• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Diệu Văn nằm mơ, trong mơ hắn thấy mình không còn phải vật lộn với núi công việc nữa, việc đầu tiên hắn làm là đưa Hàn Duy về nhà họ Từ. Từ Duẫn Vũ cùng Lâm Thư Nghi còn có cậu em trai đều tỏ ra rất thích Hàn Duy, hắn đứng trong phòng khách nhìn bọn họ thân thiết như người một nhà, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.

Sau đó cảnh tượng lại chuyển tới bể bơi ngoài trời của Từ gia, ở đây đang tổ chức một buổi tiệc linh đình. Hắn nhìn thấy được các vị khách mời. Khương Dật đứng bên cạnh Lý Văn Triết nét cười hạnh phúc, Trương Dược Ngạn đứng bên cạnh bàn tiệc không ngừng gắp thức ăn, còn hắn đang nắm tay Hàn Duy.

Dù chỉ là mơ nhưng sao thấy hạnh phúc như vậy.

Hắn nhân lúc không có ai liền kéo Hàn Duy đến một nơi vắng vẻ mà thân mật, ép y lên tường rồi hôn lấy hôn để, Trương Dược Ngạn không biết nhảy từ góc nào ra oang oang “Này, dám xem tớ là con nít hả!”

Xúc cảm mềm mại trên môi khiến Từ Diệu Văn không bức ra được, Trương Dược Ngạn vẫn cứ lãi nhãi bên tai, hắn liền bất mãn hét “Tiểu Ngạn, im lặng đi….”

Nói xong ôm sát eo Hàn Duy, ngậm hai phiến môi mãi không buông, Hàn Duy kháng cự không được khẽ nói “Diệu Văn, tỉnh lại”

Mở mắt ra mới phát hiện đôi môi hắn vừa âu yếm trong mộng đang ở ngay trước mặt, cả người bị hắn ghì chặt, đối phương thấy hắn tỉnh lại liền khẽ cười “9 giờ rồi, dậy đi”

Từ Diệu Văn đang ngủ bị phá giấc mơ đẹp, tâm tình khó chịu, liền đè y xuống muốn tiếp tục, thế mà Hàn Duy tránh ra “Dậy đi, ăn xong còn đi làm” Nói xong bước xuống giường ra khỏi phòng.

Rửa mặt xong vào phòng ăn bữa sáng đã dọn sẵn, Hàn Duy đứng bên cạnh “Muốn uống sữa đậu nành không? Em đi pha”

Từ Diệu Văn nào có tâm tình uống sữa đậu nành, hắn chính là muốn ăn đậu hủ, vừa rồi lại bị Hàn Duy né tránh hắn thật bất mãn.

Không phải lần nào muốn ôm muốn hôn hay muốn làm, Hàn Duy đều ngoan ngoãn chiều ý cho hắn tận hứng sao? Hôm nay lại né tránh.

Tuy rằng chỉ muốn hôn một cái, nhưng Từ Diệu Văn vốn được nuông chiều đến hư này phải ăn được mới cam lòng, nghĩ thế liền sáp qua ôm đối phương mạnh mẽ hôn xuống, nhận thấy người trong lòng hơi chững lại, cũng không hùa theo, cũng không có biểu tình kích động khi được hôn như mọi ngày.

Từ Diệu Văn khó hiểu buông ra “Sao vậy?”

“Không có gì…” Hàn Duy lắc đầu dùng sức ấn hắn lên ghế “Mau ăn kẻo nguội!”

Từ Diệu văn quan sát mấy lần thấy không có gì bất thường mới ngậm một thìa sữa chua hỏi “Đúng rồi, Tiểu Ngạn dậy chưa?”

“Dậy lâu rồi, mới ra ngoài, bảo là đi chơi với đồng nghiệp”

“Cuối cùng cũng chịu vận động” Từ Diệu Văn gật đầu “Cuối tuần làm ổ trên giường cũng không phải thói quen tốt”

Từ Diệu Văn hơi ngẩng đầu lên “Anh muốn uống sữa đậu nành”

Hàn Duy nghe vậy nở nụ cười rồi đi vào bếp.

Cây đậu đã ngâm nước, đun trong nồi áp suất một lần, đường trắng cũng đã cho vào ly, khởi động máy sau vài phút là có ngay một ly sữa thơm ngon.

Hàn Duy chưa ấn nút mở máy, chỉ đứng trước bàn bếp nhìn chăm chăm thân ảnh ngoài phòng ăn, tầm mắt dừng lại trước khuôn mặt điển trai của người nọ, trong ngực không khỏi xót xa.

Từ Diệu Văn đột ngột quay đầu lại, Hàn Duy vội nén cảm xúc, khi ánh mắt giao nhau y nháy mắt lộ ra ý cười “Sắp xong rồi”

Từ Diệu Văn ăn sáng xong lại chui vào thư phòng, ngồi ôm máy tính đến trưa lại bị gọi ra ăn. Cũng may không phải vội vàng gì, ăn trưa xong còn có thể nằm dài trên sofa đánh một giấc.

Ngủ dậy thấy đỡ mệt hơn hẳn, tất trên chân được được cởi ra, từng dây thần kinh đều thoải mái, Từ Diệu Văn biết có người dùng khăn ấm giúp hắn lau chân vài lần.

Từ Diệu Văn khịt mũi, kéo người đang ngồi đọc sách kia lại dùng giọng nói biếng nhác ra lệnh “Ôm anh một cái”

Hàn Duy bỏ sách ra, hai người tựa vào nhau trên sofa, Từ Diệu Văn hơi hối lỗi “Gần đây không có nhiều thời gian ở bên em, trong lòng có phải đang giận anh không?”

“Không” Hàn Duy thành thật lắc đầu “Cũng không cần anh ở bên làm phiền”

Từ Diệu Văn sầm mặt “Cái gì?”

“Không có gì” Hàn Duy vẫn là người am hiểu suy nghĩ của hắn “Em ở một mình cũng không nhàm chán, có thể làm nhiều việc….A….”

Trên vai bị Từ Diệu Văn cắn một cái trút giận, làn da lập tức hiện lên dấu răng.

Không biết từ lúc nào Từ Diệu Văn bắt đầu có thói quen cắn người, Hàn Duy nhiều khi tức giận cũng không biết mắng hắn thế nào, đành phải nghiêm mặt nói “Buông ra, em muốn đứng lên”

“Không có người làm phiền? Không nhàm chán? Vậy sao?” Từ Diệu Văn có vẻ đang giận lắm, nhất quyết nhéo mặt y không tha.

Hàn Duy khó hiểu vuốt tay hắn, muốn đứng dậy mà trên lưng còn đặt bộ móng vuốt kia, thế là không dám động đậy.

Từ Diệu Văn đột nhiên nói “Cuối tuần là sinh nhật cha anh…”

Hàn Duy đáp ứng một tiếng rồi hỏi “Anh phải về sao?”

Từ Diệu văn vùi đầu vào vai đối phương “Có muốn theo anh về không?”

“Hả? Em sao?”

Từ Diệu Văn quan sát khuôn mặt kinh ngạc của y, sợ y bị áp lực nên bổ sung thêm “Tiểu Ngạn cũng đi nữa…”

“À…”

Từ Diệu Văn nắm cằm y hỏi “À cái gì? Rốt cuộc có theo anh về không ?’’

‘’Khi nào ?’’’

‘’Cuối tuần này. Nhớ giành thời gian cho anh, có nghe không?’’

“Ừm….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK