Hắn mặc áo hoodie đen thùng thình, quần jean xanh, trông thoái mái mà đẹp đẽ. Tôi nhìn hắn mãi, mới nhớ đến mối nhân quả này.
Dạo trước, tôi thêm hắn vào nhóm làm việc của Hội. Hắn hoạt động quá tích cực nên Hạ Vãn Đình mới đề nghị tổ chức tiệc mừng hội viên mới… Trùng hợp thay, tiệc đó là cái tiệc đang tổ chức ở đây.
Ra vậy.
Tôi đã tỏ vẻ mất hứng rồi, hắn vừa thấy tôi là vui vẻ vô cùng. Tôi không định chào mọi người cho có lệ, chỉ lạnh nhạt:
– Cậu chơi thoải mái đi. Tôi chỉ đi ngang qua thôi.
Sự có mặt của hắn khiến tôi thấy yên tâm giữa cái chốn xa lạ này. Khóe mắt tôi ửng đỏ.
Tôi chậc khẽ, quay lưng, chuẩn bị rời khỏi KTV.
Vệ Lẫm không vui nữa, vội bắt lấy cổ tay tôi.
Tôi nhíu mày. Hắn cũng thấy bất ổn, bèn thả tay tôi ra.
– Anh… mới đến đã đi luôn à?
Tôi mím môi, “ừ” đại.
– Sắc mặt anh không ổn lắm. – Hắn do dự hỏi han – Việc quan trọng không ạ?
Tôi ngẩn người, bèn tránh khỏi ánh nhìn của hắn.
– Không có việc gì. Họ đang đợi cậu kìa, cậu cứ chơi thoải mái đi.
Tôi không muốn thấy phản ứng của hắn nữa, chỉ biết chạy trối chết.
Chẳng lẽ tôi muốn được yêu thương đến vậy?
Không thì sao mà một người tôi mới quen hỏi han đôi cậu lại khiến tôi muốn khóc đến thế?
Cảm giác được người ta quan tâm… tuyệt thật đấy.
Tuyệt đến mức trái tim này mới chìm trong sự ấm áp đã tình nguyện làm mọi thứ rồi để níu lấy chút quan tâm giản đơn này thôi.
Cố Liễm Xuyên không thích tôi thật.
Cậu coi tôi là gì?
Tôi về phòng, nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà. Nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra câu trả lời.
Chắc cậu vẫn còn thích y lắm.
Thế còn tôi thì sao?
Là Alpha nên tôi không bao giờ được nằm trong nhóm vợ chồng tương lai của cậu?
Hay là không liên quan gì đến giới tính cả, chuyện chỉ đơn giản là cậu không thích tôi thôi.
Tôi đi rồi, chuyện cậu với y sau này sẽ hạnh phúc lắm.
…
Tôi ổn định tinh thần.
Thôi, tắm xong lại lên giường. Mai vẫn là ngày nghỉ, tôi thấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi cũng tốt.
Tiếc là mình đã chuẩn bị quá chu đáo để leo núi, nên thấy hơi thất vọng.
Đành vậy.
Tôi nghĩ, phải chăng tôi càng mệt tim thì tôi càng không xứng đáng tạm biệt với cái nhiệt huyết yêu đơn phương khi trước – khi tôi đắm mình ảo tưởng tình yêu sẽ đơm bông kết trái chứ không hề ngờ rằng người kia chẳng thích mình chút nào.
Lúc tôi vừa rời khỏi phòng tắm, cửa phòng ký túc xá mở toang. Hình như Vệ Lẫm mới chạy về vội, tôi thấy hắn tựa cửa, đứng thở hồng hộc.
Tôi đơ người thắc mắc:
– Cậu không chơi mới Hội à?
Hắn hít sâu, điều chỉnh nhịp thở như thể hắn không làm gì năng:
– Không có gì thì xin về trước.
Ồ?
Chợt hắn ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi:
– Tối nay, anh có bận gì không?
Không hiểu sao, giọng điệu tôi bớt lạnh nhạt với hắn.
– Tôi định đi tắm rồi ngủ bù. – Thấy hắn nhíu mày như đang băn khoăn nên tôi hỏi thêm – Sao thế?
– Cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên với anh… – Hắn khựng lại – Em không biết hôm nay hai anh đi với nhau.
Có vẻ hắn đang cảm thấy có lỗi.
– Không liên quan đến cậu. Thật ra chúng tôi… cũng chẳng có quan hệ gì với nhau.
Quan hệ mà tôi từng tin – ấy là do tôi suy diễn thôi.
Cũng có thể, thấy cậu không hề do dự dời buổi leo núi chung của chúng tôi để tham gia hoạt động với một cái hội mà cậu chẳng còn công tác mấy, là biết tôi chẳng hề quan trọng với cậu đến thế.
Thậm chí cậu còn răn tôi trước mặt mọi người…
Nhớ đến cái liếc nhẹ của Hạ Vãn Đình mà tôi nhắm mắt lại.
Thậm chí trước mặt mọi người đối ta tạo áp lực……
Nghĩ đến Hạ Vãn Đình nhàn nhạt xem ta kia liếc mắt một cái, ta nhắm mắt lại.
– Tôi tắm đây.
– Khoan đã. – Nghe hắn gọi, tôi bất ngờ. Hắn mỉm cười – Hôm nay là thứ Bảy.
– Thì sao?
Hắn suy nghĩ. Đôi mắt đào hoa lấp lánh trở nên cẩn trọng.
– Lát nữa, em định ra ngoài, nhưng mà đi một mình hơi chán. Anh có muốn đi chung không?
Hình như đây là lần đầu tiên có người kính cẩn mời tôi ra ngoài chơi kể từ lúc tôi phân hóa thành Alpha.
Hồi trước tôi cũng có bạn. Sau khi tách nhau, không hiểu sao chúng tôi chẳng liên lạc với nhau nữa. Bạn bè ở xa, quan hệ nhạt nhòa. Còn bây giờ, mọi người quanh tôi mặc định tôi là một tên Alpha kiêu ngạo khó gần không nên dây vào, thế là tôi quen với cô độc.
Tôi thất thần. Rồi hết thất thần, tôi thấy hắn vẫn đang chờ tôi trả lời. Hắn đứng ngay trước mặt tôi, vẻ mặt lo lắm.
Thật ra, tôi vui lắm, từ tận đáy lòng.
– Được. – Tôi đáp.