• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa kịp phản kháng đã bị ép ăn một tô cháo lớn, rồi bị khoác thêm cả đống quần áo ấm mới được ra ngoài.

Dây an toàn siết chặt người, Hàn Duy đối với thái độ ngang ngược của hắn chỉ biết bất mãn nói ‘’Rốt cuộc là đi đâu?’’

Từ Diệu Văn từ tốn đạp chân ga đáp ‘’Một tiếng nữa sẽ biết’’.

Xe phóng một lúc thì bỏ xa thành phố, dần tiến vào một ngoại ô hẻo lánh. Hàn Duy vốn nghe lời, bị túm lên xe như vậy cũng chỉ ngồi yên lặng chờ xem hắn đưa đến đâu.

Xe chạy đến một cánh rừng thưa xanh um tươi tốt thì dừng lại, Hàn Duy bị hắn kéo tay đi trên một con đường mòn, đi ngang qua hai hàng cây tùng, phía trước là một phần mộ.

Hàn Duy đã đoán được Từ Diệu Văn muốn đưa mình đi gặp ai, tay bất giác nắm chặt lấy đối phương.

Trên phần mộ là hình chụp một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, bia đá chỉ khắc ngắn gọn vài chữ : Trương Diệu Như – phu nhân của Từ Duẫn Vũ – chi mộ.

‘’Hàn Duy, gọi mẹ đi’’.

Hàn Duy liếc hắn một cái, sau đó cung kính cúi mình vái lạy ‘’Dì Trương’’.

Từ Diệu Văn kéo y lại gần cùng quỳ trước phần mộ, một tay vuốt ve dung nhan trầm lặng trên tấm hình trắng đen ‘’Mặc dù hôm nay không phải ngày dỗ của mẹ, nhưng con vẫn quyết định dẫn cậu ấy đến gặp mẹ. Mẹ à, con dâu của mẹ vốn rất dễ nhìn, nhưng do bị con chọc đến phát khóc nên mặt mũi xấu đi rồi’’.

Nói xong không thèm để ý Hàn Duy đang nhìn chằm chằm lại tiếp tục nói ‘’Có lẽ mẹ sẽ không thể chấp nhận được, nhưng mong mẹ hãy yên lòng, ở bên cậu ấy con rất hạnh phúc. Mặc kệ sau này có chuyện gì, chỉ cần có cậu ấy bên cạnh, con cũng không còn gì để tiếc nuối. Mẹ, con có gia đình của mình rồi’’.

Mắt Hàn Duy lại đỏ lên, Từ Diệu Văn xoay đầu lại ‘’Em không muốn dọn về nhà anh cũng được, anh đến nhà em. Lấy chồng phải theo chồng, em đi đâu anh theo đó’’.

‘’Ai muốn lấy anh? Không biết xấu hổ’’.

‘’Gì mà không biết xấu hổ, em còn không phải đang thích muốn chết’’

‘’Mắt em mù rồi !’’

Đúng là mù rồi mới yêu cái người không biết xấu hổ, xấu tính lại không biết trái phải này đến vậy. Hàn Duy vừa rồi xúc động muốn chết vậy mà trong nháy máy bị hắn phá hỏng hết.

Từ Diệu Văn đứng dậy ôm lấy đối phương ngồi xuống bụi cây, dán vào y thì thầm ‘’Còn giận anh không, hửm?’’.

Khí nóng phun đến bên vành tai, Hàn Duy mẫn cảm vội tránh đi, thế mà lại bị ôm chặt hơn, bên tai nghe rất rõ giọng nói của hắn ‘’Ở bên nhau lâu như vậy lại chưa từng nghiêm chỉnh nói yêu em, là anh không đúng’’.

Hàn Duy hừ thầm trong lòng, rõ ràng hắn đã làm rất tốt. Ngay cả lần đầu đưa ra đề nghị kết giao cũng dùng một câu rất mơ hồ ‘’Anh hình như có hơi thích em’’.

Nhưng hôm nay thấy hắn không ngừng nhận lỗi, đây là việc y chưa từng thấy bao giờ.

Hơn nữa lúc đó, hắn cũng liên tục nói yêu mình, Hàn Duy cảm giác người nhẹ hẫng như đám mây, có một loại cảm xúc mơ hồ. Trong đầu văng vảng một câu thoại :

Too good to be real.

Ngay cả như vậy, vẫn chưa dám tin đây là sự thật. Y vốn chỉ ôm một giấc mộng xa vời, nhưng khi giấc mộng ấy thành hiện thực, lại cảm thấy có gì khó tiêu hóa.

‘’Vậy anh với Tiểu Ngạn..thật sự không còn cảm giác ?’’

‘’Muốn anh lại đứng trước mộ mẹ lặp lại nữa sao?’’

Khi Từ Diệu Văn đưa mặt qua hôn y, Hàn Duy thuận theo giao đầu lưỡi ra, hai người cuồng nhiệt quấn lấy nhau, hoàn toàn rơi vào hơi ấm của đối phương, hôn sâu đủ kiểu dẫn đến cả người rục rịch, hơi thở của Từ Diệu Văn nhanh chóng dồn dập, Hàn Duy cảm nhận được vật nóng rực nào đó đang tì trên bắp đùi mình, mặt lập tức đỏ bừng.

‘’Diệu Văn, đừng ở đây…’’

Từ Diệu Văn buông y ra, hít sâu vài cái, kéo đối phương vào bụi cây gần ngôi mộ, không hề ôm, chỉ nắm chặt tay nhau.

Hàn Duy nhìn nhìn thứ giữa hai đùi hắn ‘’Có được không? Hay là về nhà?’’.

Từ Diệu Văn lắc đầu ‘’Chờ một chút là được. Lần đầu đưa em đến đây, chúng ta nói chuyện với mẹ lâu một chút’’.

Ngồi đến chiều, Từ Diệu Văn thỉnh thoảng nhớ lại vài chuyện, liền kể lại cho Hàn Duy, hầu hết đều là những chuyện vụn vặt hạnh phúc hồi hắn được 12 tuổi.

Từ Diệu Văn siết chặt tay đối phương, đem những gì không thoải mái nói hết ra.

‘’Mỗi lần đến ngày giỗ mẹ, anh đều không đi theo họ, anh luôn chờ đến khi họ trở về mới tự mình đi, đến khi mặt trời lặn lại tự lái xe về’’.

‘’Lúc nào thấy nhớ mẹ thì chạy đến đây thăm mẹ, lúc đó lại càng nhớ, biết mẹ sẽ không trở về, trong lòng vô cùng khó chịu. Hiện tại vẫn rất nhớ mẹ, nhưng hôm nay anh không còn thấy khó chịu nữa, bởi vì có một người ở đây, cậu ấy không còn giận anh, không còn dùng giọng nói lạnh nhạt gọi ‘’Từ Diệu Văn’’, cũng không còn muốn bỏ đi nữa…’’

Y lúc nào đã nói muốn quay lại?

Hàn Duy vừa định phản bác thì Từ Diệu Văn dời mắt qua, nhìn đôi con mắt tối đen kia, y không khỏi mềm lòng, những gì muốn nói lại nuốt vào.

Từ Diệu Văn vừa lòng kéo y dậy, vừa phủi bụi cho y vừa nói ‘’Lần sau lại đến. Chúng ta về nhà thôi’’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK