‘’Là nấu cho ‘chúng tớ’ ăn’’ Từ Diệu Văn một chút cũng không ngượng ‘’Cậu ấy nấu ăn ngon hơn cả tớ, hôm nay cậu có lộc ăn rồi
Từ Diệu Văn kể sơ cho Hàn Duy về nguyên nhân hai người sống chung và cách sinh hoạt biếng nhác của cậu ta, Hàn Duy chỉ cười cười ‘’Em thấy anh ấy rất dễ chung sống’’
Vì là bạn của Từ Diệu Văn nên Trương Dược Ngạn cũng từng tiếp xúc với đám bạn cùng trường đại học của hắn, cậu vẫn là có ấn tượng tốt với Hàn Duy, không tỏ ra xa cách mà lại gần thân thiết vỗ vai, dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn y nói ‘’Quen với cậu ta đáng ngán lắm phải không ? Tên này vô tâm không hiểu lòng người như vậy, chắc cậu cũng bị ép buộc không ít’’’
‘’Không có đâu, anh ấy tốt lắm, thực ra tôi cũng đang rảnh…’’
Trương Dược Ngạn thấy Hàn Duy vội vã biện bạch cho hắn liền nở nụ cười ‘’Diệu Văn, cậu xem người ta lo nghĩ cho cậu biết bao, cậu phải biết quý trọng người ta đó’’
Từ Diệu Văn đẩy móng vuốt của Trương Dược Ngạn ra, kéo Hàn Duy vào bếp, thật ra là đang giải vây cho y…Không phải ai cũng chịu đựng được cách nói chuyện thẳng tuột của Trương Dược Ngạn.
‘’Anh đi ngủ trước, xong rồi thì gọi anh dậy. Tiểu Ngạn nói chuyện vẫn đáng chán ghét như vậy, em đừng để ý’’
‘’Anh nói chuyện cũng không phải rất đáng chán ghét à’’ Hàn Duy khẽ nói thầm, một giây sau đã bị kéo vào lòng hắn, Từ Diệu Văn áp mặt vào má y, ghé vào tai y thì thầm ‘’Anh nói chuyện chán ghét khi nào, chỉ có lúc ân ái mới vậy thôi nha’’
‘’Ra ngoài đi !’’ Người nọ thâm thúy cúi vào tai nói, sức nóng từ thân dưới ép vào Hàn Duy, y ảo não đuổi hắn đi, nhưng bị ôm chặt nên không giãy ra được.
‘’Mỗi lần làm em đều khóc, hại anh còn tưởng là em bị anh làm đến sảng khoái’’
Thấy Hàn Duy không phản kháng nữa, hắn mới chủ động buông tay ra, hôn một cái lên má y rồi bỏ ra ngoài.
Trong bếp hơi nóng tỏa ra, thức ăn la liệt, còn có một nồi canh lớn vô cùng bắt mắt.
Đối với người đã quen ăn cơm tiệm mà nói, ngửi thấy hơi ấm từ bữa ăn tự nấu đã muốn khóc không nên lời.
Trên mặt Trương Dược Ngạn vừa vui sướng vừa ngưỡng mộ, Từ Diệu Văn vừa mới ngủ dậy hít hít mũi, khóe miệng nhếch thật cao, tự hào đứng một bên ngắn nhìn một bàn đầy thức ăn, Trương Dược Ngạn thấy vậy mở miệng châm chọc ‘’So với Hàn Duy, cậu đúng là phế vật’’
‘’Anh ấy cũng nấu ăn ngon lắm’’ Hàn Duy lại nhanh chóng biện bạch cho hắn.
‘’Vấn đề ở đây là cậu ta không cho tôi nấu ăn !’’
Đây mới là vấn đề khiến Trương Dược Ngạn phẫn nộ ! Rõ ràng là cậu nấu ăn cũng không đến nỗi nào, tên này lại không mấy khi vào bếp, toàn kéo cậu ra ngoài ăn những món đắt tiền, lý do là—-Hắn ngại phiền phức !
‘’Có ăn là được rồi, việc gì phải lắm lời như vậy ?’’ Trương Dược Ngạn đã muốn xông liền bị hắn đánh vào cái ót.
‘’Có thằng bạn nào như cậu sao ? Có biết đau lắm không ?’’
‘’Tớ không định đánh cậu, tớ đã…’’ Từ Diệu Văn đưa tay định xoa ót giúp cậu, lơ đãng liếc qua Hàn Duy, theo bản năng rụt tay lại ‘’À…Dọn cơm thôi’’
‘’Tức thôi cũng đủ no rồi’’
Từ Diệu Văn nhìn Hàn Duy, vẻ mặt bất mãn chớp mắt đã biến mất, hắn khẽ thở hắt ra, theo thói quen vuốt eo y ‘’Em bảo ai tức cơ ?’’
‘’Này này ! Xem tôi là không khí à ?’’ Trương Dược Ngạn cầm muỗng gõ vào bát, nhắc nhở hắn đây không phải không gian của hai người.
Từ Diệu Văn khoán khoái từ phòng tắm bước ra, bát đũa đã dọn dẹp xong. Trương Dược Ngạn đứng bên cạnh giọng nói như muốn khóc ‘’Cơm ngon quá ! Tiểu Duy cậu đúng là bảo vật, tại sao lại đâm đầu vào tên Từ Diệu Văn này vậy ?’’
‘’Nói nữa tớ liền cắt miệng cậu’’
Trương Dược Ngạn không nói nữa, yên lặng cắm cúi ăn, Từ Diệu Văn dùng đũa gắp đồ ăn vào bát cậu ‘’Ăn nhiều rau một chút, cậu nhiều mỡ quá’’ Trương Dược Ngạn bắt đầu oang oang ‘’Là ai bắt tớ ngày nào cũng ăn mấy thứ rác rưởi đó ?’’
Hàn Duy nuốt cơm cười cười ‘’Đừng nghe anh ấy nói nhảm, nhìn anh không mập chút nào’’.
‘’Tiểu Duy thật tốt’’
Bữa cơm chiều thật thỏa mãn, nhìn Từ Diệu Văn không chút kêu ca đi rửa chén, Trương Dực Ngạn càng thấy sung sướng, nhiệt tình khoác vai Hàn duy ngồi trên sofa xem TV.
Qua hôm nay hảo cảm với Hàn Duy càng tăng theo cấp lũy thừa.