Vì kích cỡ cơ thể chênh lệch, Từ Diệu Văn mặc áo lớn hơn y một size, nên khi Hàn Duy mặc áo của hắn chỉ thấy rộng thùng thình, một mảng ngực lớn trắng nõn lộ hết ngoài cổ áo.
Vì vừa nãy dùng sức phản kháng nên giờ thể chất giảm hẳn, Hàn Duy nằm trên giường thở dốc, mảng ngực trắng nõn cũng theo đó hơi phập phồng, Từ Diệu Văn nhịn không được sáp qua mở thêm hai nút rồi kéo rộng áo ra, cảnh đẹp mê người hiện ra trước mắt, hắn lập tức dùng miệng hôn hít, mùi sữa tắm thơm tho ngập tràn khoang mũi, thế là cúi đầu cắn mạnh.
Người vẫn đang nằm yên trên giường khẽ hừ một tiếng, hắn lúc này mới thỏa mãn le lưỡi liếm.
‘’Anh là cún à ?’’
Nghe được giọng nói bất mãn trên đầu, Từ Diệu Văn mới lật người xuống nằm bên cạnh ôm eo Hàn Duy ‘’Kể anh nghe chuyện trong gia đình của em đi’’
‘’Anh muốn nghe sao ?’’ Hàn Duy không ngờ hắn lại có hứng thú nghe mấy chuyện này, mặt xen kẽ chút khó hiểu.
‘’Hỏi thăm chuyện cha mẹ vợ tương lai ấy mà. À còn anh hai nữa….’’
‘’Ai là cha mẹ vợ của anh ? Đừng gọi bậy….’’ Hàn Duy nhấc chân đá hắn.
Dù trách hắn mặt dày trơ trẽn nhưng vẫn thong thả kể lại vài chuyện.
Cha y hơi bảo thủ, từng bởi vì chuyện anh hai cãi lời giáo viên chủ nhiệm mà phạt anh đứng cả một buổi tối, vì chuyện anh hai mới vào trung học đã quen bạn gái mà giận tím mặt, nhưng khi anh thất tình lại âm thầm bảo mẹ đi an ủi.
Mẹ là một người phụ nữ dịu dàng chu đáo.
Anh hai rất thông minh, không cần quá quyết tâm cũng có thể đem về thành tích tốt khoe với cha mẹ, trước đây mỗi khi anh gây họa mình đều sẽ che đậy hay biện minh cho anh, nhưng khi Hàn Duy bị bắt nạt anh sẽ đi đánh nhau với người ta.
Vừa nói những kỷ niệm lại tràn về, riết rồi đến chuyện trong nhà nuôi mấy con chó cũng lôi ra kể.
Từ Diệu Văn im lặng lắng nghe, cuối cùng khẽ nói một câu ‘’Nghe có vẻ là một gia đình hạnh phúc’’
Hàn Duy quay đầu lại hiếu kì hỏi ‘’Cha mẹ của Diệu Văn là người thế nào ?’’
‘’Gia đình anh có gì để kể đâu’’ Giọng nói dường như không chứa đựng một chút cảm xúc.
Vốn đang mang theo tâm trạng chờ mong, đột nhiên nghe hắn trả lời một câu như vậy, Hàn Duy nhất thời xấu hổ không biết phải nói gì thêm.
Từ Diệu Văn sợ y hiểu lầm vội giải thích ‘’Gia đình của anh đâu tuyệt vời như gia đình em…À không, ý anh là không êm ấm bằng’’
Nghe có vẻ cũng không phải là ký ức tươi đẹp gì, Hàn Duy cũng không muốn miễn cưỡng hắn nhớ lại ‘’Vậy không nói nữa, chúng ta nói chuyện khác’’
Từ Diệu Văn cúi đầu hôn y một cái ‘’Cũng không phải là chuyện gì không thể nói’’ Hắn dừng một chút mới nói tiếp ‘’Cha anh làm bất động sản tiền xài không hết, nhưng bận tối tăm mặt mày, từ khi còn nhỏ đã rất ít khi thấy ông ở nhà, rất hiếm khi được ăn cùng nhau một bữa cơm tối, tuy rằng tủi thân lắm nhưng được mẹ hết lòng yêu thương nên thời thơ ấu cũng xem là hạnh phúc. Đến khi anh được 12 tuổi thì mẹ qua đời….’’
‘’Mẹ vốn thể trạng yếu ớt, ăn uống rất ít, cha phần lớn đều đặt trọng tâm vào công việc, căn bản không chú ý đến tình trạng của mẹ, mãi đến khi phát hiện ra mẹ bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối mới ngồi bên giường than khóc hối hận.’’
‘’Mẹ qua đời rồi ông muốn bù đắp nên dành hết thời gian cho anh, hỏi han tình hình học tập trong trường, có mặt đều đặn trong mỗi kỳ họp phụ huynh. Nhưng anh lúc ấy hận ông lắm, nhìn đến là chán ghét, còn suy nghĩ nếu bình thường ông ta không lạnh nhạt với mẹ thì mẹ sẽ không phải sinh bệnh để rồi bỏ lại anh một mình….’’
Nói chưa dứt câu thì Hàn Duy đã ôm chầm lấy, vùi đầu vào lồng ngực hắn, một tay vuốt lưng nhẹ nhàng vỗ về.
Thấy người yêu không nói gì chỉ dịu dàng an ủi, Từ Diệu Văn bật cười, xoa đầu Hàn Duy ‘’Mọi việc đều đã qua lâu lắm rồi mà anh vẫn còn khó chịu’’
Giọng nói trước ngực vang lên ‘’Hiện tại thì sao ? Anh còn hận ông ấy không ?’’
‘’Sống cùng với ông, anh mới nhận ra từ khi mẹ qua đời, ông là người duy nhất để anh tựa vào. Nhưng anh vẫn chưa thể nguôi ngoai, bỏ qua hết cho ông ấy, anh làm không được. Vài năm trước, ông cưới vợ khác và họ có với nhau một đứa con…Nhóc con vừa ra đời, anh đã dọn ra ở riêng’’.