Dì cô bước tới một thang máy trống cũng như kêu cô bước vào. Cô kéo va li bước vào trong, trước giờ có thể nói đây là lần đầu cô đi thang máy, đảo mắt xung quanh nó như một chiếc hộp sắt lớn chứa được rất nhiều người, bao trọn cô và dì. Khoảnh khắc dì gái bấm số thang máy cô có liếc nhìn 25 đó là số tầng dì sống và sau này cũng là tầng cô sống, cô nhìn vào nơi ấn thang máy dù chỉ là liếc mắt nhìn sơ qua nhưng con số ấy dường như làm cô sốc nhẹ, tay cô vịn vào thanh sắt nối ngang được lắp sẵn ở đó, 43 đấy là con số cuối cùng cũng có thể suy ra tòa này lên tới 43 tầng. Ôi trời nó gấp đôi số tầng mà cô đã dự đoán từ trước.
Cánh cửa thang máy đóng lại, không khí bên trong cũng trở lên ngột ngạt hơn, nó làm cô cảm thấy khó chịu may mắn là nó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, thang máy cũng đã dừng cửa thang máy từ từ mở ra. Cô nhanh chóng bước ra ngoài.
"Lần đầu con đi chắc không quen nên khó chịu xíu, con đi dần sẽ quen thôi" dì vừa nói vừa xoa nhẹ đầu cô.
Uyển Chi cũng lặng gật đầu rồi bước sau dì, dọc hành lang chung cư ánh đèn dịu nhẹ, xung quanh lại yên tĩnh, tiếng vang lại của hành lang làm cô có chút lạnh sợ sệt, mỗi bước đi dù đã cố bước nhẹ nhất có thể, nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân vang lại, rất rợn người. Uyển Chi nhanh chóng bước sát người dì hơn, da tay cô sởn lên.
306, dì mở cửa phòng bước vào theo sau là Uyển Chi. Đam Mỹ H Văn
"Bác trai đi làm xa lâu lâu mới về thôi, nhà bây giờ chỉ có cô và con gái tính cả con thì chỉ có ba người thôi, nên con cứ thoải mái nhé" dì vừa nói vừa giúp cô đưa hành lý vào phòng.
Lúc đầu cứ nghĩ nơi dì sống là chung cư nên chắc cũng nhỏ nhưng không, căn chung cư này rộng hơn cô nghĩ, nó được chia phòng ra hợp lý phòng khách, phòng bếp nhà tắm đều đầy đủ tiện nghi ngoài ra căn hộ còn có ba phòng ngủ, dì xếp cho tôi căn phòng căn phòng còn lại của căn nhà, trong phòng ngoài chiếc giường ra dì cũng đã sắm cho cô một xào đồ, bộ bàn ghế nhỏ để cô sử dụng cho việc học hành sắp tới. Đối diện cửa phòng còn có một ban công nhỏ, cô không ngần ngại mà bước ra giơ hai tay hét lên hứng gió thanh mát của ánh chiều. Hét lên những niềm vui hiện giờ, cảm nhận gió chiều ấy cô mới để ý trên ban công còn có một cánh cửa phòng, có lẽ là của phòng cô con gái của dì, nói thật thì cô chưa gặp con gái của dì bao giờ, mỗi lần dì về chơi thường đi một mình,cũng không thấy nhắc đến con gái dì với cô, đây cũng là lần đầu Uyển Chi biết dì có một cô con gái.
Cô lấy chiếc điện thoại trong người ra gọi về cho mẹ báo tới nơi, chuông reo lên đầu dây bên kia liền bắt máy. "Con tới nơi rồi à". Giọng nói trầm vang lên, là mẹ của cô.
"Con tới rồi mẹ, con cũng gặp dì rồi mẹ à" cô vui vẻ đáp lại.
Càng nói cô càng hăng, cô nhí nhảnh kể mọi thứ cô gặp trên đường đi trên đường đi như một đứa trẻ. Cũng như bao mẹ khác bà dặn dò con gái đủ điều, nói rồi cuộc điện thoại cũng tắt.