Khi tỉnh lại, tôi vẫn đang nằm trên giường cậu, còn cậu say giấc bên cạnh tôi, vòng một tay quanh eo tôi như thể… tôi là người cậu thương vậy.
Có lẽ, chỉ lúc này tôi mới cảm nhận sự dịu dàng nơi cậu.
Chỉ là trận làm tình trước sự dịu dàng ấy lại rất khó chịu, tôi cứ nhịn mà nhịn không nổi, vội chạy vào toilet nôn hết ra. Trước đó, tôi chưa ăn cơm nữa, thành ra tôi chỉ ói dịch chua trong vắt.
Hai Alpha bên nhau thì cả hai phải khống chế khả năng tỏa pheromone để quá trình quện nhau yên bình, không là sẽ có một bên bị pheromone áp chế khổ sở, chứ đừng nói là… Alpha cấp cao.
Nếu một Alpha quen một Beta, chuyện Alpha có tỏa pheromone hay không thì chẳng ảnh hưởng đến Beta đó lắm.
Chỉ có Omega mới tỏa pheromone giao hòa với Alpha.
Cậu… coi tôi như Omega nào đó rồi chăng?
Hạ Vãn Đình mới từ chối cậu, chẳng hạn.
Ói xong, nước mắt ứa ra. Tôi chán nản rút khăn giấy lau nước mắt, chợt ngoài cửa có tiếng cậu hỏi thăm:
– Sương Sương có sao không?
Cậu dậy rồi.
Tôi thẫn thờ, giọng điệu rầu rĩ:
– Không… sao.
– … Không sao là được.
Tôi lau mắt, rồi soi gương.
Mặt tôi tái lắm, khóe mắt ửng đỏ, thoạt trông xấu lắm.
Hình như cậu đang đời tôi ra ngoài: tôi vừa mở cửa đã thấy cậu đang nhìn tôi chăm chú. Tôi giật mình, sợ cậu thấy bản mặt xấu xí này nên cúi đầu. Tôi lí nhí:
– Sao thế?
Hình như cậu thở phào. Cậu đáp:
– Không có gì, muốn ngó cậu thôi… Ngủ nào, Sương Sương.
Giọng cậu dịu dàng quá.
Tôi cứ đơ người ra đấy, cậu kiên nhẫn đợi tôi. Thế là, tôi gật khẽ, theo cậu về phòng ngủ.
Có những lúc, tôi buồn vì cậu chỉ biết lạnh nhạt với tôi, hung tàn với tôi, bơ tôi. Tôi ghét thế lắm chứ.
Lại có những lúc, cậu chỉ bộc lộ chút dịu dàng hiếm hoi đó mà tôi lại tham lam đòi thêm…
Tôi nghĩ tôi hết thuốc chữa rồi.
Có điều…
Tôi không thể chịu được việc cậu coi tôi là Omega.
Vì tôi không phải Omega.
Sáng hôm sau, lúc tôi dậy thì cậu đã rời phòng.
Tôi nằm trên giường thẫn thờ mãi mới dậy.
Ngực vẫn nhói. Pheromone của cậu quá mạnh, hết một đêm mà cảm giác khó chịu ấy vẫn tồn tại.
Lúc tôi đánh răng, tôi phát hiện chiếc ly đen trong một cặp đồ đôi mà tôi lỡ đánh rơi đã không còn ở đó, một chiếc ly xanh dương dịu mát đã thay thế nó – không hề cân xứng gì với… chiếc ly còn lại thuộc bộ đồ đôi mà tôi đã tỉ mỉ chọn lựa.
Hôm đó cậu đề nghị tách ra, tôi lỡ làm rơi ly nên chưa kịp thay. Thôi, chưa đầy một tháng, tôi bỏ được.
Ngày xưa ấy, chắc tôi sẽ nũng nịu đòi cậu mua bộ ly đôi mới.
Giờ thì không biết vì sao mà tôi chẳng… dám đòi vậy nữa.
Chỉ là ly súc miệng ấy mà.
Không có gì đáng để quan tâm… thật.
Trong phòng cậu vẫn còn mấy món đồ đôi nữa thì phải. Tôi nhận ra chúng có thể bị thay thế một cách dễ dàng, chẳng hạn như cái ly súc miệng màu đen kia.
Chẳng hạn như… tôi.
Với cậu mà nói, đều không có gì đáng để quan tâm.
Tôi uể oải dọn dẹp đồ đạc, tiện tay dọn nhà giúp cậu rồi về ký túc xá.
Ngày xưa ấy, chắc tôi sẽ mặt dày ở lì trong phòng này đợi cậu về. Giờ thì, tôi thấy hơi mệt.
Chắc do thái độ của cậu dạo gần đây.
Khiến tôi chẳng còn tự tin mấy nữa.
Ngẫm một chút, tôi vẫn gửi tin nhắn cho cậu, như thường lệ.
Tôi: Chào cậu buổi sáng. Tớ về trước đây.
Thế mà Cố Liễm Xuyên nhanh chóng nhắn lại: Được. Chuyện leo núi cuối tuần này, lát tớ sẽ bàn lại với cậu nhé.
Lòng tôi khẽ dao động.
Tôi: Được.
Cân nhắc thêm, tôi lại chèn một icon mặt cười hân hoan.
Quà cậu tặng hơi nặng, đặt trong túi. Tôi còn thấy… mình không nên nhận nó.
Mà mình đã nhận rồi.
Tự lừa dối bản thân cũng được, biết đâu… biết đâu mình có thể tiến về phía trước.
Tôi mở cửa phòng ký túc xá. Vệ Lẫm đang bận rộn gõ phím, thấy tôi vào thì hắn nhíu mày.
– Sao trên cổ đàn anh Lâm Sương có…
Hắn muốn nói tiếp, nhưng thôi. Tôi hơi rén, mím môi bơ hắn, cởi áo khoác.
– Anh… – Hắn không nói nữa, mà tôi cũng chẳng nhìn hắn. Tôi nhanh chóng kiếm khắn tắm rồi vào phòng tắm.
– Trên gáy anh có vết cắn.
Hắn nói.
Tôi đứng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn chau mày, giọng điệu nặng nề:
– Ai coi anh là Omega?
Tim tôi đập thình thịch, tôi không dám trả lời, bèn vội vàng trốn vào phòng tắm, khóa trong.