Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang.
Thích… người ta?
Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à?
Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư?
Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường.
May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này.
Tôi gian nan hỏi cậu ấy:
– Thích… ai?
Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ?
Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi.
– Sương Sương cũng quen người này đó.
Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi.
Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao?
Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng.
– Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi định bảo “tớ không cố ý” thì cậu dứt khoát bỏ tôi.
Từ từ… Hình như… tôi đang hiểu lầm chỗ nào chăng?
– Chính là… Hạ Vãn Đình, cũng làm trong Hội giống cậu.
Trong đêm ấy, hình ảnh cậu thủ thỉ câu trả lời lọt vào khóe mắt tôi, giọng cậu chậm rãi bình tĩnh.
– Sương Sương à, tớ muốn… tán em ấy. Sau cuộc chịch này, mình lại làm… bạn bè bình thường thôi, được không?
Ha! Cậu đang nói gì vậy?
Hạ Vãn Đình? Em… em Omega đó?
Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt góc cạnh nằm bên tôi, bỗng không biết nên đáp thế nào.
… Nãy tôi mới nhủ thế nào?
May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này.
Không là cậu ấy sẽ thấy vẻ mặt nực cười của tôi.