Hàn Duy có ác cảm với loại phim này, mỗi lần ra trailer mới là Trương Dược Ngạn lại rủ họ đi xem, Từ Diệu Văn cũng không có ý kiến gì, thế là Trương Dược Ngạn đạt thành mục đích lôi kéo người xem chung.
Xem phim kinh dị thú vui lớn nhất là nhìn thấy người ta khiếp sợ ra sao. Đi ra khỏi rạp, nhìn Hàn Duy mặt xanh lè Trương Dược Ngạn càng thích chí, cậu cười cười vỗ vai Hàn Duy “Tiểu Duy, làm sao mà yếu bóng vía vậy, nhưng cậu đừng lo, sau này tôi dắt đi coi riết sẽ quen thôi”
“Anh tự xem đi, tôi không cần”
“Tiểu Duy, bên cạnh cậu có ai kìa….”
Hàn Duy muốn bỏ chạy nhưng đành bất lực nhắm mắt lại, Trương Dược Ngạn vừa định ôm bụng cười thì Từ Diệu Văn tặng cậu một ánh mắt cảnh cáo, thế là đành thở dài.
Từ Diệu Văn ngồi xem mà tâm tư đâu có đặt vào bộ phim đang chiếu, ánh mắt không ngừng liếc người nào đó đang nắm chặt ghế, hắn chau mày quay qua chỗ khác không làm gì nữa.
Trương Dược Ngạn thầm mắng trong lòng, đã lo lắng như vậy sao còn ngồi xa tít làm gì, không đến bên cạnh ấn đầu người ta vào lòng mình đi, khốn kiếp!
Hôm sau cũng là cuối tuần, hành lý của Trương Dược Ngạn không nhiều lắm, nhét vào hai cái valy là xong, bây giờ đang dọn dẹp lại căn hộ mới.
Từ Diệu Văn lại một tràng “Phải ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ điều độ” linh tinh các thứ, Trương Dược Ngạn gật đầu cho có rồi chạy ra bếp nhìn Hàn Duy xếp đồ ăn vào tủ lạnh.
Nghĩ đến việc không được thưởng thức những món ăn tuyệt vời trước giờ nữa, trong lòng không khỏi xót xa nỗi buồn biệt ly, cậu ôm Hàn Duy thương cảm nói “Tiểu Duy, cậu cũng đừng vất bỏ Từ Diệu Văn nha, tôi vẫn còn muốn đến ăn cơm chùa dài dài”
Hàn Duy vỗ vai hắn “Giả sử tôi và anh ấy không ở bên nhau nữa, nhưng chỉ cần anh muốn ăn gì tôi sẽ lập tức đến nấu cho anh mà”
Trương Dược Ngạn nghe y nói cảm thấy có gì không đúng bèn hạ giọng “Này, có chuyện gì vậy? Tôi có linh tính không lành, hai người thật sự xong rồi sao?”
“Tôi đã bảo là giả sử mà….À còn cái này, màng bọc thức ăn, có gì cứ bọc lại rồi bỏ tủ lạnh, khi cần thì đun nóng lại ăn”
Trương Dược Ngạn ôm đồ ăn theo, đi qua Từ Diệu Văn kêu “Từ Diệu Văn ra giúp một tay”
“Làm gì?”
“Tiểu Duy nói đem theo màng bọc thức ăn”
“Này cũng không biết xài thì đừng ăn nữa” Nói thế nhưng vẫn đi lắp lắp gì đó
“Diệu Văn, cậu và Tiểu Duy có phải….”
“Xong rồi đấy” Hàn Duy đi ra, Trương Dược Ngạn cũng không hỏi nữa.
Giúp đỡ dọn nhà xong hai người ngồi xe về, mất đi một Trương Dược Ngạn bầu không khí trở nên âm trầm, căn phòng trống vắng.
Từ Diệu Văn vào phòng ngủ trưa, Hàn Duy ra thư phòng tìm sách nửa ngày cuối cùng tay không trở lại ghế sofa nằm, trong không gian yên ắng đầu óc rối bời.
