Hàn Duy gật đầu ‘’Người kia nói gì ?’’
‘’Chưa nói gì hết, vừa nghe cậu đang bận liền cúp máy’’
Hàn Duy bước nhanh đến sofa lấy điện thoại trong túi áo khoác ra nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc trong lịch sử cuộc gọi một chút, lại cất vào.
‘’Không về sao ?’’ Thân Kiến nhìn y hỏi.
‘’Không có gì, lát nữa gọi lại’’ Hàn Duy đi qua giật cái muỗng trong tay Thân Kiến chăm chú xúc cơm.
Vừa ăn cơm y vừa nghĩ đến cuộc điện thoại của người kia, nhanh chóng xin cáo từ.
Thân Kiến một mực đòi chở y về, Hàn Duy mặc dù rất băn khoăn cũng đành chấp nhận. Y hiểu tác phong của Thân Kiến—dễ chịu nhưng rất cứng nhắc.
Đến khu nhà trọ, đèn trong nhà quả nhiên đang sáng.
Chỉ có Từ Diệu Văn mới có chìa khóa dự phòng, vậy là….
‘’Quản lý, đến rồi, anh lái xe cẩn thận’’ Hàn Duy vội vã tháo dây an toàn.
‘’Không mời tôi một chén trà à ?’’
Tay Hàn Duy khẽ cứng lại, liếc mắt nhìn phòng trọ đang sáng đèn, có chút khó xử nói ‘’E là không được, anh nên về sớm đi, trời tối lái xe không an toàn’’
‘’Tôi nói đùa thôi’’ Thân Kiến lại vỗ nhẹ đầu Hàn Duy cười cười ‘’Hôm nay có cậu ở bên tôi rất vui vẻ, cơm nấu rất ngon’’
Hàn Duy một mình tại thành phố này, không có cha mẹ và anh hai bên cạnh, sự xuất hiện của Thân Kiến là hơi ấm mà y khao khát. Trong công việc anh không gây khó dễ, thậm chí còn hơi dung túng cho y, lại biết quan tâm, người như vậy thật sự khiến lòng người ấm áp lắm, cho nên Hàn Duy vẫn nghĩ Thân Kiến đối tốt với mình là vì anh xem mình như người thân một nhà.
Y nhất thời cảm động không khỏi thốt ra ‘’Sau này anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho anh’’
‘’Thật không ?’’
‘’Thật’’ Hàn Duy lại quay đầu nhìn hướng phòng trọ một lát mới nói với Thân Kiến ‘’Anh về đi, trời cũng tối rồi’’
Thân Kiến gật đầu mở cửa xe cho y ‘’Nhớ ngủ sớm, chúc ngủ ngon’’
‘’Vâng, Quản lý ngủ ngon’’
Hàn Duy nóng lòng lên lầu, lúc tra chìa khóa vào ổ tâm trạng cũng rối bời cả lên.
Vừa rồi nói chuyện điện thoại với Thân Kiến, ắt hẳn Từ Diệu Văn đã biết mình không đi công tác, đang định về nhà gọi lại cho hắn để giải thích, không ngờ hắn không nói tiếng nào đi thẳng tới đây, nhất thời chưa biết phải nói thế nào.
Từ Diệu Văn vẫn mặc cái áo khoác màu nhạt ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng cửa mở chỉ thản nhiên xoay đầu lại, trên mặt không hiểu là cảm xúc gì.
Cảm thấy bầu không khí bất thường, Hàn Duy nhanh chóng thay giày, đến bên cạnh hắn mở miệng xin lỗi ‘’Chưa kịp nói cho anh về chuyện đi công tác, em tính tối nay gọi lại cho anh’’
‘’Em vừa đi đâu ?’’ Từ Diệu Văn lạnh mặt hỏi lại.
‘’….Tới nhà Quản lý Thân’’
“Đến đó làm gì ?’’ Giọng nói vẫn đạm mạc như vậy
Hàn Duy nuốt nước miếng để thông cổ họng ‘’Là do lần trước đổ bệnh được Quản lý giúp đỡ nhiều, em…muốn tỏ lòng biết ơn, nên…’’
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Từ Diệu Văn y mất hẳn một phần dũng khí, cứ cảm thấy chột dạ như làm gì sai vậy.
‘’Cho nên không nói với anh một lời, không chút do dự đi ăn cùng anh ta, chỉ có anh như thằng ngu, cứ tưởng khi không có anh bên cạnh, em sẽ cô đơn lắm’’ Từ Diệu Văn tự giễu ‘’Giống như anh khi không có em ở bên vậy’’
‘’Không phải, em muốn tới tìm anh, nhưng …sợ quấy rầy anh’’
Từ Diệu Văn lắc đầu ‘’Anh đã đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng em rồi’’
Hàn Duy không ngờ hắn lại phản ứng dữ dội thế này, xét mọi chuyện thấy cũng không nghiêm trọng đến mức này chứ, nhưng ngẫm lại vẫn thấy có lỗi vì không báo cho Từ Diệu Văn biết mình vẫn còn ở đây.
Vốn muốn cho đối phương một bất ngờ, kết quả là đẩy mọi chuyện đến nông nỗi này.
Chưa từng thấy Từ Diệu Văn tức giận, lại nói chuyện lớn tiếng như vậy, y cũng không dám ngắt lời, chỉ biết ôm chặt hắn ‘’Là em không đúng, lần sau không dám nữa’’
‘’Em không đúng chỗ nào ?’’
Hàn Duy cẩn thận quan sát hắn ‘’Không nói rõ mọi chuyện cho anh’’
Từ Diệu Văn trầm mặt xuống ‘’Em rốt cuộc có hiểu khái niệm của việc kết giao không ?’’
‘’Em…’’
‘’Thôi đi, là anh quá vội vàng’’ Từ Diệu Văn đứng dậy ‘’Quen biết đã hơn một năm, phần lớn thời gian đều trải qua trên giường, cũng không cần quan tâm cảm nhận của em thế nào mà vội đưa ra đề nghị kết giao, anh cũng có lỗi’’
Hắn gạt hai tay của Hàn Duy ra ‘’Bây giờ anh cho em thêm thời gian để suy nghĩ cho kĩ càng’’
Nói xong đẩy cửa ra không hề quay đầu lại.
Hàn Duy lúng túng đứng như tượng đá trong phòng khách.