“Không ngờ nha. Bên đó phí sinh hoạt cao như vậy, tiền trong túi có đủ xài không? Coi chừng không có tiền về nước đó”
“Hai người ác lắm, vợ của tôi không thèm trông thằng cu mà cứ một mực đòi tôi dẫn đi du lịch, khuyên can mãi cổ mới chịu im cho, hai người thấy tai hại chưa?”
Người được mời đến rất ít, chỉ là những người thân thiết lắm, Khương Dật cũng hơi buồn bực nói “Mấy cái người này, sắp không được gặp nhau hơn một năm đấy, nói gì hợp lý chút đi”.
Từ Diệu Văn nâng ly nói “Thượng lộ bình an”. Những người khác cũng theo đó bắt đầu chúc tụng đủ thứ, bấy giờ mới đúng không khí của một buổi tiệc chia tay.
Trong nhà Khương Dật sưu tầm không ít rượu quý, mọi người uống đến hăng say mới hỏi thăm hành trình xuất ngoại của họ, ai cũng hăng hái muốn giúp đỡ gì đó.
Hàn Duy ngồi ngoài vòng người huyên náo đó, ban đầu vì nể mặt Lý Văn Triết nên mới tới đây, từ khi kết giao với Từ Diệu Văn cũng quen mặt không ít người, nhưng chung quy đều không thân thiết, hôm nay có mặt ở đây cũng chỉ vì có dây mơ rễ má với hai người này. Lúc trước bốn người tụ tập, y chỉ ngồi im bên cạnh Từ Diệu Văn, ai hỏi gì thì đáp nấy, còn lại đều giữ yên lặng. Cho nên như bây giờ Hàn Duy cũng không thấy nhàm chán lắm.
Từ Diệu Văn say sưa nói chuyện với người khác, hai người hầu như không hề nói với câu một câu, nhưng Hàn Duy biết hắn vẫn chú ý đến mình. Lúc trước hắn vô thức nhận rượu từ người khác, Hàn Duy liền giật giật ống tay áo hắn, thế là hắn biết ý dừng lại, không nói tiếng nào đổi sang uống trà.
Hiện tại cũng nhiều người nhưng Từ Diệu Văn không tham gia vào, hắn chỉ ngồi một chỗ xem náo nhiệt, không thèm liếc mắt nhìn y đến một cái. Quả nhiên chia tay rồi chỉ còn là người dưng.
Từ Diệu Văn ngồi cách đó không bao xa nhưng Hàn Duy cứ ngỡ như mình cách hắn trùng trùng điệp điệp, mà mình và hắn vốn dĩ đã nói không hợp rồi rời xa nhau như thế.
Đang luống cuống thì bị Lý Văn Triết kéo ra ngoài ban công.
“Vẫn chưa nói lời chúc phúc cho hai người. Đàn anh à, ở nước ngoài vạn sự bình an” Thoát khỏi phòng tiếp khách, Hàn Duy thấy thoải mái hơn nhiều.
“Ừm” Lý Văn Triết gật đầu, ngừng một chút mới nói tiếp “Anh nghe Khương Dật nói, cậu và Diệu Văn có chuyện gì sao?”
“Bọn em chia tay rồi”
“Nguyên nhân do đâu?” Lý Văn Triết hơi ngập ngừng “Anh không muốn quản chuyện của hai người, chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc. Em cũng biết là Diệu Văn tình trường thuận lợi nhưng ít ai có thể bước chân vào căn hộ của cậu ta. Anh cảm thấy cậu ta sẽ không dễ dàng buông tay nếu đối tượng là em. Hay là em thấy cậu ta có gì không tốt?”
“Anh ấy tốt lắm, thật đó. Có lẽ là chúng em không có duyên, chia tay sẽ tốt cho đôi bên. Thật sự không phải lỗi của anh ấy”.
Hàn Duy rất cảm kích ý tốt của Lý Văn Triết. Nhưng loại chuyện này không thể giải thích tường tận. Hơn nữa y còn là người sai trước, biết rõ đối phương yêu mến ai còn muốn cùng hắn day dưa mãi, trải qua những hồi ức ngọt ngào mới biết không cách nào tiếp tục, đành phải chọn cách ra đi.
Tạo nên tình huống xấu hổ như ngày hôm nay không thể oán trách người khác.
“À đàn anh này, sau này trước mặt anh ấy đừng nhắc đến em nữa. Em biết hai người muốn giúp tụi em nhưng chắc là anh ấy chẳng muốn nghe gì về em nữa đâu, cho nên…”
“Được” Lý Văn Triết vẫn thấy tiếc nuối nhưng chỉ biết trấn an “Chính cậu cũng phải điều chỉnh lại tâm trạng, đừng quá đau buồn”
“Em biết rồi”
Đứng ngoài ban công nói chuyện về Từ Diệu Văn một chút rồi trở lại phòng khách. Ngồi xuống ghế chưa bao lâu thì điện thoại trong túi quần vang lên, Hàn Duy lấy ra nhìn dãy số gọi đến rồi nhanh chóng xoay lưng đi bấm nút trả lời.
“Quản lý”
“Đã xong chưa?”
“Vẫn chưa. Tôi nói thêm vài lời với đàn anh rồi đi ngay’’
“Không sao, tôi chờ cậu dưới lầu”
Hàn Duy kinh ngạc “Dưới lầu nào?”
“Đối diện nhà đàn anh của cậu. Tôi thấy cũng gần nên thuận đường đến đón cậu”.
Hàn Duy vọt tới ban công quả nhiên thấy xe của Thân Kiến đang đậu đối diện.
“Đàn anh, em có chút chuyện, e là phải cáo từ”
Mặc dù Thân Kiến bảo không vội nhưng Hàn Duy lại ngại bắt anh chờ nên đành từ biệt Lý Văn Triết. Những người còn lại nghe y nói phải đi mới chú ý đến, lại rất không hiểu chuyện mà nhao nhao nói “Tiểu Duy muốn đi sao? Diệu Văn còn chưa định đi mà cậu vội gì nha?”
Từ Diệu Văn lúc này mới nhìn thoáng qua y một cái nhưng không hề nói một lời.
Vừa rồi còn vì không được hắn để mắt đến mà buồn bực, bây giờ bị hắn dùng ánh mắt vô cảm như vậy nhìn mà tim đã đập thình thịch, Hàn Duy lại càng cuống, đáp lại người vừa lên tiếng kia “Tôi có chút việc”.
Thực ra chỉ là đi chọn quà cho một vị khách đặc biệt cùng Thân Kiến, cũng không phải việc gấp gì, nhưng bị người ta hỏi như vậy, Hàn Duy sợ tin tức mình và Từ Diệu Văn chia tay càng bị đào bới lên, huống chi người trong cuộc đều có mặt ở đây, nếu có gì xảy ra chắc y không chống đỡ nỗi.
“Tiểu Duy, có việc thì cứ đi trước không cần băn khoăn gì đâu”
Lời Khương Dật nói ra khiến Hàn Duy như được đại xá, y cảm kích đẩy cửa chạy như bay ra ngoài.