Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.
Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.
Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.
– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.
– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.
Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.
Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.
Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…
Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.