Hàn Duy cách lớp quần cảm nhận được sức nóng từ bộ vị kia, ngực bị Từ Diệu Văn xoa nắn, y vội vàng chặn đôi tay đôi châm lửa của hắn lại, thở gấp cự tuyệt “Không được…”
“Hôm nay là thứ bảy, đâu phải đi làm…” Từ Diệu Văn vùi đầu vào hõm vai y liếm láp, giọng nói mơ hồ vang vọng.
“Chiều nay phải tăng ca…”
Hôm qua bị làm hai ba lượt, mà lần nào Từ Diệu Văn cũng dùng hết sức lực, y hiện tại chỉ cảm nhận thấy phần eo nhức mỏi, nếu lại làm thêm vài lần nữa, đừng nói là đi làm, hôm nay cũng không muốn rời khỏi giường.
Nghe y nói phải tăng ca Từ Diệu Văn lập tức bất mãn, gặm cắn cần cổ Hàn Duy cho hả giận, nhìn hắn ũ rũ không khác gì đứa trẻ bị bỏ đói Hàn Duy đành phải dùng sức nâng đầu hắn lên, bất đắc dĩ nói “Em dùng miệng giúp anh”
Vừa dứt lời, Từ Diệu Văn đã bật người nằm xuống, hai tay buông thõng thoải mái nằm trên giường nhìn y bằng một bộ dạng như thể “Giao hết cho em đó”, rồi nằm đó vui vẻ chờ được hầu hạ.
Lại lên cơn gì rồi, Hàn Duy vốn không giỏi biểu đạt cảm xúc chỉ trừng mắt liếc Từ Diệu Văn một cái, sau đó ngoan ngoãn kéo cậu nhỏ của hắn ra, cúi đầu vươn lưỡi liếm một chút.
Chỗ đó của Từ Diệu Văn vốn rất to, bị kích thích như vậy bao quy đầu đỏ thẵm lại lớn thêm một chút, kiêu ngạo đứng thẳng trong cổ họng Hàn Duy.
Hàn Duy nhẹ nhàng ma sát phần thân, há miệng nuốt vào một nửa khiến nó ướt đẫm, rồi vươn đầu lưỡi liếm láp xung quanh.
TỪ Diệu Văn thỏa mãn thở dài, hai tay ấn đầu Hàn Duy, giọng nói khàn khàn “Ngậm nó nhiều một chút” Nói rồi hơi cong người khiến vật kia được dịp đi sâu vào cuống họng.
Hàn Duy nức nở kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn mang theo chút trách móc, khó khăn phun ra nuốt vào phân thân hắn, ngậm lâu một chút, đến phần đỉnh còn dùng hơi hút vào, đồng thời dùng tay an ủi phần gốc mà miệng không thể nào chạm tới.
“A…” Từ diệu Văn kiềm chế không nổi, sung sướng rên rỉ thành tiếng, đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mượt của đối phương.
Hàn Duy càng ra sức lấy lòng hắn, miệng và hai má bắt đầu tê mỏi, miệng đã muốn mở to hết cỡ, bên trong nóng lên, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, những hắn vẫn lề mề chưa chịu bắn ra. Biểu cảm trên mặt Hàn Duy có chút tức giận, tiện tay đập một cái.
Vì miệng đang ngậm cái đó của hắn, không đủ lực nên chỉ có thể đánh nhẹ một cái như đánh yêu, lần này Từ Diệu Văn theo dõi khóe mắt đỏ lên của y, đâm thêm hai cái rồi bắn đầy trong miệng y.
Đại não lóe lên vài vệt sáng, Từ Diệu Văn nhanh chóng khôi phục đưa tay kéo người kia lại, vươn đầu lưỡi liếm chút chất lỏng màu trắng đục còn sót lại trên miệng y, triền miên hôn môi.
Trên giường loạn một hồi mà đã muốn giữa trưa rồi, Hàn Duy đẩy hắn ra “Em đi nấu gì ăn, chiều còn phải đi làm”
Từ Diệu Văn đè y lại, mang theo tâm tình vui sướng xuống giường “Để anh nấu, muốn ăn gì?”
Hàn Duy dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn hắn “Anh có thể nấu gì?”
“Em không tin sao?”
“Không tính món trứng chiên chứ? Anh biết nấu sao?”
Từ Diệu Văn cúi đầu âu yếm “Không tin vào kỹ thuật của anh thì cứ nằm đó mà chờ đi”
Rồi xoay người ra ngoài.
Hàn Duy đỏ mặt, lời này sao nghe….thâm thúy như vậy.
Tài nghệ của Từ Diệu Văn cũng không đến nỗi tệ. Tuy chỉ là những món ăn đơn giản không cầu kì gì nhưng bắt mắt, nhìn có vẻ ngon.
Mặt đối mặt dùng cơm, Hàn Duy húp canh xong, dạ dày tràn ngập hương vị ngon lành thỏa mãn. Y giương mắt nhìn Từ Diệu Văn đang đắc ý, không phục nói một câu “Cũng được”
Màn cửa đã kéo ra, ánh mặ trời bên ngoài chiếu rọi vào phòng, trên sàn nhà từng tia nắng óng ánh, trên bàn cơm xuân ý dồi dào.