Tôi nghĩ tôi có nhiều chuyện muốn hỏi lắm, nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi như thế khiến tôi chẳng biết nên hỏi thế nào.
– Không hẳn là sự cố, ý cậu là…
– Em không định để tên Omega kia lên giường với anh. Xin đấy, mãi anh mới bỏ họ Cố mà, sao em nỡ để một tên Omega lạ mặt tiếp cận anh chứ? Không thì, trong trường hợp anh không lại gần em, em sẽ thử lại gần anh.
Ký ức về làn không khí nồng hương tuyết tùng của hắn, cảm giác bị áp chế, bị xâm phạm, bị cưỡng ép lên đỉnh đêm ấy ùa về, tôi dời mắt theo quán tính.
– Có lẽ anh chẳng có xíu ấn tượng nào về em, nhưng em biết anh lâu rồi. Em đến đây, vì anh, Lâm Sương à.
– Sao? Đến đây vì tôi?
– Lần đầu em gặp anh ở trường cấp ba, anh đẹp, mà anh dữ.
?
– Em còn nhớ em gặp anh trên hành lang. Em tưởng anh là… Lúc em lại gần, em cảm nhận pheromone của anh, em mới biết anh là Alpha. Em định chào anh, nhưng anh không thấy em. – Hắn thở dài, cười xòa – Sau đó, em thấy anh lên bục phát biểu, mà mặt anh đơ ra ấy.
Đúng là hồi tôi học cấp ba, tôi chẳng muốn giao tiếp với ai cả. Tôi cố nhớ lại, không hề có ấn tượng gì về hắn thật.
– Tình cờ lần nọ em thấy anh mua bữa sáng cho họ Cố. – Hắn không cười nữa, kể tiếp – Em thấy anh cười tươi lắm, lần đầu em thấy anh cười…
Nghe xem, dường như hắn vẫn luôn chú ý đến tôi vậy.
– Đến lúc các anh tốt nghiệp, mà em vẫn chưa kịp làm gì cả. Em cảm thấy họ Cố không xứng đáng được anh thương nhiều đến vậy.
Tôi cứng họng.
– Anh là Lâm Sương. Lần đầu em gặp anh, anh đã hất cằm khinh thường mọi thứ mà? Chợt thấy anh rén anh mua cơm cho họ Cố mà anh ta còn chẳng biết điều…
Tôi xấu hổ, tôi nói chen:
– Qua hết rồi, sau này tôi sẽ không làm thế nữa.
Hắn khựng lại, cười rõ tươi:
– Nghe anh nói vậy, em vui lắm.
*
Lúc tôi và hắn rời khỏi quán mì, đêm đã khuya rồi. Lúc vào khu ký túc xá, có vài sinh viên đi ngang qua chúng tôi, thấy chúng tôi lại xì xào. Tôi quen rồi, trái lại hắn lo lắm, hắn hỏi:
– Đàn anh Lâm Sương dạo này có lên diễn đàn không?
Sau chuyện kia, tôi chẳng lên diễn đàn mấy. Thế là tôi thật thà lắc đầu.
Hắn nói:
– Có người bảo anh đang quen em.
Tôi trợn mắt:
– Cậu đừng quan tâm mấy người trên mạng làm gì.
– Vâng, anh. – Hắn vui vẻ đáp lại, cười tươi. Chắc hắn vui lắm.
Tôi lườm hắn, không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
*
Đã ở cùng với Vệ Lẫm được một thời gian dài mà tôi vẫn thấy không tự nhiên cho lắm.
Không biết có phải vì chuyện hôm đó hay không, hắn thản nhiên, còn tôi lỡ vượt quá quan hệ bạn bè mấy lần. Tôi không biết nên chấm dứt với hắn, hay là duy trì trạng thái mập mờ này nữa. Có lẽ, lòng tôi đang tiếc sự ấm áp từ nơi hắn?
– Cậu còn ở trong Hội nhỉ? Cố… quen Hạ Vãn Đình rồi à?
Hắn đáp hờ hững:
– Không đâu anh. Hội thiếu anh, thay đổi chóng vánh. Cố Liễm Xuyên hết lòng phụ việc, nhưng Hạ Vãn Đình là Omega, vẫn có người không chịu nghe họ Hạ chỉ đạo.
Thật à? Hạ Vãn Đình nhiều người hậm mộ như thế, ai không chịu nghe y chứ?
Với lại, không có tôi mà họ còn chưa yêu nhau à?
Tôi không hiểu.
Vệ Lẫm cười với tôi:
– Thật ra, anh đã làm rất tốt. Mỗi khi Hội có hoạt động mà không thấy anh, khách mời của hoạt động lại hỏi anh đâu.
Phải không đó?
Tôi hoang mang nhìn Vệ Lẫm. Hắn đang nhìn tôi, không tránh nữa.
Tôi mỉm cười:
– Cảm ơn cậu đã nói cho tôi…
Tôi chưa nói xong, chợt hắn cúi người dùng làn môi mềm mại che đi phần còn lại của lời tôi.