huống đó, làm sao anh có thể biết được là mình có thể né được chứ?
Anh không biết.
Rõ ràng là anh không biết.