Có điều, cậu thường dùng pheromone trấn tôi nên, có lúc, tôi thấy thống khổ.
Phim chiếu xong, trời cũng tối.
Như kế hoạch cũ, tôi muốn vào bar làm vài ly. Vệ Lẫm muốn theo tôi nên chúng tôi đặt taxi vào bar trong nội thành.
Trong lúc đang đứng bên lề đường chờ xe, điện thoại tôi đổ chuông.
Tôi vừa mở máy, thấy người gọi là Cố Liễm Xuyên.
Tôi bất ngờ, vô thức nhấn nhận cuộc gọi.
– Sương Sương?
Tôi siết điện thoại, khẽ “ừ” một tiếng.
– Chuyện hôm nay, tớ xin lỗi cậu. Cậu đang ở đâu? Mai có muốn…
Chợt Vệ Lẫm cất tiếng:
– Đàn anh ơi, xe đến rồi. – Hắn nhe răng trắng sáng với tôi – Lên xe đi anh.
Đầu bên kia cuộc gọi im chút rồi hỏi.
– Sương Sương đang ở bên ai vậy?
Tôi không rõ cảm xúc cậu thế nào.
Chỉ là, tự dưng tôi thấy chột dạ. Tôi vội nói “mai bận” rồi gác máy.
Kế đó, tôi nhận ra bản thân đã hành động một cách đáng kinh ngạc – tôi chủ động gác máy với Cố Liễm Xuyên…
Không kịp nghĩ thêm nữa, Vệ Lẫm đã vẫy tay với tôi:
– Đàn anh còn nghĩ gì vậy? Lên xe đi anh.
Tôi “ừ” một tiếng rồi vội vàng lên xe.
Thật ra, tôi ít đi bar lắm. Mấy nay tâm trạng không tốt, ở ký túc xá lại không nên uống rượu. Thế là tôi dứt khoát tìm chỗ nhộn nhịp để buông thả bản thân.
Chỉ là, không ngờ Vệ Lẫm đi theo tôi.
Bar lên đèn. Cuối tuần, đông người đến, phía sàn nhảy khá ồn. Tôi đến quầy bar, gọi một ly Cocktail với độ cồn không thấp… Không biết vì sao nữa, tôi chỉ muốn xỉn ngoắc cần câu hết đêm nay.
Hắn đi sau tôi, có vẻ hắn rất ngạc nhiên với quyết định của tôi nhưng hắn chỉ nhướng mày, tròn mồm “oa” khẽ.
Chợt tôi nổi hứng, thắc mắc:
– Đàn em uống rượu được chứ?
– Được, tất nhiên. Anh xem thường em ư?
Tôi mất hứng đùa hắn, cụp mắt, “ừm” nhẹ.
Người pha chế thức uống cho chúng tôi là một cậu trai trẻ để râu. Cậu chàng hiếu kỳ nhìn chúng tôi rồi hỏi:
– Hai người… là một cặp à?
– Không phải. – Tôi giật mình.
Hắn chau mày nhìn thực đơn, không đáp.
Người pha chế lại nói:
– Hai người bắt mắt lắm… Không nhận ra à? Cảm giác như sói như hổ rình ấy.
Tôi nhìn xung quanh. Vài đám người vội quay ra chỗ khác như thể họ không hề nhìn chúng tôi.
– Tia đi. Chấm được ai không? Mai là Chủ nhật đấy. – Giọng điệu người pha chế mờ ám. Cậu mỉm cười, đặt ly rượu mới pha trước mặt tôi, động tác đẹp lắm. – Ly cocktail của quý khách xong rồi đây.
Lòng tôi bối rối.
Nếu tôi quyết định bỏ Cố Liễm Xuyên thì hôm nay… tối nay sẽ là một khởi đầu mới với tôi sao?
– Anh đang nghĩ gì đấy Lâm Sương?
Từ lúc ngồi vào chỗ, hắn đã muốn nói chuyện với tôi rồi. Tôi liếc hắn, không gọi “đàn anh” luôn kìa.
Tôi lắc ly rượu, nhìn màu chất lỏng dưới ánh đèn bar thẫn thờ, rồi thành thật:
– Nghĩ về những gì mà bartender vừa nói.
– Là sao? Anh… – Hắn nhíu mày.
– Trước đây, tôi ghét Omega lắm. Hồi đó, mọi người cảm thấy tôi sẽ thành một Omega nên tôi muốn pheromone của mình… À không, tôi muốn mình phân hóa thành Alpha là được. Mà Beta cũng được.
Mượn chút men, tôi lảm nhảm nhiều như thể tôi muốn kể hết chuyện của mình cho hắn nghe – cho thính giả duy nhất của tôi.
– Không thành Omega là được. Lúc đó, tôi muốn thế, tôi mong thế, mãnh liệt lắm. Sau khi phân hóa thành công, tôi lại không thích Omega nữa. Tôi thấy họ yếu ớt, chỉ có thể dựa vào Alpha mới sống được. Dẫn đến… tôi không có đi theo lẽ thường của loài, mà muốn…
Tôi khựng lại, nhìn hắn. Thấy hắn lặng lẽ nhìn tôi. Chốc sau, hắn mới lên tiếng:
– Làm gì có “lẽ thường” mà Alpha phải kết đôi với Omega.
Tôi uống cạn ly.
– Tôi định bỏ Cố Liễm Xuyên.
Quyết định này xuất hiện trong đầu tôi lâu rồi, lúc đưa ra cũng khó khăn. Chỉ là, đã nói ra thì cảm giác như trút được gáng nặng trên vai vậy.
Hắn ngẩn ra, lên tiếng:
– Được đó. Em cũng thấy hai anh không hợp với nhau.
– Ừa… không hợp. – Tôi nhẹ nhàng lặp lại.
Ai cũng nói thế.
Tôi nói tiếp:
– Đêm nay, tôi còn định qua đêm với một Omega. Tôi nên thay đổi suy nghĩ của mình thôi.
– Hả?
– Tình một đêm ấy. – Tôi thản nhiên giải thích, đồng thời ngả người về sau, nhìn quanh quán thêm lần nữa xem có tìm được cậu Omega bén duyên với mình không.
Trong không gian ăn uống linh đình, giữa bầu không khí mập mờ, nhạc trong quán đổi thành điệu rock ‘n roll xập xình, người vào bar ngày một nhiều.