• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ưm…Khốn khiếp….A a…..”

Thanh niên sở hữu khuôn mặt tinh xảo hơi ngửa đầu, không kiềm chế nổi tiếng rên rỉ, hung hăng trừng mắt vì động tác quá mức mãnh liệt của người đàn ông đang đè ép trên người mình.

Người kia vô tình cười khẽ, nâng hai chân thon dài của cậu thiếu niên nhấc lên thật cao, dùng thêm sức tiến vào, cứ thế lại bắt đầu một vòng luật động hung mãnh khác.

Chàng trai thở dốc từng hơi, khuôn mặt trắng bệch như thiếu dưỡng khí, cổ họng tràn ra thanh âm ngọt ngào gợi cảm, cảm giác ngứa ngáy như móng vuốt mèo nhỏ đang cào nhẹ lòng người.

Bụng dưới của người đàn ông nóng lên, phân thân căng cứng trước huyệt khẩu ướt át ma sát không ngừng. Hắn cứ thế dồn sức đâm vào nơi sâu nhất, mãi đến khi chàng trai phát ra âm thanh nức nở như mèo gào, phân thân vẫn cứ ác ý dùng lực va chạm thật mạnh.

“Từ Diệu Văn. Đừng làm mạnh như vậy….Ôi…A….” Chàng trai phát ra âm thanh như chực khóc, bị tình dục bức đến toàn thân đỏ hồng chỉ có thể phun ra từng câu đứt đoạn “Diệu Văn…Diệu…Đừng như vậy..Ưm…”

Từ Diệu Văn lùi ra một chút, lại mạnh mẽ tiến vào công kích điểm G nhạy cảm, làm như thế vài lần khóe mắt chàng trai đã muốn phiếm lệ, biểu tình vừa đau đớn vừa thỏa mãn, thân thể đầy dấu hôn không ngừng vặn vẹo, hoàn toàn là một tư thái bị làm đến thừa sống thiếu chết.

Tất cả biểu tình này khiến hắn rất vừa lòng, đồng thời hạ thân ở trong nội bích mềm mại ma sát dâng lên từng đợt khoái cảm, Từ Diệu Văn nhịn không nổi cúi đầu thầm thì bên tai chàng trai, giọng nói trầm ấm mang theo tình dục “Em còn không phải rất thích được anh…Phục vụ chỗ đó sao?”

“Em muốn anh làm chậm một chút…A…Ưm….A…”

Từ Diệu Văn đã muốn bắn, liền không thèm trêu chọc nữa, chôn chặt tính khí bên trong người y không ngừng ma sát, đồng thời cúi đầu nuốt hết tiếng thở hổn hển của người dưới thân, dùng lực cắn mạnh.

Cảm giác được hậu huyệt đang ôm lấy mình dần co rút nhanh, Từ Diệu Văn nhanh tay xoa nắn phân thân trướng to của y, cả hai đồng loạt đạt cao trào, tinh dịch dàn dụa khắp hậu huyệt.

Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, khôi phục hô hấp sau cao trào, không khí đang lãng mạn yên bình thì chuông điện thoại reo vang.

Hàn Duy nhận ra nhạc chuông kia, đó là nhạc chuông Từ Diệu Văn cài riêng cho người nọ.

Nhìn Từ Diệu Văn như hoảng hốt ngồi dậy, giật lấy điện thoại đang đặt ở đầu giường, hít sâu một hơi mới nhấn nút trả lời, liền kéo chăn qua đắp lên người rồi trở mình nằm xuống.

“Alo. Tiểu Ngạn à…Không có ở nhà…Cũng không ở quán bar….Ặc, đang ở nhà người ta…Sao? Bây giờ hả?” Từ Diệu Văn hơi chần chừ một chút, quay đầu lại nhìn Hàn Duy đang vùi mặt vào chăn, rồi nói vào điện thoại “Đi, chờ tớ nửa tiếng”.

Từ Diệu Văn ngắt điện thoại, cầm giấy vệ sinh trên bàn lau qua loa vài cái, bối rối mặc quần áo vào rồi lao ra trước mặt Hàn Duy nói một câu “Em đi tắm rồi ngủ trước đi, anh đi đây”

Nghe tiếng đóng cửa mạnh mẽ cùng bước chân vội vã rời đi, Hàn Duy mệt mỏi kéo chăn phủ kín mặt, ý thức rã rời trong bóng đêm chỉ muốn tàn lụi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang