Khi trở lại Hàng Châu, Hứa Hoài Tụng bắt đầu đi làm ở phòng luật sư từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều như công chức bình thường, tất cả thời gian của anh đều tập trung vào vụ án của Châu Tuấn.
Nguyễn Dụ biết tại sao anh lại làm như thế.
Vụ án cũ mười năm trước, những người trước kia cũng vì nó mà đã dốc hết khả năng của mình, anh thân là luật sư, tất nhiên càng muốn làm nhiều hơn nữa.
Chính cô và anh cũng thấy được, suốt mười năm qua, trong lòng mẹ Hứa đã áy náy thế nào, ba Hứa phải gánh chịu tiếng xấu ra sao, cũng như sự căm giận bất bình của gia đình nạn nhân và cả sự thất vọng, chán nản khi kẻ tình nghi được phán vô tội thả ra như thế nào.
Ba gia đình, ai cũng vì vụ án này mà đau đớn.
Ngay cả Hứa Hoài Tụng cũng không đủ sức ứng phó với chuyện này, cho nên anh hi vọng có thể tìm ra một vài điểm tương đồng từ trong vụ án của Châu Tuấn.
Nếu vụ án của Châu Tuấn có thể tra ra manh mối nào đó, nếu có thể ngăn cản bi kịch lại xảy ra, thì anh sẽ chứng minh cho mẹ anh thấy, có lẽ năm đó ba Hứa không làm sai.
Trong lúc Hứa Hoài Tụng bận bịu với vụ án, Nguyễn Dụ ở nhà cũng thấy không có gì thú vị. Khi không cần đến Hoàn thị, cô lại lẽo đẽo theo bên người anh, cùng đến phòng luật với anh, ngồi ở đó sửa kịch bản, cô nói như thế có thể tiết kiệm được tiền điện ở nhà.
Hứa Hoài Tụng không vạch trần cô, phí điện ở sở luật hay ở nhà thì cũng đều là do anh trả, cô có phải lo gì đâu chứ.
Hơn nửa tháng qua, khi thẩm vấn, Châu Tuấn đều một mực khẳng định bản thân hắn vô tội, hơn nữa chứng cứ lại không đầy đủ, viện kiểm sát cũng đành phải tiến hành điều tra bổ sung thêm vụ án.
Vì thế mà Trương Linh và Hứa Hoài Tụng bận rộn suốt mấy ngày đêm cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng Nguyễn Dụ bấm ngón tay tính nhẩm mới phát hiện ra, Hứa Hoài Tụng sắp phải trở về Mỹ rồi. Sợ anh cũng giống như lần trước “đột nhiên lên máy bay bay đi mất”, lần này Nguyễn Dụ hỏi anh trước.
Hứa Hoài Tụng đang ngồi trước máy tính bận rộn làm việc, anh uống một ngụm sữa cô mang đến, nói: “Có thể sẽ đi chậm hơn vài ngày so với kế hoạch.”
“Thời gian phiên toà có thể kéo dài dễ dàng như thế ư?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu nói: “Không phải do phiên toà. Ban đầu anh về nước là vì phải ký gấp mấy bản tài liệu quan trọng mà hai ngày trước mới hoàn thành, không thể ký tên qua internet được, cũng không dám mạo hiểm gửi qua bưu điện.”
“Vậy bây giờ không cần phải ký nữa à?”
“Có chứ.”
“Thế sao lại không phải đi nữa?”
Nguyễn Dụ hơi nghi ngờ nháy mắt mấy cái. Trước giờ khi nói chuyện Hứa Hoài Tụng đều nói rất rõ ràng, ít khi nào anh lại qua loa như thế. Đây là có chuyện gì vậy?
Anh im lặng rồi nói: “Lại đây nào.”
Nguyễn Dụ mù mờ không hiểu đi qua, sau đó bị anh ôm vào lòng.
Đợi cô ngồi yên trên đùi mình, Hứa Hoài Tụng mới giải thích: “Đúng lúc Lữ Thắng Lam phải về nước công tác, nhân tiện có thể đem văn kiện cho anh ký, sau đó mang về San Francisco luôn.”
Hóa ra là như vậy, thế nên anh mới có thể ở bên cô thêm vài ngày nữa, hèn chi nói chuyện cứ úp úp mở mở.
Nguyễn Dụ hơi ngây ra, sau đó mới gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu nhìn cô, nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ có mấy bản tài liệu thôi mà, cũng không cần gặp mặt làm gì, anh bảo tiểu Trần lấy giúp là đươc.”
“Ừ...” Nguyễn Dụ kéo dài giọng, dừng một chút lại nói: “Không phải em đang nghĩ cái này, mà là thấy... cô ấy có thể giúp được anh, em lại chỉ toàn khiến anh vì em mà phải vất vả đi lại nhiều lần như thế.”
“Đồng nghiệp giúp đỡ nhau trong công việc là điều đương nhiên. Vả lại, anh cũng không phải vì em mới chịu giày vò.”
“Hả?”
Hứa Hoài Tụng cười cười, nói: “Không nhìn thấy em, người đầu tiên không chịu được là chính anh đã.”
Ngoài miệng Nguyễn Dụ không nói gì, nhưng đuôi mắt lại cong lên mang theo ý cười. Cô ôm lấy cổ anh, nhanh chóng hôn lên cằm anh một cái.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu, dùng thời gian lâu hơn quấn lấy môi cô, triền miên một hồi.
Ba ngày sau, theo thường lệ Nguyễn Dụ đến Hoàn thị thảo luận kịch bản.
Hứa Hoài Tụng đưa cô đến cửa công ty, anh dặn dò cô phải giữ liên lạc mọi lúc, tránh ở một mình, nếu chẳng may gặp phải Ngụy Tiến thì cũng phải giữ bình tĩnh.
Cảnh sát ngầm cũng đang từng bước xâm nhập vào đó, Nguyễn Dụ là người biết rõ tình hình nên phải làm như không biết gì cả. Vì vậy, sau khi xuống xe, trong lòng cô âm thầm diễn thử từng biểu cảm, lời nói một cách tỉ mỉ.
Nhưng thật sự thì Nguyễn Dụ hoàn toàn không cần lo lắng về việc “Bắc Đại, Thanh Hoa sẽ chọn ai”. Bởi vì cả buổi trời, phòng họp tầng bảy vẫn sóng yên biển lặng, mà cái tên Ngụy Tiến đang ở tầng mười chín kia cũng chưa từng đặt chân xuống đây.
Ngay khi Nguyễn Dụ cảm khái vận may của mình, thì lúc ăn cơm trưa lại nhìn thấy thư ký của Trịnh San mang trà sữa đến.
Nhãn hiệu và mùi vị giống y như lần trước.
Trong đầu cô đột nhiên bật ra suy nghĩ này, sau đó nhanh chóng nhận được một tin nhắn trên weibo chứng thực cách nghĩ này của cô.
Lý Thức Xán: “Không cần lo lắng, em đang ở tầng mười chín rồi.”
Đúng là không phải may mắn gì mà.
Thì ra không biết Lý Thức Xán tìm được lý do gì mà lên hong điều hòa trên tầng mười chín, nên mới giúp cô tránh được khả năng tiếp xúc với Ngụy Tiến.
Nguyên Dụ nhắn lại: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi, còn tốn thời gian hôm nay của cậu nữa.”
Lý Thức Xán: “Không sao, em cũng đang rảnh mà, điều hòa ở chỗ này rất tốt, lại còn không tốn tiền.”
Nguyễn Dụ không trả lời lại nữa, cô đang định ấn khóa màn hình thì đột nhiên nhìn thấy một lời mời kết bạn ở dưới.
Cô mở ra xem, hình như là một tài khoản mới đăng ký, hình đại diện vẫn là trống, nội dung gửi đến là: “Xin chào, tôi là Lữ Thắng Lam.”
Nguyễn Dụ ngạc nhiên.
Hôm trước Lữ Thắng Lam bảo trợ lý mang tài liệu đến sở luật, rất biết ý không gặp mặt riêng với Hứa Hoài Tụng. Bây giờ chắc cô ấy cũng lấy được tài liệu có chữ ký của anh, nhưng sao đột nhiên cô ấy lại muốn kết bạn wechat của cô làm gì?
Nguyễn Dụ không đoán được lý do, ấn xác nhận thêm bạn.
Lữ Thắng Lam gửi đến một tin nhắn tới cho cô rất nhanh, đi thẳng vào vấn đề: “Chào cô Nguyễn, mạo muội làm phiền cô. Hôm nay tôi phải trở lại Mỹ rồi, nếu cô rảnh, trước khi đi tôi muốn mời cô ly trà.”
Quả thật Nguyễn Dụ có thời gian rảnh nghỉ trưa.
Nhưng sao bỗng nhiên cô ấy lại muốn mời cô đi uống trà?
