Từ Diệu Văn vừa tra chìa khóa vào nhà, đã nghe Trương Dược Ngạn ló đầu ra từ cửa phòng cách vách hỏi
‘’Lo ngủ đi’’ Từ Diệu Văn mắt cũng không nhướng, tiếp tục vào nhà.
Trương Dược Ngạn bay ra ngăn hắn lại ‘’Đừng mà, cậu còn chưa nói cho tớ biết cậu và Hàn Duy xảy ra chuyện gì’’
Từ Diệu thấy phát phiền ‘’Không có việc gì, cần cho nhau chút không gian thôi’’
Nhìn bộ dạng không muốn nhiều lời của hắn, Trương Dược Ngạn chỉ còn biết bất đắc dĩ trở về với chiếc giường thân yêu của mình.
Từ Diệu Văn nằm trên giường mà một chút buồn ngủ cũng không có, lòng nặng trĩu.
Cãi nhau sao ? Từ Diệu Văn cười khổ, nếu có thể làm được thì đã tốt. Hàn Duy chưa từng biểu lộ cảm xúc tức giận, mặc kệ hắn quyết định cái gì, đưa ra yêu cầu gì, y cũng không chống chế, dù không hài lòng vẫn là do dự một chút rồi cũng chiều theo.
Khi bắt đầu không để tâm lắm, người yêu quá nghe lời khiến lòng tự trọng trong hắn càng tăng cao, nói thẳng ra, hắn là một người có tính tự lập cao, lại gặp được một người cùng giới khác nghe lời phục tùng hắn, dĩ nhiên hắn rất hưởng thụ.
Nhưng qua đêm nay, hắn đột nhiên ý thức được, trong mối quan hệ này Hàn Duy lại luôn bị động. Đối với những hành động vô lý của hắn, Hàn Duy không phản kháng lấy một lời, còn nghe theo những yêu cầu của hắn. Cảm giác này giống như …hắn đang ép buộc y.
Đây chính là cảm giác không sao tiêu tan được.
Tên Thân Kiến chỉ mới gặp mặt một lần khiến hắn rất không vừa mắt, anh ta dùng thái độ bảo hộ thái quá với Hàn Duy khiến hắn rất khó chịu, nhưng thái độ của Hàn Duy mới chính là nguyên nhân khiến hắn phát điên.
Vốn không cùng nhau một cái Giáng sinh cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng vốn có thời gian lại không đi tìm hắn, mà lại không chút đắn đo đi cùng người khác, mà ‘’Người khác’’ đó lại còn là tình địch đối với hắn
Hơn thế nữa là Hàn Duy lại không nhận ra mình sai ở đâu.
Càng nghĩ càng sầu, chỉ muốn đến phòng tập đấm bao cát cho hả giận.
Công việc không còn mấy bận rộn, giao lại bản tổng kết cuối năm, mở vài cuộc họp nhàn nhã, không bao lâu nữa là được hưởng trọn mấy nghỉ nghỉ tết, nhưng Từ Diệu Văn mấy ngày này làm việc như cái máy, hai mắt thâm quầng, cả người tỏa ra sát khí.
Một đồng nghiệp thấy hắn cày dữ quá, bèn vỗ vai hắn nói ‘’Cậu vừa thăng chức nhưng xứ lý mọi việc rất trơn tru, nói chung là biểu hiện không tồi, đừng gồng sức quá, nhân dịp lễ tết phải nghỉ ngơi cho đã. Cậu còn trẻ cứ tàn tàn mà đi’’
Năm mới sao…Vốn là sẽ cùng nhau trải qua.
Vừa chính thức kết giao không bao lâu, vậy mà đã để tâm mấy ngày lễ tết đến vậy.
Sau đó Hàn Duy có gọi đến mấy cuộc điện thoại, hắn chuyển sang chế độ rung không thèm bắt, tuy có vẻ hơi nhỏ nhen, nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi. Hàn Duy cũng biết hắn không muốn nói chuyện, mỗi lần đều chờ hồi chuông kết thúc lại ngưng, một lúc sau mới gọi lại lần nữa, vài lần sau liền biết điều không gọi nữa.
Vốn là nên mừng vì y hiểu tính hắn, nhưng tâm trạng bực mình vẫn không tiêu tan.
Tối đến còn hỏi Trương Dược Ngạn ‘’Cậu thấy Hàn Duy…có thích tớ không ?’’
Trương Dược Ngạn miệng chữ O ngạc nhiên ‘’Cậu thế mà cũng có ngày hôm nay’’
‘’Ngày gì cơ ?’’
‘’Là ngày cậu nghi ngờ mị lực của chính mình. Tớ thấy cậu như thằng tự kỉ. Nhưng cũng không trách được’’ Trương Dược Ngạn ngồi bên cạnh khoa chân múa tay ‘’Khuôn mặt này, dáng người này, lại còn giàu có, gia tài khổng lồ. Nguồn thu nhập đáng ngưỡng mộ’’
Từ Diệu Văn nhíu mày ‘’Ý cậu là mị lực của tớ đều dựa hết vào gia thế và diện mạo ?’’
‘’Có mấy thứ này là đủ sống rồi~~’’
‘’Cậu có cảm thấy là Hàn Duy chỉ vì mấy thứ này mới thích tớ ?’’
‘’Sao mà tớ biết được ? Nhưng Hàn Duy là thật lòng với cậu, người ta chịu ở bên cậu nhất định không phải vì cậu lắm tiền đâu’’
‘’Vậy là vì khuôn mặt và dáng người này sao ?’’
Trương Dược Ngạn cười ha ha hai tiếng ‘’Đó là bí mật của người ta, sao tớ biết được’’
‘’Cậu tự lo cơm tối đi’’
‘’Này, tớ là tốt bụng ngồi phân tích tình hình cho cậu, đừng có nhân cơ hội trả thù cá nhân’’ Trương Dược Ngạn như nghĩ ra cái gì ‘’Cậu là vì chuyện này nên mới cãi nhau với Hàn Duy ? Cậu được lắm, Tiểu Duy đối tốt với cậu như vậy, cậu còn muốn người ta phải thế nào ?’’
Đúng vậy, còn muốn y phải thế nào ? Hàn Duy xét về phương diện nào cũng đủ tư cách làm một tình nhân tốt, hắn rốt cuộc cũng không biết phải khiến cho đối phương thành ra cái bộ dạng gì mới vừa lòng đây.
Cứ cảm thấy càng ở bên nhau nhiều hơn tính chiếm hữu còn cao. Lúc đầu chỉ thấy y vừa mắt, dần dần muốn y càng thêm mê luyến, bây giờ còn muốn y đặt mình lên hàng đầu, mặc kệ thế giới của Hàn Duy có bao nhiêu chướng ngại vật, hắn muốn mình phải áp đảo tất cả.
Cảm giác như vậy không phải chưa từng trải qua, nhưng chỉ giới hạn trong khoảng thời gian nhất định, tâm trạng khi yêu qua bao lần kết giao cũng dần hao mòn, không có kiên nhẫn đối với những đối tượng khác, một mối quan hệ cứ thế kết thúc trong một thời gian ngắn.
Hiện tại ở bên Hàn Duy lại thấy như trở về thời kỳ thiếu niên tràn đầy sức sống, Từ Diệu Văn đã lâu chưa dồn hết tâm trí cho một mối quan hệ như thế này.
Từ Diệu Văn vòng hai tay ra sau đầu, dựa lựng vào sofa, nhìn lên trần nhà nói ‘’Tiểu Ngạn, tớ hình như thích cậu ấy hơn tớ vẫn nghĩ’’
Trương Dược Ngạn chưa kịp trả lời lại nghe hắn bổ sung thêm một câu ‘’Nhưng mà cậu ấy không thích tớ như tớ vẫn nghĩ’’
Mặc dù Trương Dược Ngạn nghe không hiểu, nhưng cậu cảm nhận được phiền muộn trong câu nói của thằng bạn thân. Cho nên cũng không đành lòng trêu chọc hắn.