Trước sân bay Tân Sơn Nhất. Dòng người đi qua tấp nập, tiếng va li ma sát xuống đất, những cuộc gọi liên tiếp,....
"Còn năm phút nữa taxi mới tới ". Giọng nói trầm nhẹ của cô gái nhỏ thốt lên.
Nhìn sơ qua dáng người nhỏ với mái tóc ngang lưng, bên hông đặt chiếc va li cỡ vừa kèm theo chiếc túi chéo, thời gian trôi qua chiếc xe taxi cô gọi cũng tới, không chậm chạp một giây nào cô được bác tài xế xắp chiếc va li vào cốp.
"Con muốn đi đâu". Bác tài lên tiếng hỏi cô.
Uyển Chi nghe bác hỏi vậy mới lật đật lấy địa chỉ trong tin nhắn mẹ gửi cho cô đọc cho bác tài. Trên đoạn đường bác cũng hỏi cô rất nhiều chủ yếu là về việc học, nơi ở sau khi lên thành phố. Cũng như các sinh viên khác điều cô lo ngại đầu tiên là nơi ở, vào những ngày này các phòng trọ luôn trong giai đoạn chật kín phòng, nhất là những phòng trọ gần trường nó đã làm Uyển Chi nghĩ rất nhiều sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển. Nhưng mẹ cô dường như nhìn ra lo nghĩ đó, bà ấy cũng không yên tâm để tôi ra sống trọ, nơi có nhiều thị phi, phức tạp nên đã sắp xếp gửi Uyển Chi đến nhà bạn của bà trên thành phố ở.
Dì gái và bà chơi chung từ hồi cấp một nên cũng có thể nói hai người là bạn thân của nhau. Hồi nhỏ mỗi lần dì về chơi thăm mẹ, lại có một món quà nhỏ dành tặng cho cô.
Dù đã gặp nhau vài lần như thế, cũng đã tiếp xúc, nhưng đây cũng là lần đầu Uyển Chi được đến nhà dì sống, còn là một thời gian dài, trong lòng quả thật có lo lắng.
Quãng đường mấy cây số cũng dừng lại, cô nhanh chóng thanh toán tiền xe rồi bước xuống. Trước mặt cô là rất nhiều tòa chung cư cao vất vưởng, nhìn thoáng qua thôi cũng có thể đoán nó cao ít nhất cũng hai mươi tầng. Chóng mặt rồi, dù gì cô cũng mới từ dưới quê lên lần đầu cô thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài thoáng chốc cũng thấy choáng mắt.
Nhìn chừng đó đã làm cô thấy chóng mặt lắm rồi, cũng khoảng vài phút sau cô mới định hình lại mà cầm điện thoại ra. Ở trong đã lưu sẵn số của dì, Uyển Chi lòng hồi hộp không thôi mà ấn nút gọi, tiếng chuông reo lên một nhịp rồi lại hai nhịp. Tay cô đã toát mồ hôi lại từ bao giờ.
"Alo". Cuối cùng tiếng chuông đã kết thúc, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra từ đâu bên kia.
"D-dạ con là Uyển Chi ạ". Cô nói vấp tiếp lời.
"Là Uyển Chi hả? Con lên nhanh dì nghĩ tối con mới tới vậy đợi cô xíu, con đang ở đâu cô ra đón con?". Giọng nói nhẹ nhàng thánh thoát lại vang lên xem lẫn niềm vui mừng, có lẽ bà đã chờ đến lúc này từ rất lâu vậy.
Uyển Chi nhìn xung quanh liền đáp lời " dạ con đang đứng ở cổng chung cư dì ạ".
"Con đứng ở cổng nào, cổng trước hay cổng sau". Vừa nói dì vừa lấy thẻ kèm theo chiếc chìa khóa nhà.
"Cổng nào sao ạ". Cô ngơ rồi thực sự cô không nghĩ tới còn có cổng trước, sau. Cô chỉ còn cách nhìn xung quanh, ngay đối diện cô là một vườn hoa lớn cô liền nói qua điện thoại " dì ơi con đang ở phía cổng có vườn hoa lớn ấy ạ".
Nghe đến đây đầu máy bên kia liền cười lên "vậy sao vậy sao đợi dì xíu dì ra đón con liền". Nói rồi dì nhanh chóng đóng cửa nhà lại.
Gọi cho dì xong xuôi, giờ nhìn lại đã 17 giờ làn gió mát nhẹ làm tóc cô bay trong gió, những chiếc lá bay trong gió rồi cuối cùng hạ xuống mắt đất. Tiếng người nói qua lại, tán gẩu, chờ được đôi chút người dì cũng đã tới chỗ cô ngồi, nụ cười của bà nhìn cô rạng rỡ vô cùng.
"Uyển Chi ". Tiếng gọi của dì hô lên cô liền quay lại, không chần chừ đứng lên chào.
Cũng đã mẫy năm cô chưa gặp người dì này rồi.