Tay Nguyễn Dụ dừng lại trên màn hình một lúc lâu, cô đang định thoát cuộc đối thoại để thử hỏi Hứa Hoài Tụng một chút xem có chuyện gì, thì ngay sau đó lại nhận được tin nhắn của Lữ Thắng Lam: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tâm sự với cô một chút tình hình của Hứa Hoài Tụng lúc ở Mỹ, nếu có thể, mong cô tạm thời có thể giữ bí mật chuyện này.”
Tình hình ở Mỹ ư?
Nguyễn Dụ nhíu mày, nhắn lại: “Tôi đang ở Hoàn thị, tôi chỉ có thời gian nghỉ một tiếng thôi.”
Lữ Thắng Lam: “Vậy tôi lái xe đến đó, mười phút nữa cô ra cửa được chứ?”
Nhuyễn Ngọc: “Được.”
Nguyễn Dụ ra khỏi Hoàn thị, ngồi lên xe Lữ Thắng Lam.
Trên người Lữ Thắng Lam vẫn mặc đồ công sở chỉnh tề, nhìn thấy Nguyễn Dụ, cô ấy tháo kính râm xuống chào hỏi, sau đó suốt đoạn đường không ai lên tiếng nữa, mãi cho đến lúc ngồi đối diện với nhau trên ghế lô trong quán trà.
Khi trà đã mang lên, thấy người đối diện vẫn có vẻ không định lên tiếng, Nguyễn Dụ thăm dò hỏi trước: “Sao cô Lữ lại biết tài khoản wechat của tôi?”
Lữ Thắng Lam cúi đầu cười cười: “Chính là lần đó.”
Cô ấy nói bốn chữ vô cùng đơn giản, nói xong không khí thoáng ngừng lại.
Ngay sau đó Lữ Thắng Lam nâng mắt nhìn, nói: “Chuyện hôm đó tôi rất xin lỗi, nhưng hôm nay tôi không phải muốn đến giải thích với cô. Lời tiếp theo tôi muốn nói có lẽ sẽ càng có lỗi hơn với cô, nhưng mà những lời này, nếu tôi không nói ra thì có thể cô sẽ mãi mãi không biết được.”
Nguyễn Dụ nhíu nhíu mày.
Từ quán trà trở về Hoàn thị, cả buối chiều Nguyễn Dụ luôn trong trạng thái không tập trung, mấy lần cô bị nhà sản xuất nhắc nhở, ngay cả vấn đề đang thảo luận cô cũng không nghe rõ.
Mãi cho đến khi tan họp gần tối, Hứa Hoài Tụng gọi cho cô nói anh đã dừng ở cửa thì cô mới lấy lại tinh thần xuống tầng.
Dưới đại sảnh lầu một, Lý Thức Xán đang chống khuỷu tay lên ghế sofa nghịch điện thoại, thấy Nguyễn Dụ đi ra từ thang máy thì ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Nguyễn Dụ hơi ngạc nhiên, sau đó liền hiểu được. Chắc hẳn cậu ấy đoán được thời gian tan họp nên tới đây để chắc chắn cô an toàn về nhà.
Hứa Hoài Tụng nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào hướng đại sảnh.
Nguyễn Dụ nhìn theo ánh mắt anh, thấy Lý Thức Xán liếc sang bên này một cái, sau đó cậu ấy cầm điện thoại quay đầu rời đi.
Cô giải thích: “Cậu ấy là vì...”
“Anh biết.” Hứa Hoài Tụng cắt ngang lời cô.
Tuy rằng ở khoảng cách xa, nhưng ý đồ của Lý Thức Xán, anh nhìn một cái đã rõ.
Anh nói: “Chuyện này cũng tốt, có cậu ấy ở đây anh cũng yên tâm hơn, an toàn của em là quan trọng nhất.”
Nguyễn Dụ nhìn vẻ mặt anh, thấy anh thật sự có vẻ yên tâm, cô cũng không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế.
Hứa Hoài Tụng quay đầu sang, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, hỏi: “Em sao thế?”
Nguyễn Dụ mở miệng rồi lại ngậm lại, im lặng lắc đầu: “Không sao, chắc tại họp nên mệt.”
“Vậy không cần về nhà nấu cơm nữa, tối nay ăn ở bên ngoài đi.”
“Ừ.”
Chiếc xe từ từ chuyển động, hòa vào dòng xe đông đúc.
Nguyễn Dụ quay đầu ra cửa sổ, nhìn sắc trời đang dần tối đi, đèn điện cao vút bên đường từng ngọn nối tiếp nhau tỏa sáng. Giống như lúc trưa, từng câu từng chữ mà Lữ Thắng Lam thản nhiên nói ra lại khiến cô cảm thấy, cho đến bây giờ cô đều không nhận ra, thế giới của Hứa Hoài Tụng đang dần dần rạng rỡ.
Cô ấy nói: “Chắc cô không biết tại sao hồi đó Hoài Tụng lại chọn học luật phải không? Thực ra lúc đầu anh ấy cũng không hiểu được ba anh. Khi đó, anh ấy cũng thấy chú Hứa giống như một nhân vật phản diện “lấy tiền của người ta thì phải giúp người ta thoát tội” vậy. Cho nên lúc đầu, anh ấy muốn đi Mỹ học luật, là vì muốn làm một luật sư không giống ba mình. Có thể bây giờ nghĩ lại, sẽ thấy anh ấy có hơi ấu trĩ, hơi buồn cười.”
“Ở bên đó, người da vàng sống rất khó khăn. Tôi thì còn tốt, từ nhỏ tôi đã quen ở đó, ở trường cũng có nhiều bạn bè. Nhưng cậu ấy thì khác, chỉ có một mình đơn độc nơi đất khách quê người, nhiều lúc phải chịu sự phân biệt đối xử và bất công, chỉ có thể lấy thành tích ra nói chuyện mà thôi.”
“Người Mỹ thực sự chỉ để ý đến cái đó thôi. Cho nên khi thành tích của cậu ấy đứng đầu thì dần dần họ mới bắt đầu tâm phục khẩu phục, nói chàng trai Trung Quốc đó là một thiên tài. Thế nhưng bọn họ lại không biết rằng, người thiên tài trong miệng họ đó, vì vất vả, mệt mỏi quá độ mà phải vào viện hai lần.”
“Anh ấy tốt nghiệp với thành tích tốt nhất trong số tất cả mọi người, đỗ vào trường khó nhất nước Mỹ. Nhưng sau đó, chắc cô cũng đoán ra được. Anh ấy học luật với tâm lý phản nghịch, nhiều lần tranh cãi, bất đồng với ba mình, để rồi cuối cùng lại trở thành luật sư, từng bước một bước trên con đường của ba mình, mài mòn hết mọi gai góc, hiểu ra những cái khó của ba anh.”
“Chú Hứa đột ngột bị bệnh não, chẩn đoán bị xuất huyết não và trở thành thiểu năng. Anh ấy ở bệnh viện chăm sóc một đêm, sau đó bắt đầu tiếp nhận vụ án của ba, chuyện gì cũng đều không quan tâm nữa. Anh không nói lời nào, nhưng tôi có thể nhìn ra được, ngay từ lúc bắt đầu, thực sự anh ấy rất để ý. Nghề luật sư đã không còn là một công việc đơn giản nữa, mà là cả sự nghiệp của anh ấy.”
“Cô không thể tượng tượng được rằng, người như anh ấy mà cũng có lúc nghiện thuốc lá. Không lâu sau khi chú Hứa bị bệnh thì anh ấy hút thuốc. Hai năm đầu tiên đúng là khoảng thời gian áp lực rất lớn với anh, không có cách nào khác đành phải dựa vào nó để tỉnh táo, mãi cho đến năm thứ ba, anh ấy mới bỏ thuốc, trở lại bình thường.”
“Con người anh ấy mà cô thấy bây giờ, là người đã trải qua tám năm xoay sở vật lộn mới có thành công như hôm nay. Anh ấy có chủ kiến, có bản lĩnh, nên mới có thể nói muốn về nước là về nước ngay, nhưng điều đó cũng không phải là anh ấy dễ dàng buông bỏ như vậy.”
“Chuyện này không có ai biết cả, tôi không nói thì anh ấy chắc sẽ không bao giờ nói với cô. Nhưng mà, so với việc cô mãi mãi không biết, tôi nghĩ vẫn để tôi nhiều chuyện nói ra thì hợp lý hơn, dù sao thì giữa chúng ta cũng không thể làm bạn bè được.”
“Cuối cùng tôi nói thêm câu nữa mà có lẽ cô không muốn nghe, từ bỏ đi sự nghiệp tám năm của mình, có lẽ anh ấy thực sự cam tâm tình nguyện, nhưng đây không phải là chuyện nên làm đương nhiên như thế. Nếu cô vẫn không có suy nghĩ muốn đi Mỹ với anh ấy, thì ít nhất hãy quý trọng những gì anh ấy đã hi sinh.”
Nguyễn Dụ cắn môi, nhìn dòng xe đang chạy ngoài cửa kính, cô xiết chặt lấy cuốn hộ chiếu trong túi.