Lơ đãng liếc nhìn đồng hồ treo tường mới biết đã ngồi mất hồn bao lâu, Hàn Duy đứng dậy vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Trên bàn ăn vẫn duy trì bầu không khí trầm ngâm, Hàn Duy đưa mắt nhìn người đối diện phát hiện Từ Diệu Văn vẫn chậm chạp nhai cơm, tầm mắt hai người không hề giao nhau dù một cái.
Hàn Duy dọn dẹp xong lại vào thư phòng, cũng không có ý định đọc sách thế mà cứ đứng ngắm nghía từng kệ sách đồ sộ.
Sách y đem tới đây không ít, trong một năm này cũng lùng sục mua rất nhiều, đa số trên kệ đều là sách của y, Từ Diệu Văn mỗi lần đi mua sách chung cũng tha về một ít sách báo tạp chí và một vài sách về kinh tế.
Thư phòng này là Từ Diệu Văn dành cho mình, tuy rằng y vẫn thích nằm trong phòng ngủ đọc sách hơn nhưng có một thư phòng dành riêng cho mình cũng đáng thỏa mãn.
Từ Diệu Văn cho Trương Dược Ngạn một căn phòng nhưng cũng trang hoàng lại cho y một phòng đọc sách, đáng ra cũng không có gì đáng để so đo. Nhưng khi tỉnh táo lại, căn phòng kia vĩnh viễn thuộc về Trương Dược Ngạn, còn mình một khi không còn ở bên Từ Diệu Văn, không chỉ là một cái thư phòng mà bất cứ vật gì thuộc về Từ Diệu Văn cũng sẽ không còn mối liên hệ nào nữa.
Mở cửa ra ngoài vừa lúc Từ Diệu Văn đang đọc tạp chí, y lễ phép nói một câu “Em ra ngoài đi dạo môt chút rồi về” Không đợi đối phương đáp lại, mà có lẽ hắn cũng không nói gì đâu, y nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài.
Hàn Duy đi dạo xung quanh, y rất ít khi một mình đi như vậy, lần nào cũng bị người nào đó lôi kéo theo. Bởi vì khuôn viên này quả thật rất tuyệt, hoa cỏ um tùm, có đài phun nước theo nhạc, hồ nhân tạo, có những nơi mọi người tụ tập huyên náo, cũng có những nơi rất thưa thớt người, muốn náo nhiệt hay yên tĩnh đều được, Hàn Duy mỗi lần đều không thích đi nhưng đi cùng hắn tâm tình lại rất tốt.
Hàn Duy đi quanh quẩn một hồi rồi trở về, Từ Diệu Văn quấn khăn tắm đi lại trong phòng khách, cầm một cái khăn khác lau tóc, trên người ướt nước, hẳn là vừa mới tắm xong.
Hàn Duy bước ra sau lưng, giành cái khăn trong tay đưa lên nhịp nhàng lau tóc cho hắn, Từ Diệu Văn đứng hình vài giây cũng không nói gì.
“Tắm xong phải lau người khô ráo, không thì dễ cảm lạnh” Hàn Duy lại nói tiếp “Ăn xong cũng đừng vội đi tắm, như vậy không tốt cho cơ thể, nhưng cũng không nên tắm quá muộn, tóc ướt sẽ không ngủ được”.
Từ Diệu Văn không lên tiếng nhưng y biết hắn đang lắng nghe, lúc trước mỗi khi Từ Diệu Văn giận dỗi, tắt đèn nằm trên giường, y giải thích cái gì hắn đều chăm chú nghe, sau đó hai người làm tình rồi hóa giải mâu thuẫn.
Tiêu Hàn nói rất đúng.
“Lúc còn mặn nồng, cậu muốn sao trên trời hắn cũng tìm cách lấy xuống cho. Nhưng một khi đã chia tay, cậu đến một cái danh phận cũng không còn”
Lúc này đây, y trong căn phòng tối nhìn sống lưng thẳng tắp của người nọ nói “Diệu Văn, em định trở về căn hộ của mình”.