Cô Giang Lam đang lật đang xem cái gì đó, thấy tôi vào, cô gỡ kính xuống, mỉm cười:
– Vừa lúc cô đang xem kịch bản này, Lâm Sương. Cố rất vui khi nhận được thư phản hồi đồng ý tham gia kịch của em, cô tin em sẽ tỏa sáng trên sân khấu.
Tôi mỉm cười bẽn lẽn:
– Em không theo ngành diễn xuất nên em cũng không chắc mình có diễn nổi hay không nữa.
– Em chỉ cần là chính em thôi, Lâm Sương, nhân vật ấy đo ni đóng giày cho em mà. Chưa kể giọng Anh của em cực kỳ hợp với nhân vật này luôn.
Tôi nhớ lại nội dung kịch, vẫn hơi ngơ, mà cô đã tin tôi như thế, tôi cũng phải tin tưởng chính mình.
Thế là tôi đổi chủ đề:
– Diễn viên chọn xong rồi à?
– Ừ, vai phụ do sinh viên bên ngành diễn xuất đóng, còn lớp mình thì cô có mời bạn cùng lớp em – Hạ Vãn Đình – giọng Anh xuất sắc phù hợp với vở kịch tiếng Anh này diễn vai chính, nam chính Vole. Cô thấy khí chất em ấy hợp nam chính lắm.
– A? – Tôi bất ngờ.
– Thám tử Wilfrid sẽ do một sinh viên Beta bên ngành diễn xuất đóng, ừm, em ấy là nữ nhưng dáng cao lớn, cô nghe nói em ấy từng sống ở nước ngoài. Cô đã nghe em ấy nói tiếng rồi, âm điệu nhấn nhá khá chuẩn. Nhà trường đã đầu tư vào vở kịch này khá nhiều, ba giới tính ABO sẽ phân đều vào ba vai chính để truyền tải tư tưởng bình đẳng giới, đồng thời giúp sinh viên phát huy khả năng diễn xuất vô hạn. Tóm lại, cô tin vở kịch này sẽ tạo ra tiếng vang lớn.
– Khoan ạ. – Tôi không nhịn được, bèn nói xen – Em tưởng em đóng nam chính?
Cô mỉm cười:
– Sao thế được? Em đâu hợp với Vole. Anh ta nho nhã, nhẹ nhàng, thông minh, Hạ Vãn Đình mới hợp.
– Còn em… – Hình như tôi đoán được câu trả lời không ổn lắm.
– Cô tưởng cô đã nói với em rồi. Cô chưa nói à? – Cô thấy biểu cảm của tôi hơi sượng, thế là cô rầu – Lâm Sương à, trong lòng cô, nữ chính Christine dành cho em.
*
Haizz.
– Đây là lần thở dài thứ mười hai của anh rồi đấy Sương Sương à. – Vệ Lẫm lên tiếng.
Tôi đang ngồi ngoài quán cà phê với hắn, trước mặt mỗi người chúng tôi là một ly cà phê. Tôi vẫn uống Americano, còn hắn dùng Mocha đá phủ lớp foam trắng ngà.
Tôi lườm hắn, bất lực lên tiếng:
– Em đừng đếm nữa, được không? Em không biết anh rầu do đâu mà. Nếu em là anh, em sẽ không thấy việc anh thở dài thế này là làm quá đâu.
– Em đoán được mà. – Hắn ngoan ngoãn lấy một cái muỗng, vừa khuấy vừa lí nhí – Họ Cố chứ gì.
Nghe vậy, tôi định trợn mắt thì hắn giải thích:
– Anh ta không còn khiến anh ra vẻ vậy đâu, thế là do vụ kịch của cô Giang Lam rồi.
Tôi bắt đầu cảm thấy giọng Vệ Lẫm khá chói tai.
– Em đừng nói nữa…
– Christine hợp anh mà, thật đó. – Hắn vội nói luôn, coi như không thấy tôi lơ hắn – Em nghe cô mời anh diễn bộ này là em biết cô muốn anh đóng Christine rồi. Trừ anh ra, cả trường này có ai diễn nổi cái vai ấy nào?
Lúc hỏi câu cuối, hắn tự tin hẳn.
Tôi trợn mắt, uống cạn ly Americano.
– Có nói, em cũng không hiểu. – Diễn kịch với tôi là chuyện huyền ảo, dù cho anh có thích Christine.
Vệ Lẫm cứ như đi guốc trong bụng tôi ấy, hắn hút hết ly Mocha, nói tiếp:
– Em thấy anh không cần để ý đến việc diễn đến thế. Đời này có biết bao diễn viên xuất sắc tự khiêu chiến khả năng vô hạn của họ mà, dù ít hay nhiều, để tiến bộ.
Lòng tôi hơi xiêu xiêu.
– Quan trọng hơn là, em thấy… anh hợp với sân khấu này, sẽ giúp nhiều người thay đổi suy nghĩ về anh. Anh sẽ tỏa sáng thôi, Sương Sương à.
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cách hắn nhìn tôi – kiên định mà dịu dàng – trước nay hắn vẫn luôn tin tưởng tôi như vậy.
Tim tôi đập nhanh, máu nóng hừng hực, tôi rối rít rời mắt.
– Không hẳn là vậy… – Tôi thở dài – Hạ Vãn Đình diễn vai chính. Phiền!!!
Có vẻ câu cuối của tôi nằm ngoài tầm đoán của Vệ Lẫm, vì tôi thấy biểu cảm của hắn lạ lắm, như thể hắn vừa thấy ruồi nhặng bay qua.
– Hừ? Anh ta cũng diễn?!