“Yêu” tựa như chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa khác vậy. Hắn thì thầm lời yêu tôi không ngừng, còn tôi ngửa cổ thuận theo hắn, mặc cho hơi thở của hắn chiếm lấy tôi. Mùi tuyết tùng lạnh lùng xen lẫn hương sữa ngọt… hợp thành vị của quá trình chớm nở ở thực vật.
Khoảnh khác hợp thành ấy, tôi vẫn cảm thấy khá đau. Dù tôi đã quen với việc đó rồi nhưng tôi vẫn là Alpha mà, tôi khẽ đẩy hắn ra theo bản năng. Bị tôi đẩy, hắn nhìn tôi, hỏi thăm:
– Đau ạ?
Tôi đỏ mặt, không chịu nhận:
– Không hẳn… A!
Thật hối hận. Hình như hắn đã biết tôi đồng ý cho hắn làm rồi…
( đã cắt bớt)
*
Chuyện đã xong, Vệ Lẫm cẩn thận đưa tôi vào nhà tắm và lau người tôi bằng nước ấm. Tôi chẳng còn sức xíu nào, chỉ có lửa hận trong lòng âm thầm phừng phực lên thôi: cái tên này lại bắt đầu ngoan ngoãn như bé thỏ trắng rồi, lại bắt đầu diễn rồi…
Tâm trạng hắn tốt lên. Hắn vừa lau cho tôi, vừa hôn tôi, hôn kiểu hắn muốn làm thêm hiệp nữa khiến tôi vội đẩy hắn ra, nghiêm túc từ chối:
– Không làm nữa.
Hắn xìu xuống:
– Vâng.
Sau đó, hắn ôm tôi từ phía sau, hài lòng đánh giá:
– Sương Sương à, em hạnh phúc quá.
Tôi mệt mỏi ứng thanh.
– Sương Sương ơi?
– Sao đấy?
Hắn do dự rồi lên tiếng:
– Tụi mình… yêu nhau, được không anh?
Tôi từ từ ngồi dậy, im lặng. Dường như hắn cũng đang nín thở đợi tôi phản hồi.
Tôi nhẹ nhàng cầm tay hắn đặt lên ngực mình, đáp:
– Được.
Không biết từ bao giờ, tôi đã thích hắn mất rồi.
Tôi thích Vệ Lẫm.