Trong đầu Từ Diệu Văn lúc này là một bụng ý tưởng xấu xa, chẳng hạn như cởi chiếc quần vướng víu của người đang ngồi bên cạnh, tách ra hai chân thon dài trắng nõn của y, dùng lực đưa vào thật sâu mà tiến nhập, hung hăng chọc ghẹo y đến khi nào y khóc đến thật thảm thương, hoặc là ở trước tấm gương tiến vào y từ phía sau, nhìn thấy bộ dạng y bị mình tiến nhập đến thét lên thất thanh, rồi run rẩy bắn ra…
Cảm giác được vật kia trong đũng quần khô nóng, Từ Diệu Văn vội vàng vỗ vỗ hai má, đem ý tưởng tuyệt đẹp ấy đuổi đi, bắt chính mình phải tỉnh táo lại.
Nhất định là do lâu quá chưa thân mật nên thân thể hắn mới đói khát đến nông nỗi này.
Nhớ lại trước đây tần suất lên giường của hai người có khi một tuần ba, bốn lần là chuyện bình thường. Bởi vì chỗ ở cách nhau không xa lắm. ngồi taxi nửa tiếng là tới nơi, có khi hăng hái lắm thì tối nào cũng phải làm.
Giờ thì đã hai tuần lễ, Từ Diệu Văn mang nỗi lòng vừa hưng phấn vừa chua xót bận rộn giúp đỡ việc chuyển nhà.
Nghĩ đến việc người mình thầm mến ba năm sẽ cùng sống dưới một mái nhà, niềm hạnh phúc không nói thành lời này khiến hắn trong mơ cũng thấy mộng đẹp. Nhưng với trai thẳng không cách nào bẻ cong chỉ có tình cảm với phái yếu, dù thích đến mức nào cũng không có kết quả tốt đẹp.
Từ Diệu Văn mang tâm trạng rối rắm nhưng hạnh phúc bận rộn chỉnh đốn nhà cửa, người trong lòng của hắn ở ngay căn phòng cách vách, hắn thở phào một hơi, trong não đột ngột hiện ra khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Hàn Duy, nghĩ đến đêm nay phải làm y cho đến chết mới thôi, nghĩ đến lúc tâm trạng nhộn nhạo thì vừa lúc Lý Văn Triết gọi điện tới báo tụ tập tại nhà.
Rõ ràng thân thể hắn muốn âu yếm tiến vào đang sờ sờ ngay trước mặt, Từ Diệu Văn cũng chỉ có thể thông qua kính chiếu hậu lần mò đến một bên đùi nơi khuất sáng của y mà vuốt ve, không dám chạm tay đến bộ vị mà hắn chỉ muốn tàn sát một phen kia.
Hai tay dưới đùi vuốt ve khi nhẹ khi nặng, cách thức âu yếm mang đầy hàm ý kia khiến Hàn Duy không nhịn được khẽ kêu trong cổ họng, ngó sang chỗ khác để áp chế hô hấp hỗn loạn.
Vừa vào tới nhà đã bị ép lên cánh cửa, áo của Hàn Duy bị kéo lên cao, hai ngực được Từ Diệu Văn ngậm trong miệng tùy ý liếm láp, khoái cảm truyền đến khiến y không tự chủ được mà cong người lên gục mặt trong lòng Từ Diệu Văn.
Nhận thấy đầu v* y dần sưng lên, Từ Diệu Văn ác ý cắn một cái nhanh chóng khiến đối phương dồn dập thở dốc, sau đó hắn nắm tay Hàn Duy đặt trước quần lót của mình.
Tay Hàn Duy bị ép kéo quần hắn xuống, khí quan chỗ đó đã ngẩng cao đầu, chỉ chờ thoát khỏi lớp quần lót vướng víu mà bật vào lòng bàn tay y. Giọng nói Từ Diệu Văn đã khàn khàn “Ngoan, cầm lấy nó chơi đùa một chút, để anh nới rộng cho em đã”
Khí quan trong tay nóng đến dọa người, xúc cảm thô ráp to lớn khiến y không nhịn được thèm khát mà vuốt ve cậu nhỏ của Từ Diệu Văn, rất phối hợp với hắn tự cởi quần mình, để ngón tay thon dài dễ dàng xâm nhập khuyếch trương bên trong.
Lần này bước chuẩn bị rất qua loa, Hàn Duy bị Từ Diệu Văn thô lỗ tiến vào có hơi đau, nhưng tư thế hai người lúc này thật sự quá mức dâm loạn, tình dục kéo đến khiến khoái cảm nhanh chóng đẩy lùi đau đớn.
Từ Diệu Văn vẫn mặc nguyên quần áo, tính khí trong quần lộ ra không ngừng tiến vào cơ thể Hàn Duy, trong khi y toàn thân trơ trụi, hạ thân trống không, Từ Diệu Văn nhấc một bên chân y nắm trong tay, nâng y ép vào cửa không ngừng luật động.
“Lâu như vậy không săn sóc em, em giải quyết thế nào? Hửm?” Dục vọng kiềm nén lâu ngày giờ mới được thỏa mãn, hắn không ngừng ma sát dương v*t thật mạnh tại nơi chật hẹp, khoái cảm tràn ngập, hắn vừa tiến nhập vừa hỏi Hàn Duy một câu rất bỉ ổi kia.
Hàn Duy bị làm đến cả người nhũn ra, phải ôm chặt cổ hắn mới có thể trụ vững, nghe thấy hắn hỏi cái câu mất mặt kia cũng không muốn đáp lời, chỉ vùi đầu trên vai hắn mà rên rỉ.
Từ Diệu Văn cũng không bất mãn, chỉ đem chân y mở rộng thêm tiến vào thật sâu, đồng thời dùng tốc độ nhanh hơn, tiết tấu va chạm mạnh mẽ dồn hết lực vào chiếc ván cửa.
Bên tai văng vẳng không ngừng “Em làm sao tự thỏa mãn? Hửm? Nghĩ đến cảnh anh an ủi thằng nhỏ của em? Hay là cảnh anh hầu hạ cái mông em? Hửm? Nói anh nghe em làm thế nào?”
Vật thô cứng trong cơ thể tàn sát quá mãnh liệt, không ngừng đánh vào điểm yếu ớt bên trong, loại khổ hình đáng sợ mà sung sướng này khiến y không làm chủ được ý thức mà run rẩy nói ra “Làm…mông em….”
“Nghĩ đến thời điểm anh làm sao?”
“Ừm…Anh chậm một chút….A….”
“Thật là ngoan…” Không hiểu tại sao mà cảm giác nơi hạ thân lúc này không chỉ thỏa mãn mà còn rất hưng phấn, nghe được đáp án này từ Hàn Duy, trong lòng lâng lâng thoải mái.
Thế là hắn kiềm hãm tốc độ lại, dịu dàng âu yếm cơ thể đối phương, giọng nói êm đềm như mặt biển “Em muốn bắn không?”
Hàn Duy đã muốn ra, vậy mà hạ thân vẫn không chiếm được an ủi, nghe hắn nói vậy không ngừng gật đầu, giọng nói như sắp khóc đến nơi “Ưm…em muốn ra…”
Nhìn y một bộ khẩn cấp muốn phóng ra, không ngờ lại được thấy biểu cảm như bị tra tấn này, Từ Diệu Văn cảm thấy thật yên lòng, lại cảm thấy y thật đáng yêu. Nhớ lại mình thường xuyên khi dễ y vừa thấy có lỗi, lại vừa muốn đem y làm cho đến phát khóc mới thôi.
Từ Diệu Văn khó nghĩ, vươn tay cầm lấy tính khí ướt át của y nhẹ nhàng âu yếm, đồng thời mút mát đôi môi y, hạ thân tráng kiện ở bên trong trừu động, va chạm đến điểm mẫn cảm.
Hàn Duy không ngừng run rẩy, thoải mái vặn vẹo thân mình, âm thanh thoát ra mị hoặc chết người, bên dưới đã bắt đầu co rút, Từ Diệu Văn cũng nhân đó đẩy mạnh động tác, tập trung sức lực nghiền nát điểm mẫn cảm bên trong, khi y hét to mà bắn ra, bản thân cũng bắn đầy bên trong y.